Khiết Phích

chương 66: hiếm khi thấy hồ đồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Tiêu Đồng nói chuyện vẻ mặt cực bình tĩnh, mắt nhìn xuống, giống như đang nhắc đến chuyện của người xa lạ, "Nếu như mẹ tôi còn sống, nhất định bà sẽ hy vọng con của mình là một người bản lĩnh, sống có tôn nghiêm."

Môi Mạc Tịch Nguyên giật giật, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ lặng im.

Một ngày của Tiêu Đồng trôi qua rất bình thản, bình thản đến mức có đôi chút tẻ nhạt, buổi sáng ăn điểm tâm, xem TV nửa tiếng, sau đó dì Triệu sẽ đi vào nhắc nàng xuống lầu tản bộ.

Tiêu Đồng không thích tản bộ, trong vườn hoa nhiều người ầm ĩ, đi ra ngoài dạo một vòng, cả tai cả mắt đều ong ong đau, thỉnh thoảng còn có đứa bé nghịch ngợm cố tình va vào người Tiêu Đồng, trẻ con không biết nặng nhẹ, đụng vào tay khiến nàng đau đến mấy ngày.

Nhưng miệng dì Triệu thực sự lợi hại, Tiêu Đồng không tuân thủ thời gian biểu hàng ngày sẽ bị nhắc nhở chết luôn, không thể làm gì khác hơn là nghe lời, mỗi ngày sẽ xuống lượn qua lượn lại một vòng rồi đi lên ngủ.

Hôm nay cùng Tiêu Đồng đi xuống lầu không phải là dì Triệu, mà là Mạc Tịch Nguyên chủ động xung phong giết giặc, Tiêu Đồng vừa nghĩ tới thấy đầu càng đau. Hai người sóng bước đi dạo trong vườn hoa, một chủ đề nói chuyện cũng không có, Tiêu Đồng không hăng hái lắm, có chút mệt mỏi, mới đi được mười phút đã ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.

"Khát không? Có muốn uống chút nước không?" Mạc Tịch Nguyên hỏi.

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Mạc Tịch Nguyên đã rót một ly nước đưa đến bên môi Tiêu Đồng, Tiêu Đồng muốn từ chối cũng không kịp, hơn nữa nàng cũng không biết cách từ chối người khác, không thể làm gì khác hơn là nhận ly nước, nhỏ nhẹ uống một hớp, đưa lại cho Mạc Tịch Nguyên, "Cảm ơn."

Hai người không nói chuyện, trầm mặc hồi lâu.

Tiêu Đồng lúc còn khoẻ mạnh cũng không phải là người hay nói chuyện, sau đó bị bệnh càng ít lời hơn, ngoại trừ lúc ở bên cạnh Cảnh Hành thì nói nhiều chút, thời gian còn lại thì cả ngày chưa chắc nói được một câu. Nàng cùng với Mạc Tịch Nguyên ngồi bên bờ hồ trầm mặc, cũng không cảm thấy lúng túng, nằm nhoài trên ghế hết sức chăm chú nhìn thiên nga nuôi trong hồ. Mạc Tịch Nguyên quay sang nhìn nàng.

"Có phải là em rất ghét chị?" Ngồi thêm chừng một phút, Mạc Tịch Nguyên hỏi.

Tiêu Đồng nghe xong hơi sửng sốt, sau đó quay đầu lại liếc nhìn chị một cái, "Không phải chị đã sớm biết sao?" Từ sau khi nàng bệnh, tựa hồ không còn để ý tuân thủ lễ nghi xã giao mấy chục năm, lời nói thẳng thắn hơn nhiều so với trước, chỉ một câu này đã khiến Mạc Tịch Nguyên nghẹn nửa ngày không thốt nên lời, đành phải cười trừ, nói: "Là bởi vì Du Khinh Hàn nên mới ghét chị?"

Mạc Tịch Nguyên cũng không kiêng kị nói ra danh tự này với Tiêu Đồng, vẻ mặt lại tự nhiên, bình thản hệt như chỉ nói hôm nay trời thật đẹp. Đã rất lâu rồi Tiêu Đồng không nghe người ta nhắc đến cái tên này, cảm thấy xa lạ, một lúc sau ký ức vọt tới mới nhớ ra Du Khinh Hàn là ai.

