Quả nhiên cái nết đánh chết không chừa. Tiêu Đồng nghĩ, Du Khinh Hàn sửa không được, bản thân mình cũng không thể thay đổi. Mấy năm qua, quan hệ của Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn trước sau vẫn duy trì ở ranh giới nhất định, vì vậy, dù cho duy trì được vỏ bọc yên bình trong mười năm, thì chỉ cần tiến đến gần nhau một bước, nó liền trở thành một tờ giấy, đâm một cái là rách.
Thêm mười năm, hai mươi năm nữa thì thế nào đây? Chắc cũng sẽ như vậy thôi.
Thế là hôm sau, Du Khinh Hàn viết ròng rã hai trang hướng dẫn phục hồi sau phẫu thuật dán lên tủ lạnh của Tiêu Đồng, rời khỏi nơi này trước khi Tiêu Đồng thức dậy.
Khi cô đi sắc trời vừa hửng sáng, cũng là lúc nhiệt độ xuống khá thấp. Cô vừa ra cửa, hơi lạnh liền thấm vào xương tuỷ. Thời trẻ Du Khinh Hàn cực kì tiêu sái, trời - độ mà khi ra đường cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo len, bây giờ không xong rồi, chút xíu gió lạnh cũng chịu không nổi.
Du Khinh Hàn xoa xoa tay run lên mấy lần, ôm eo đi xuống lầu, tự bản thân cũng cảm thấy ảo não.
Qua nửa đêm Tiêu Đồng sẽ không ngủ lại được, nàng ngồi trong phòng cả đêm, hồi tưởng lại từng chuyện hồi trẻ của mình, nàng cứ nghĩ, sau đó lo lắng bản thân sẽ phát điên lần nữa, nhìn một vòng xung quanh, may mắn là không còn những thứ ảo giác tra tấn người kia nữa.
Khi Du Khinh Hàn ra ngoài, Tiêu Đồng có thể nghe rõ, lúc Du Khinh Hàn xoa tay rầu rĩ về nhà, Tiêu Đồng đang từ cửa sổ lầu hai quan sát, thời trẻ Du Khinh Hàn rất xinh đẹp, qua tuổi bốn mươi, khí chất vẫn còn đó, dáng người cũng được duy trì rất tốt, không kém trước bao nhiêu, vì vậy khi nhìn thấy cô làm động tác xoa tay đỡ eo này trông đặc biệt buồn cười, Tiêu Đồng không khỏi bật cười.
Sau khi Du Khinh Hàn về rồi, Tiêu Đồng mới ra khỏi phòng, đồ đạc của Du Khinh Hàn trong phòng khách đã được dọn sạch, Tiêu Đồng đến căn phòng tối qua cô ngủ thì thấy cũng đã được quét dọn, không để lại chút vết tích nào chứng tỏ từng có người ngoài, ngoại trừ hai trang giấy viết tay bắt mắt nằm trên tủ lạnh. Tiêu Đồng đi tới, lấy xuống xem.
Từ nhỏ, nét chữ Du Khinh Hàn đã rồng bay phượng múa, giống như đúc với sự kiêu ngạo của cô. Mấy năm nay ít khi Tiêu Đồng có cơ hội thấy được chữ viết của cô, giờ đây nhìn lại, đã không còn thấy phong cách ngang ngược ngông cuồng của ngày đó, bút tích trên hai trang giấy này ngay ngắn đẹp đẽ, ngay cả số thứ tự cũng được viết rất rõ ràng, so với năm đó giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
Bản tính khó dời, nhưng có vài thứ sẽ thay đổi.
Vốn dĩ Tiêu Đồng muốn vứt đi, sau khi nghĩ lại thì nàng đặt về chỗ cũ. Tờ giấy này giống như một tác phẩm thư pháp đẹp mắt, nếu vứt đi thì khá đáng tiếc.
Sau đó, ước chừng mấy ngày Du Khinh Hàn không đến cửa hàng Tiêu Đồng. Khi cô đến lần nữa là vào buổi chiều nọ, vừa đi vào thì đụng phải Tiêu Đồng đang đeo bảng vẽ trên lưng, nhón tay kéo cửa cuốn xuống, Du Khinh Hàn liền vội vàng chạy tới giúp.
Tiêu Đồng nghe tiếng bước chân đã biết là Du Khinh Hàn, không quay đầu lại, khoá cửa xong xuôi mới quay người nói tiếng cảm ơn.
