Lúc trước Du Khinh Hàn đi theo Du Khinh Minh học mấy môn quyền cước phòng thân, đủ đối phó với người bình thường, nhưng trước mặt Du Khinh Minh chỉ là trò mèo. Một đấm dùng hết mười phần sức của cô, Du Khinh Minh chỉ né tránh cơ thể, mặt bị đánh nghiêng ra sau, nhưng bản thân cô, tay đau đến mức cắn răng cắn lợi, mu bàn tay nhanh chóng sưng lên, đỏ chót một mảng, cô không muốn yếu thế trước mặt Du Khinh Minh, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa bỏ đi. Văn phòng to lớn nằm trên tầng cao nhất, chỉ còn lại một mình Du Khinh Minh.
Du Khinh Minh lúc này mới đỡ cạnh bàn, chầm chậm ngồi lên ghế.
Cái ghế này trước đây thuộc về cha của anh.
Năm ấy mẹ anh mới vừa qua đời, cha anh còn ẵm em gái quấn chặt trong tã, lần đầu tiên đưa anh đến nơi này, lần đầu tiên để anh ngồi lên chiếc ghế cổ rộng rãi. Chiếc ghế làm theo kiểu cũ ngồi không được thoải mái, tay vịn do ma sát nhiều năm mà trơn bóng, Du Khinh Minh nơm nớp lo sợ ngồi lên, cảm giác như ngồi trên lửa. Anh ngẩng đầu, chỉ thấy cha mình ẵm em gái ngồi đối diện, hai cặp mắt nhìn anh, một thâm trầm, một ngây thơ, nhìn thấy mà lưng Du Khinh Minh đổ một tầng mồ hôi.
"Ngồi trên cái ghế này, cảm giác thế nào?" Cha anh hỏi.
Du Khinh Minh tuổi còn nhỏ vẫn nghiêm túc đáp: "Không thoải mái."
"Chính là một cái ghế cổ ngồi không thoải mái, phía sau chúng ta, ít nhất trăm ngàn ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm, Khinh Minh, con biết tại sao không?"
"Quyền lực."
"Đúng, quyền lực." Cha anh gật đầu, đặt em gái vào tay Du Khinh Minh, "Khinh Minh, cha rồi cũng sẽ già, sau này cái ghế này, còn có em gái con, đều sẽ giao cho con."
Du Khinh Minh bế Du Khinh Hàn, trên tay nặng ngàn cân.
Anh nghe thấy cha mình nói, "Khinh Minh, con phải bảo vệ em mình thật tốt."
Thật giống như lúc ở bên giường bệnh, mẹ anh nói: "Khinh Minh, con phải chăm sóc tốt em con."
Giờ đây, Du Khinh Minh ngồi ở nơi này, vẫn là trên chiếc ghế không thoải mái, một thân một mình, bên cạnh giống như chẳng còn một ai.
Anh không thực hiện được lời hứa với cha mẹ, không chăm sóc bảo vệ tốt em gái, mà cũng phụ luôn cả tình cảm của Mạc Tịch Nguyên.
...
Du Khinh Hàn đánh anh cô một đấm, từ công ty chạy ra, đầu nàng muốn nổ tung, ầm ầm khởi động máy xe, trong nội thành kéo lên km/h, vượt qua mấy cái đèn đỏ liên tục, lúc này mới bị cảnh sát giao thông ngăn lại.
Cảnh sát giao thông chưa kịp gõ cửa sổ xe cô, phía sau đã liên tiếp ngừng mấy chiếc xe màu đen, từ một trong những chiếc xe đó bước xuống hai người mặc đồng phục vệ sĩ, kéo cảnh sát giao thông ra xa, không biết là nói gì, không tới mấy phút cảnh sát nhanh chóng rời khỏi, toàn bộ quá trình Du Khinh Hàn không hé môi lời nào.
Không cần nghĩ cũng biết là thủ đoạn của anh trai cô, Du Khinh Hàn đang nóng trong người, bất cứ chuyện gì có liên quan đến anh cô đều khiến lửa lòng cô bùng cháy, không do dự một giây nào, cô đạp mạnh chân ga, tính năng siêu việt của xe thể thao lập tức được thể hiện, lao lên như bay, bỏ lại sau lưng một đám vệ sĩ tận trách.
Adrenalin theo tiếng gầm gừ của động cơ cực nhanh tăng lên, rồi cũng rất nhanh thiêu đốt hầu như không còn, rốt cuộc sau mười phút, Du Khinh Hàn đạp thắng, dừng xe lại ở nơi rừng núi hoang vắng không biết là đâu, thở hổn hển, mồ hôi hột lăn theo cằm làm ướt đẫm cổ áo sơ mi.
Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Theo Wikipedia)
Du Khinh Hàn vô cùng phẫn nộ, tức giận anh cô, tức giận Mạc Tịch Nguyên, tức giận với cả chính bản thân mình, chờ cho phẫn nộ rút đi, cô gục trên tay lái, đầy trời hoảng loạn.
Du Khinh Hàn phát hiện mình phẫn nộ, thất vọng, buồn bực, nhưng lại không hề có một chút đau lòng.
Sao lại vậy chứ, người mình yêu nhất hôn anh ruột ngay trước mặt mình, vậy mà bản thân lại không đau lòng chút nào, thậm chí còn không sánh được với cảm xúc lúc Tiêu Đồng nói chia tay, điều này làm Du Khinh Hàn hoảng hốt, giống như khó khăn lắm mới có một chuyện khiến cô kiên trì mười mấy năm, đột nhiên có người xông tới, nói cho cô tất cả đều là giả, khiến cho sự kiên định của Du Khinh Hàn trong nháy mắt không còn chút ý nghĩa nào.