"Lâu rồi chưa nghe tới người này." Tiêu Đồng thờ ơ cười cười, "Suýt chút nữa không nhớ được cô ấy là ai."

Hai con thiên nga trong hồ quấn quýt lấy nhau vô cùng thân mật, Tiêu Đồng cúi người nhặt một viên đá ném tới, hai con thiên nga hoảng sợ, hướng về hai phía bỏ trốn, mặt hồ đang náo nhiệt chỉ còn lại sóng gợn lăn tăn.

"Cũng không phải chỉ vì cô ấy." Tiêu Đồng nói, "Gia thế chị tốt, dáng vóc xinh đẹp, tiền đồ tươi sáng, còn tôi chỉ là hàng giả mà Du Khinh Hàn chọn làm người thay thế, hàng giả gặp hàng thật, không tránh khỏi đố kỵ."

Mạc Tịch Nguyên cười nói: "Có người đố kỵ mà nhẹ như mây gió giống như em sao?"

Tiêu Đồng nghe thấy, cũng cười theo, "Không phải vậy thì làm sao đây? Không lẽ cùng chị túm đầu nắm tóc đánh một trận, để lại vài vết máu tô điểm sao?"

"Nghe không giống như chuyện em sẽ làm."

"Vậy cũng chưa chắc." Tiêu Đồng nói ra nhẹ tênh, "Hiếm khi tôi tỉnh táo được như bây giờ, chờ đến khi nổi điên, chuyện gì cũng làm được."

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhìn hoàn toàn không giống bệnh nhân tâm thần, trong lòng Mạc Tịch Nguyên hoảng hốt thầm nghĩ bệnh Tiêu Đồng đã khỏi rồi.

"Em biết lúc mình phát bệnh?"

"Lúc phát bệnh thì không biết, sau đó tỉnh táo lại thì sẽ biết."

"Bị điên vẫn tốt hơn." Tiêu Đồng ngẩng đầu nhìn trời, "Con người một khi tỉnh táo phải suy nghĩ thật nhiều chuyện, tiếc là thời gian tỉnh táo của tôi càng ngày càng dài."

Ảo giác vẫn còn, thống khổ cũng vẫn còn, khi tỉnh táo, ký ức cũng đồng thời quay lại.

Những ký ức đó khiến người ta khó lòng chịu được, Tiêu Đồng tránh không khỏi, trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt che tai, ép buộc mình điên thêm lần nữa.

Mạc Tịch Nguyên trơ mắt nhìn khổ đau trong mắt Tiêu Đồng dần chuyển thành ngờ nghệch, si ngốc, nàng lại tự đóng kín bản thân mình.

Chẳng trách Trần Lạc nói Tiêu Đồng không tốt lên được.

Không phải không trị hết, căn bản là Tiêu Đồng từ chối trị liệu.

Mạc Tịch Nguyên ngẩng đầu xoa nhẹ đầu Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng chỉ dụi mắt mệt mỏi.

"Mệt à?" Mạc Tịch Nguyên hỏi.

Tiêu Đồng gật đầu, ủy khuất nói: "Không muốn ra ngoài chơi, tôi muốn, ngủ."

"Em không thích bên ngoài?"

"Ồn, nóng, còn có, trẻ con."

Tiêu Đồng dụi đỏ cả mắt, vẫn tiếp tục dụi, Mạc Tịch Nguyên sợ mắt nàng bị nhiễm trùng, kéo tay nàng xuống đặt ở trong lòng bàn tay mình, lấy khăn lau khoé mắt đã trào ra nước mắt, "Vậy sau này chúng ta không ra nữa."

Khăn của Mạc Tịch Nguyên có mùi thơm nhàn nhạt, dịu dàng lại trấn định lòng người, Tiêu Đồng nghe lời để chị dắt đi, ngây ngô hỏi: "Sao chị lại tốt với tôi như vậy?"

Mạc Tịch Nguyên nắm chặt tay nàng, khẽ mỉm cười, "Bởi vì em là em gái ngốc của chị."