Du Khinh Hàn thấy nàng muốn đi, nói: "Sao hôm nay đóng cửa sớm vậy?"
Tiêu Đồng nói: "Ừm, hôm nay trời đẹp nên đi hóng gió."
"Ở đâu vậy?"
Tiêu Đồng thuận miệng nói ra một cái tên, Du Khinh Hàn biết nơi đó, ở huyện bên cạnh, ngồi xe phải mất hơn một giờ, e rằng Tiêu Đồng đến nơi thì cũng đã tối muộn.
"Tôi đưa em nhé?" Du Khinh Hàn nói, "Lúc nãy tôi thấy xe buýt mới vừa đi, đợi chuyến sau chắc phải một tiếng nữa, chờ em tới nơi thì trời đã tối thui rồi, em còn hóng gió gì nữa."
Du Khinh Hàn cứ tưởng rằng Tiêu Đồng sẽ từ chối, không ngờ nàng lại đồng ý rất dễ dàng, "Vậy thì đi thôi, cảm ơn cô." Giống như buổi tối hôm đó không hề tồn tại, Du Khinh Hàn sửng sốt hồi lâu.
Chờ Du Khinh Hàn lái xe ra, Tiêu Đồng ngồi lên, cảm khái nói: "Vẫn là mua một chiếc xe thì thuận tiện hơn."
"Sao vậy, em định mua xe à?"
Tiêu Đồng cười nói: "Giấy phép lái xe tôi còn chẳng có, mua xe gì chứ, mua xong chắc phải nhờ cảnh sát giao thông giữ hộ."
"Chuyện này thì có khó gì đâu, thi lấy bằng là được." Du Khinh Hàn thản nhiên nói, Tiêu Đồng đem câu này nghiền ngẫm trong lòng một hồi, sau đó bật cười.
Du Khinh Hàn không rõ vì sao, "Cười cái gì? Tôi nói không đúng à?"
Tiêu Đồng cười xua tay, "Không phải, có điều câu này không giống phong cách của cô."
"Ồ? Vậy tôi nên nói như thế nào?"
"Khụ khụ." Tiêu Đồng bắt chước theo cách nói chuyện của Du Khinh Hàn hồi trẻ, "Giấy phép lái xe? Em muốn loại nào? Ngày mai tôi gọi người đem lại đây cho em một cái, thi cử làm gì, trên đời này có chuyện gì mà tiền không giải quyết được chứ?"
Bắt chước còn rất giống, Du Khinh Hàn dở khóc dở cười, "Tôi thô tục vậy luôn hả? Sao lại giống như mấy ông trung niên đầu hói bụng bia mới phất vậy."
Tiêu Đồng cười nhạo, "Vậy cô tưởng mình hay ho lắm à?"
Du Khinh Hàn ngẫm lại, đúng là thời trẻ mình rất thô tục, vừa ngu ngốc vừa dung tục.
"Lúc em quen biết tôi là đỡ nhiều rồi đó." Du Khinh Hàn cũng không ngại ngùng về chuyện cũ của mình, nói tiếp với Tiêu Đồng, "Em còn chưa thấy hồi tôi mười bốn, mười lăm tuổi đâu, lúc đó không biết dây thần kinh nào bị chập, rất thích mặc quần áo của Versace, toàn thân sặc sỡ như tắc kè, tóc cũng nhuộm thành xanh dương, cha tôi thấy tôi là muốn lên máu, đến Mạc Tịch Nguyên còn nói tôi nhìn như cái bang ấy."
"Sau đó thì sao trở lại bình thường?"
"Sau đó? Sau đó bị Mạc Tịch Nguyên đánh cho một trận, nói phải chỉnh lại gu thẩm mỹ của tôi."
Tiêu Đồng bất ngờ, "Chị tôi mà còn biết đánh người?"
"Chị ấy và anh tôi là một thầy dạy ra đó, em nghĩ thế nào?" Trong lòng Du Khinh Hàn vẫn còn sợ hãi, "Sau trận đòn đó, bây giờ mỗi lần nhìn thấy có ai mặc Versace là tôi lại thấy ê xương..."
"Đó là vì thẩm mỹ của cô có vấn đề, đừng có đánh giá thương hiệu người ta chứ."