Du Khinh Hàn muốn trốn tránh sự kinh khủng này, tìm tên Thường Lâm Nhiễm trong điện thoại, định gọi cô uống rượu, đáng tiếc Thường Lâm Nhiễm gần đây rất bận rộn, chỉ hận không có thêm một giây để ngủ, làm sao giống với người lông bông như Du Khinh Hàn, nhận điện thoại, chỉ nói hai chữ: "Không rảnh." Sau khi trong ống nghe cũng chỉ còn lại tiếng đô đô.
Du Khinh Hàn không chỗ nào để đi, đành phải quay đầu xe, ảo não lái về nội thành, chạy lung tung không mục đích.
Du Khinh Hàn lúc trước luôn sống trong náo nhiệt, tụ tập uống rượu, hải đảo suối nước nóng gì đó, luôn có bạn bè cùng nhau ăn chơi quậy phá, cô là Nhị tiểu thư Du gia, tìm người giết thời gian chỉ cần một câu nói, chỉ có chuyện người ta chạy tới chen chúc dưới gót chân cô còn không lọt, chưa từng nghe tới có người không muốn đến. Cũng không phải, biết cô mới vừa về nước, không tới một ngày, đã có vài cú điện thoại gọi đến, hiện tại Du Khinh Hàn không có tâm trạng đó, di động kêu vang phiền phức, trực tiếp tắt máy.
Hiện tại bất cứ ai Du Khinh Hàn cũng không muốn gặp, cô chỉ muốn tìm một chỗ, yên lặng dựa vào một lúc.
Cô vừa lái xe vừa xuất thần, chờ cho đến khi sực tỉnh, xe đã dừng ở nơi quen thuộc, dưới lầu nhà Tiêu Đồng.
Tại sao lại đến chỗ này? Du Khinh Hàn hơi sửng sốt, tiện tay rút chìa khóa, xuống xe, đi vào.
Vào thang máy, bấm số tầng nhà Tiêu Đồng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, trào phúng nở nụ cười.
Cô cười phong thuỷ thay đổi, lúc trước chỉ có Tiêu Đồng chờ đợi mình, bây giờ tốt rồi, người đó rõ ràng nói không cần mình nữa, chính mình lại thấp thỏm chạy tới, muốn đứng trước mặt nàng.
Du Khinh Hàn sợ, cô sợ khi cửa mở, nhìn thấy Tiêu Đồng vẫn giống như lúc ở Paris, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, mỗi câu mỗi chữ nói ra như đâm vào tim cô, cô cũng có chút hối hận khi ở Paris đối xử với Tiêu Đồng như vậy.
Nhưng bây giờ Du Khinh Hàn thật sự rất cần một nơi cho cô lặng yên dựa vào một lúc, ngoại trừ nơi này, Du Khinh Hàn không nghĩ ra chỗ thứ hai, huống hồ Tiêu Đồng người đó dễ mềm lòng, chỉ cần cô dịu dàng, tỏ vẻ đáng thương một chút, với tình cảm Tiêu Đồng đối với cô nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể ngăn cô ở ngoài cửa sao?
Thang máy keng một tiếng mở ra, Du Khinh Hàn bước ra, quen thuộc mở cửa nhà Tiêu Đồng, ở trước cửa cô đã luyện tập vẻ mặt nhận lỗi, mở cửa ra, mang lên vẻ mặt đó, đột nhiên sững người.
Trong nhà không có bất kỳ ai, cũng rất lâu không ai trở về, cửa sổ đóng chặt, vừa mở cửa, đập vào mặt là mùi vị của tro bụi, một chút hơi người cũng không có, hoa trên ban công cũng đã héo tàn.
Bài trí vẫn giống như trước kia khi Du Khinh Hàn thường đến, cô đi vào, ngón tay sờ sờ bàn, một tay đầy bụi, đã rất lâu không ai quét dọn.
Nhưng khi Du Khinh Hàn xuống máy bay đã biết được tin hôm nay Tiêu Đồng sẽ trở về. Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp chín giờ tối, theo lý thì Tiêu Đồng đã sớm về đến nhà.
Du Khinh Hàn vào nhà, mở cửa sổ ra thông khí, sau đó trở về phòng ngủ, nằm uỵch xuống giường, nhìn thẳng trần nhà.
Quá yên tĩnh.
Lúc có Tiêu Đồng, tuy rằng cũng không nói nhiều, nhưng Du Khinh Hàn biết được bên mình còn có người, căn nhà này cũng bởi vì có Tiêu Đồng mà có sức sống.
Bây giờ Tiêu Đồng không ở đây, nơi này như bị rút đi linh hồn, tất cả sự trang trí tinh tế gọn gàng giờ trở thành trống trải tĩnh mịch, Du Khinh Hàn nằm trên giường, lại giống như nằm trong quan tài, sau gáy cảm thấy lạnh lẽo.
Du Khinh Hàn rốt cuộc không nhịn được, gọi điện thoại cho Tiêu Đồng.
Không ai nghe máy.
Cô vứt điện thoại trên giường. Tiêu Đồng cô thật giỏi, chờ cô về sẽ biết tay.
Du Khinh Hàn vươn mình ôm lấy gối trên giường, trên đó còn lưu lại mùi dầu gội quen thuộc của Tiêu Đồng. Cô quá mệt rồi, ôm gối, quần áo cũng không cởi mà ngủ vùi.
Thật là thơm, Du Khinh Hàn nghĩ.