Mạc Tịch Nguyên thở dài, "Chị lạc mất em gái nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được, phải giữ thật chặt, không thể để kẻ xấu lừa đi nữa."

Tiêu Đồng nghĩ, giấc mơ này thật đẹp.

Giống như nàng thật sự có người yêu thương, nói những lời như chị gái nàng sẽ nói.

Tiêu Đồng là mệt thật, trở lại phòng bệnh liền đi ngủ, buổi trưa gọi ăn cơm cũng không dậy, dì Triệu cùng dì Lưu cuống lên, một mặt là thật sự lo cho sức khoẻ Tiêu Đồng, mặt khác là lo mình không biểu hiện tốt trước Mạc Tịch Nguyên. Cuối cùng vẫn là Mạc Tịch Nguyên ngăn hai người lại, nói họ đi ra ngoài.

"Dì Lưu, dì Triệu, Tiêu Đồng muốn ngủ thì cứ để em ấy ngủ một chút đi, giữ ấm bữa trưa, khi nào em ấy tỉnh dậy rồi ăn sau."

"Tiểu thư, dạ dày Tiêu Đồng vốn không tốt, bỏ ăn một bữa không chừng tối nay sẽ đau dạ dày."

"Đừng lo, hôm nay em ấy mệt lắm rồi." Mạc Tịch Nguyên nói, "Với lại, sau này không cần mỗi ngày đưa Tiêu Đồng xuống hoa viên tản bộ, em ấy muốn làm gì thì làm, chuyện em ấy không muốn thì đừng ép."

"Chuyện này... Bọn tôi cũng là quan tâm thân thể Tiêu Đồng." Dì Lưu và dì Triệu cho rằng Mạc Tịch Nguyên đang nhắc khéo bọn họ làm việc không tận tâm, không cam lòng phân trần, Mạc Tịch Nguyên biết họ hiểu sai ý của mình, mỉm cười giải thích, hai vị bảo mẫu mới nguôi ngoai, vui vẻ đi làm việc.

Hơn bảy giờ tối Cảnh Hành mới xong việc chạy tới, Mạc Tịch Nguyên vẫn còn ở đó, Tiêu Đồng ngủ một buổi trưa cuối cùng cũng tỉnh, đúng lúc hai người đang cùng ăn cơm tối, Tiêu Đồng vừa nhìn thấy Cảnh Hành, vội vàng vẫy tay với cô, "A Hành mau tới đây, ăn đùi gà, thơm lắm!"

Cảnh Hành đặt túi xách xuống đi rửa tay trước, ngồi xuống sát bên cạnh Tiêu Đồng, "Thất lễ rồi, tôi không biết hôm nay Mạc tổng cũng rảnh rỗi đến thăm Tiêu Đồng."

"Tranh thủ lúc rảnh thôi." Mạc Tịch Nguyên xới cơm cho Cảnh Hành, "Tôi còn phải cảm ơn Cảnh tiểu thư đã chăm sóc Tiêu Đồng mấy năm qua."

Cảnh Hành nghi hoặc trong lòng, không biết Mạc Tịch Nguyên có ý tứ gì, ha hả cười theo, cô tưởng rằng Mạc Tịch Nguyên chỉ ngồi một lúc rồi sẽ đi, không ngờ Mạc Tịch Nguyên ở lại đến khuya, sau khi cùng cô dỗ Tiêu Đồng ngủ, mới đi xuống lầu.

"Hôm nay tôi không lái xe đến đây, Cảnh tiểu thư cho tôi đi nhờ một đoạn đi."

"Tôi không biết đường về nhà Mạc tổng."

"Không sao, tôi chỉ cho cô."

"Xe nhỏ, sợ thiệt thòi cho Mạc tổng."

Mạc Tịch Nguyên tựa như cười mà không phải cười, "Ý Cảnh tiểu thư là nói tôi mập?"

"Không có..." Cảnh Hành xem như phục công phu bốn lạng địch ngàn cân của Mạc Tịch Nguyên rồi, bất kể là cô mặt lạnh thế nào, chị chỉ giữ vẻ mặt tươi cười hoà nhã, khiến người ta làm thế nào cũng không nói ra được câu từ chối.