"Tôi biết, nhưng nó đã thành phản xạ có điều kiện của tôi rồi."
Hai người không ai đề cập đến chuyện đêm hôm đó, trở lại mối quan hệ mong manh như đi trên băng mỏng kia.
Huyện bên có một rừng quốc gia nổi tiếng, nằm bên cạnh núi, quang cảnh trên đỉnh núi rất tuyệt lúc hoàng hôn, vậy nên Tiêu Đồng mới vội vội vàng vàng đi vào buổi chiều, để có thể ngắm nhìn ánh tà dương khi mặt trời xuống núi.
Đường lên núi có thềm đá nhân tạo, nhưng khá dốc nên vẫn hơi khó đi. Du Khinh Hàn giúp Tiêu Đồng xách bảng vẽ, thuốc màu, hai người chậm chạp leo lên đỉnh núi, đến lưng chừng thì ngừng lại để nghỉ ngơi. Lên tới đỉnh cũng đúng lúc mặt trời dần khuất phía sau núi. Tiêu Đồng nhanh chóng dựng bảng vẽ lên.
Tiêu Đồng chỉ mang theo một chiếc ghế nhỏ, Du Khinh Hàn không có chỗ ngồi, đứng phía sau nhìn nàng vẽ một lúc, đang lúc cảm thấy chân hơi tê thì thấy đối diện bảng vẽ của Tiêu Đồng có một tảng đá lớn có thể ngồi nghỉ, vậy nên Du Khinh Hàn đi tới đó.
"Không ảnh hưởng đến em chứ?" Du Khinh Hàn hỏi Tiêu Đồng.
"Không sao." Tiêu Đồng nói.
Thế là hai người im lặng, Du Khinh Hàn chống khuỷu tay lên đầu gối, lòng bàn tay đỡ cằm, không dám nhìn chằm chặp vào Tiêu Đồng, vờ như đang nghịch di động, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn nàng một cái.
Tiêu Đồng suy nghĩ một lát, đưa hình ảnh Du Khinh Hàn đang ngồi trên tảng đá đối diện, vào trong bức tranh của mình.
Du Khinh Hàn vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Đồng, vậy nên khi nàng vừa để cọ và bảng màu trong tay xuống, xoay vặn thắt lưng mấy cái thì Du Khinh Hàn cũng đã cất điện thoại bước tới, "Vẽ xong rồi à?"
Tiêu Đồng gật đầu.
"Cho tôi xem với." Du Khinh Hàn đi ra sau lưng Tiêu Đồng nhìn vào bức tranh còn chưa khô, hơi ngạc nhiên, "Sao em lại vẽ tôi vào."
"Vẽ cảnh mãi thì cũng nhàm, có người mới không đơn điệu."
Du Khinh Hàn nói: "Vẽ rất đẹp, từng chi tiết nhỏ đều tinh tế."
Quả thật từng chi tiết nhỏ đều được thể hiện rất tinh tế, trong tranh là Du Khinh Hàn đang lơ đãng cầm điện thoại, ánh mắt tha thiết hướng về Tiêu Đồng, ngay cả sự thận trọng, khát khao, cùng nỗi tuyệt vọng trong mắt Du Khinh Hàn cũng được thể hiện vô cùng sống động. Du Khinh Hàn tưởng rằng mình đã nguỵ trang rất giống bình thường, ngờ đâu Tiêu Đồng lại nhìn thấy hết, đã vậy còn rõ ràng như thế. Ngay cả bản thân Du Khinh Hàn khi xem bức tranh này, còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người ở trong đó.
Nhìn vào tranh, Du Khinh Hàn mất hết khí lực.
Trong lúc cô xem, Tiêu Đồng cũng không thúc giục, chỉ cẩn thận thu dọn cọ vẽ cùng thuốc màu và những thứ khác, chiếc ghế cũng được xếp lại bỏ vào túi, cho đến khi nghe giọng nói khàn khàn của Du Khinh Hàn: "Đi thôi."
Du Khinh Hàn cũng biết, cô và Tiêu Đồng, mười năm trước đã kết thúc rồi.
Kết thúc là kết thúc, dù cho sau đó có cố chấp kéo dài thêm bao lâu, thì dấu chấm tròn trĩnh đã được đặt ra từ mười năm trước, đến cuối cùng, có làm gì cũng vô nghĩa.
Du Khinh Hàn cười tự giễu, "Ha ha, thì ra mấy năm nay cuộc đời tôi thê lương đến vậy, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?!"
Tiêu Đồng bắt đầu thu bảng vẽ, "Bây giờ vẫn chưa muộn đâu."
"Tôi cầm cho." Du Khinh Hàn lấy ba lô trên lưng Tiêu Đồng một cách tự nhiên, "Đi thôi, chút nữa trời tối, đường khó đi lắm."
Tiêu Đồng không rõ là rốt cuộc Du Khinh Hàn có hiểu được ý của mình không.
Lên núi Tiêu Đồng đi trước, xuống núi Du Khinh Hàn đi trước. Trời tối, sương mù trong núi khá nhiều, đường gạch đá xanh trơn trợt, hơn nữa Tiêu Đồng hay mất tập trung, lúc đi xuống nàng vô tình giẫm phải đá vụn, trượt chân một cái ngã nhào vào người Du Khinh Hàn đang đi phía trước, nếu không phải nhờ Du Khinh Hàn giữ được trọng tâm đồng thời có sự chuẩn bị, có khi hai người đã ôm nhau cùng lăn xuống núi, khó giữ được mạng.
Du Khinh Hàn phản ứng nhanh, xoay người đỡ lấy Tiêu Đồng, chậm rãi đỡ Tiêu Đồng ngồi lên một phiến đá, nhìn sườn núi dốc đứng mà ớn lạnh sống lưng.
Lúc ngồi xuống mặt mũi Tiêu Đồng tái mét, Du Khinh Hàn giúp nàng cởi giày, nhẹ nhàng ấn ấn lên mắt cá chân, cơn đau làm chân nàng khẽ co giật.
"Trẹo cổ chân rồi." Du Khinh Hàn lấy ba lô trên lưng xuống, cõng lấy Tiêu Đồng, "Đi thôi, tôi cõng em xuống."
"Được không?" Tiêu Đồng nhịn đau, cắn răng nói: "Sao không gọi cứu hộ?"
"Bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn nên còn nhìn thấy đường đi, chờ cho đội cứu hộ tới thì đường càng khó đi, với lại bậc đá này nhỏ như vậy, dù cho cứu hộ đến cũng phải cõng em thôi, yên tâm đi, tôi thừa sức cõng em mà."
Du Khinh Hàn nói rất đúng, thời gian không đợi người, trong núi trời nói tối liền tối, với lại có tới bảy, tám con đường lên núi, khi đội cứu hộ tới có thể tìm được họ hay không cũng là một vấn đề.
Thế là Tiêu Đồng đeo ba lô, Du Khinh Hàn cõng Tiêu Đồng, hai người từ từ xuống núi.
Có Tiêu Đồng trên lưng, Du Khinh Hàn càng thêm cẩn thận, mắt nhìn chòng chọc vào bậc thang, sai một li là đi một dặm, cũng may nơi đó cách chân núi không xa, đi tầm nửa giờ, trời vừa tối hẳn thì họ ra khỏi được thềm đá, đi tới đường lớn.
Đến đó hai người mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hô hấp Du Khinh Hàn cũng nặng nề hơn, một người lớn sống sờ sờ, cộng thêm một cái ba lô to đùng, đúng là làm khó cho Du Khinh Hàn, phụ nữ bình thường đừng nói là cõng bao nhiêu đó mà đi, chỉ đứng lên thôi cũng đã vất vả rồi.
Tiêu Đồng nói: "Cho tôi xuống đây đi."
Du Khinh Hàn hít sâu một hơi, xốc người Tiêu Đồng lên, "Sắp đến bãi đậu xe rồi, không sao đâu."
Tiêu Đồng nói: "Mệt chết đi."
Du Khinh Hàn mệt mỏi thành như vậy, vẫn còn có sức cười, "Dù có mệt, cũng vui."
Tiêu Đồng nhíu mày: "Thấy người gặp hoạ nên vui à?"
Du Khinh Hàn nói: "Không phải, có thể chăm sóc cho em, tôi rất vui."
Du Khinh Hàn nói: "Tiêu Đồng, em cho là tôi đang chờ em hồi tâm chuyển ý phải không?"
Du Khinh Hàn tự hỏi tự trả lời: "Tôi đã không còn hi vọng từ lâu rồi."