Lên xe, thắt chặt dây an toàn, Cảnh Hành mới nói: "Mạc tổng muốn nói gì thì nói đi."

"Cảnh tiểu thư thực sự là người thông minh."

"... Quá khen."

"Cảnh tiểu thư quen biết Tiêu Đồng bao nhiêu năm rồi?"

"Cũng được bảy năm."

"Cảnh tiểu thư là đồng hương với Tiêu Đồng, sao chỉ mới quen biết bảy năm?"

"Thượng Dung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sao có thể mọi nhà đều biết nhau, tôi với Tiêu Đồng đúng là đồng hương, nhưng trước đó quả thực là không biết nhau, sau khi làm việc cùng nhau mới biết thì ra đều là người Thượng Dung."

"Như vậy à." Mạc Tịch Nguyên đăm chiêu, "Nói như vậy chuyện lúc trước của Tiêu Đồng, Cảnh tiểu thư cũng không biết?"

"Nếu như tôi biết thì đã sớm nói với Trần Lạc rồi." Cảnh Hành xoay vô lăng rẽ trái ở chỗ đèn giao thông, "Mạc tổng hỏi nhiều như vậy, tôi cũng nên hỏi Mạc tổng một chút chứ?"

"Cảnh tiểu thư muốn hỏi chuyện gì?"

"Tại sao đột nhiên chị lại hứng thú với Tiêu Đồng vậy?"

Mạc Tịch Nguyên cười nói, "Bởi vì hôm qua tôi mới biết, Tiêu Đồng là em gái của tôi, em ruột."

"..." Cảnh Hành không nắm chặt tay lái, bánh xe trượt đi, suýt chút nữa là va vào dải phân cách, may mà cô tay mắt lanh lẹ kiềm lại được.

"Cảnh tiểu thư đừng nóng vội." Mạc Tịch Nguyên cười khẽ.

"Em... em gái?" Cảnh Hành nhíu chặt lông mày xác nhận lại.

"Đúng, là quan hệ máu mủ, huyết thống."

"..." Cảnh Hành nuốt nước bọt, vẫn còn sợ hãi, cũng còn may, vẫn chưa thể hiện địch ý rõ ràng với Mạc Tịch Nguyên.

Dù sao thì mình cũng yêu thương em gái người ta, nếu như Cảnh Hành biết sớm, cho cô mười lá gan cô cũng không dám có thái độ như vậy đối với chị vợ tương lai...

"Những năm qua Tiêu Đồng chịu không ít khổ sở phải không?" Mạc Tịch Nguyên hỏi.

"Cô ấy rất tài năng, mấy năm qua đã bước lên hàng ngũ nhà thiết kế hàng đầu thế giới, tiếc là..."

Tiếc là sau này có thể không còn xuất hiện những kiệt tác lay động thế giới nữa.

Mạc Tịch Nguyên hiểu được nửa câu sau của Cảnh Hàn, cũng không hỏi thêm.

Mạc Tịch Nguyên thất vọng, "Tôi đã bỏ lỡ nhiều năm của Tiêu Đồng như vậy."

"Cuộc sống sau này còn dài lắm." Đang lúc nói chuyện thì xe đã dừng trước cổng lớn Mạc gia, Cảnh Hành xuống xe trước, mở cửa xe cho Mạc Tịch Nguyên, "Mạc tổng, tôi có niềm tin với Tiêu Đồng."

"Tôi cũng có." Mạc Tịch Nguyên xuống xe, khẽ mỉm cười với Cảnh Hành, "Cảnh tiểu thư, cảm ơn cô đưa tôi về."

"Chị gọi tôi A Hành là được rồi." Dứt lời, Cảnh Hành nói 'Hẹn gặp lại' với Mạc Tịch Nguyên, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Quản gia của Mạc gia đã lái xe điện đứng trước cổng chờ từ lâu, Mạc Tịch Nguyên lên xe, dựa vào ghế tựa làm bằng da thật, âm thầm nghĩ, ngày tháng còn dài, nhưng e là Tiêu Đồng không chờ được lâu như vậy, mẹ mình thì càng không thể.

Truyện Chữ Hay