Du Khinh Hàn nói: "Tiêu Đồng, em nói đúng, tình yêu giữa hai chúng ta đã bị bào mòn sạch sẽ rồi."
Du Khinh Hàn nói: "Việc lần trước là do tôi vượt qua giới hạn, Tiêu Đồng, tôi xin lỗi em, tôi chỉ muốn em biết rằng, không phải tôi đang ép em, tôi chỉ có một chút ích kỷ như vậy, hi vọng mối quan hệ của chúng ta có thể thân thiết hơn một chút xíu thôi, nếu không thể, vậy thì tôi sẽ vui vẻ lùi lại, cứ duy trì khoảng cách như hiện tại cũng tốt rồi. Tiêu Đồng, em không cần phải áp lực, không cần lo tôi sẽ lại làm tổn thương em lần nữa, Tiêu Đồng, em mãi mãi thuộc về chính em, không ai có thể ép buộc em, cũng không ai có thể tổn thương em, tôi không thể, bất luận là ai cũng không thể."
Tiêu Đồng hiển nhiên không tin những gì Du Khinh Hàn nói, lời của Du Khinh Hàn, không có câu nào đáng tin.
"Tôi biết em không tin tôi." Du Khinh Hàn giống như có thuật đọc tâm, đoán được tâm tư của Tiêu Đồng, "Em không cần tin tôi, em tin chính mình là được rồi, em xem, quan hệ của hai ta chỉ có thể đến thế này, tôi có muốn tiến thêm một bước cũng không được, Tiêu Đồng, em không yếu ớt như mình nghĩ đâu, em rất mạnh mẽ, rất lợi hại, đủ để bảo vệ bản thân mình, không cần dựa vào bất kỳ ai mà vẫn có thể sống tốt."
"Thật không?" Tiêu Đồng cười lạnh, "Ngay cả tôi còn không tin."
"Em không tin, nhưng em có thể."
Tiêu Đồng không biết mình có thể hay không, chỉ biết cổ chân mình rất đau, cần đi bệnh viện gấp.
Sau đó Tiêu Đồng đưa cho Du Khinh Hàn bức tranh kia, coi như lời cảm ơn đối với việc cô đưa mình xuống núi, Du Khinh Hàn tìm người đóng khung, treo trong phòng khách.
Lại qua ba tháng, Tiêu Đồng phải về Giang Vũ tái khám, Du Khinh Hàn đưa Tiêu Đồng trở lại. Lúc này, bên ngoài nhìn vào thấy hai người rất hòa hợp, ngay cả Mạc Tịch Nguyên khi đi đón Tiêu Đồng cũng tưởng rằng quan hệ hai người đã tốt lên, chỉ có bản thân họ mới rõ, sẽ không bao giờ có thể có một mối quan hệ như tình yêu giữa hai người nữa, có thể làm người quen của nhau đã là kết cục tốt nhất rồi.
Tiêu Đồng hồi phục rất tốt, tái khám cũng không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói, nếu như trong vòng năm năm không tái phát, có lẽ Tiêu Đồng có thể sống rất thọ.
Trước đây, Tiêu Đồng thường nghĩ sống hay chết gì cũng như nhau, nhưng bây giờ cảm thấy được sống vẫn tốt hơn.
Du Khinh Hàn nói: "Đương nhiên còn sống mới tốt, còn sống, có ánh mai rạng rỡ, có hương hoa, có thức ăn ngon, còn có bao nhiêu chuyện mới mẻ chưa biết, chết rồi thì chỉ có thể nằm im lặng trong cái hộp nhỏ kia, em nói cái nào tốt hơn?"
Trên đường về Thượng Dung, Tiêu Đồng nói: "Du Khinh Hàn, cô nói xem khi chúng ta già thì ai sẽ chết trước?"
Du Khinh Hàn nói, "Vẫn là tôi trước đi."
"Tại sao?"
"Em sợ tối, tôi đi dò đường trước, đến Hoàng Tuyền sẽ thắp đèn chờ em. Với lại, em chịu đựng tôi lâu như vậy, cũng nên có mấy ngày nghỉ ngơi."
"Cô đã biết mà còn mặt dày mày dạn dính vào tôi vậy à?"
"Thì cũng hết cách rồi, tôi cũng từng thử chứ, Tiêu Đồng, tôi không thể sống nổi nếu rời khỏi em, hơn nữa chúng ta như bây giờ cũng tốt lắm, coi như làm bạn già với nhau."
Trước nay, Tiêu Đồng chưa bao giờ tìm hiểu quan hệ hiện tại giữa mình và Du Khinh Hàn. Khi Du Khinh Hàn nói lời này, Tiêu Đồng liền nghĩ, không sai, chỉ là bạn chung thân, không ai xâm phạm lãnh thổ riêng tư của ai, quan hệ thế này thì Tiêu Đồng có thể chấp nhận, thêm nữa, cũng không có ai thích hợp để sống cùng hơn Du Khinh Hàn, hai người đều biết quá khứ đen tối của nhau, chỉ cần một ánh mắt đã biết đối phương muốn gì.
Khi còn trẻ gieo nhân nào, bây giờ gặt quả đó, hèn nhát, ngông cuồng, mềm yếu, kiêu ngạo, mọi việc đều cần trả giá, ai mà không như vậy, chậm rãi bước đi, từ từ lớn lên, lại từ từ già đi.
"Du Khinh Hàn, có lẽ tôi có thể sống rất lâu."
"Tôi tin."
"Ngày mai ăn sủi cảo tôm đi."
"Được, sáng mai tôi mang qua cho em."
"Còn quần áo tuần trước cô đem đến cũng sửa xong rồi, sáng mai tiện thể lấy về luôn đi."
"Ừm."
Tình yêu không còn nhưng ký ức thì vẫn ở lại, sự thấu hiểu lẫn nhau như tạc vào xương, hai người dìu nhau đi về phía trước vẫn dễ dàng hơn so với một người trắc trở bước qua.
(Hoàn)
- -----------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: Kết thúc rồi, tôi không thể tung hoa. Đã mấy lần nói đây là chương cuối cùng nhưng lại thất hứa ở đoạn cuối, bởi vì tôi thật sự không muốn viết đoạn kết, nhưng bây giờ tôi đã hoàn thành rồi.
Truyện này tôi trầy trật viết trong hơn một năm, là một năm mà tôi trải qua quá nhiều thứ, thay đổi lớn nhất chính là từ một sinh viên trở thành một người bước ra xã hội, sự chuyển đổi thân phận này làm tôi không thể thích nghi trong một thời gian dài.
Cảm ơn bạn đọc vì sự kiên trì của bạn.
Thu hoạch lớn nhất của việc viết tác phẩm này thực ra nằm ở thời điểm kết thúc.
Thật lòng mà nói, tôi đã từng coi mỗi chữ viết ra là tài sản riêng của mình, là tài sản thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Nhưng vào cuối năm ngoái, một câu nói của ai đó đã thức tỉnh tôi.
Một tác phẩm thuộc về tác giả khi nó được viết, nhưng một khi nó được phát hành công khai, tác phẩm đó thực sự thuộc về độc giả. Người đọc bình luận như thế nào, cho dù đó là một giọng điệu bình tĩnh hay câu từ mạnh mẽ, dù là tích cực hay tiêu cực, hoặc thậm chí là những lời lẽ xúc phạm thì thực tế, đó là tất cả những gì mà tác phẩm đó phải chấp nhận. Vì tôi đã đăng tác phẩm này dưới bút danh này, nên tôi phải chịu mọi hậu quả sau đó. Bút danh này bắt đầu xuất bản tiểu thuyết thì ở một mức độ nào đó, nó cũng trở thành một thứ có thể bị công chúng đánh giá. Tất nhiên, độc giả có quyền nhận xét, tác giả hi vọng đứa con tinh thần của mình được nhiều người chú ý mà không cho phép độc giả bình luận là không công bằng đối với độc giả.
Đương nhiên, ẩn đằng sau bút danh của mình, tôi mong rằng mình sẽ không bị quấy rầy, dù sao thì ở ngoài đời, tôi có quyền không bị quấy rầy.
Từ nay về sau, tâm trạng khi sáng tác sẽ bình thản hơn, sẽ không còn là trái tim pha lê như trước đây, có một vài đánh giá không tốt liền suy sụp.
Về cuốn tiểu thuyết này, tôi sẽ không tự nói ra, tất cả những gì tôi muốn nói đã nằm trong tác phẩm, và các bạn là những người có quyền tự do phát biểu và tự do phán xét.
Cuối cùng, một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ tiểu thuyết này, xin chào tạm biệt.