Cherry nhìn thấy Lục Phóng thì ánh mắt sáng lên, không nghĩ tới lại được cùng đại boss ngồi cùng một máy bay, cô dẫn đầu đứng lên chào hỏi, Nhượng Nhượng theo tình hình hiện tại cũng chỉ có thể đứng lên, vốn là cô muốn giả vờ xem tạp chí mà không thấy hai người này.
Chuyến này công ty chỉ định có Cherry, Nhượng Nhượng cùng Hòa Đa đi Brussels, cũng không có tin tức là giám đốc cũng đi, chỉ có điều người ta là đại boss nên thích đi đâu thì đi, không cần người khác giao phó.
Lục Phóng nhìn ba người bọn họ, gật đầu một cái, mặt không thay đổi ngôi ở ghế trên của anh, đoán chừng là quá muộn, không thể cùng Bob ngồi chung một chỗ, lại ngồi cạnh một người phụ nữ ngoại quốc đầy đặn.
Khoang hạng nhất của máy bay đã ngồi đầy, không biết có phải nguyên nhân là cuộc thi thiết kế trang sức kia hay không, Nhượng Nhượng và Hòa Đa cũng không thể ngồi cạnh nhau, bên cạnh cô là một người đàn ông ngoài bốn, năm mươi tuổi.
Máy cay cất cánh bình an, Nhượng Nhượng nhìn thấy vị phu nhân ngồi bên cạnh Lục Phóng kia đang đi tới trước mặt mình, bô bô không biết nói cái gì, Nhượng Nhượng chỉ có thể xác định bà kia nói không phải là tiếng anh.
Vị phu nhân kia mặt đỏ tới tận mang tai nhìn Nhượng Nhượng, mang theo vẻ mặt cầu khẩn, Nhượng Nhượng hoàn toàn rơi vào trong sương mù. Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp vội vàng tiến lên, “Vị phu nhân đây nói tiếng Hà Lan, bà nói vị bên cạnh cô là chồng bà, khi lên máy bay hai người có chút mâu thuẫn nhỏ nên không ngồi cạnh nhau, hai người giờ đã hòa thuận nên bà muốn ngồi chung một chỗ với chồng mình, cô có thể đổi chỗ ngồi với bà được không.” Nữ tiếp viên hàng không cười hết sức dịu dàng tốt đẹp.
Bình thường Nhượng Nhượng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt mỹ nữ. Cô liếc nhìn vị trí bên cạnh Lục Phóng kia, cảm thấy vạn phần không ổn, nếu như là máy bay trong nước cô nhất định sẽ vô tình cự tuyệt.
Nhưng đây là máy bay quốc tế, phải giữ thể diện với người nước ngoài, không thể để người ta nghĩ mình hẹp hòi không hiểu ý người, hơn nữa cô cũng không hiểu tiếng Hà Làn, nếu để cho nữ tiếp viên hàng không dịch nhầm, đoán không chừng toàn bộ khoang sẽ khinh bỉ cô hẹp hòi.
Nhượng Nhượng không thể không gật đầu một cái, nói câu “ok”, đây là từ nước ngoài vẫn hay dùng, vị phu nhân kia nghe chắc cũng hiểu, kích động đến gật đầu cảm ơn.
Hai chân Nhượng Nhượng vạn phần không tình nguyện đi đến bên cạnh Lục Phóng, nói một tiếng, “Giám đốc khỏe.”
Lục Phóng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng nói mới mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nhượng Nhượng, ánh mắt kia phảng phất như đang nói, “Cô tới đây để làm gì?”
“Tôi cùng vị phu nhân kia đổi vị trí.” Nhượng Nhượng vội vàng giải thích, bày tỏ rằng mình không phải có ý nghĩ không an phận. Cô ngừng thở, tim đập rộn lên, sợ bị Lục Phóng phát hiện ra mình đang khẩn trương. Cô nhất định phải đi qua Lục phóng mới có thể ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ của mình.
Lục Phóng quay đầu nhìn đôi vợ chồng kia, lại nhìn Nhượng Nhượng, ánh mắt toát ra vẻ châm chọc dễ hiểu, phảng phất như đang nói thủ đoạn của Nhượng Nhượng quá mức thấp kém.
Ông trời cũng như đang muốn chứng minh suy đoán của Lục Phóng, lúc quan trọng này lại cảm thấy một hơi thở. Nhượng Nhượng đang cố gắng hít hơi hóp bụng nhón chân tận lực dán chặt vào hàng ghế trước, nghĩ làm sao để tránh Lục Phóng càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng đụng vào anh ta, vậy mà người tính không bằng trời tính, trọng tâm không ổn định nên suýt chút nữa là cô nhào vào người Lục Phóng.
Nói suýt nữa, là vì Lục Phóng nhanh tay chống hai tay lên đẩy người Nhượng Nhượng.
Mặt Nhượng Nhượng đỏ tới tận mang tai không biết nên làm gì bây gườ, bởi vì khi Lục Phóng chống đỡ thân thể cô, đôi tay hổ báo kia vừa đúng giữ tại phía dưới ngực cô mập mờ không rõ vị trí. Nhượng Nhượng đỏ mặt vì chính cô không thể bảo mình bị người khác khiếm nhã, nhưng đối phương lại là Lục Phóng, thoạt nhìn cũng giống như là cô đang khiếm nhã với anh ta. Dù sao trong mắt Hòa Đa và người khác thì Nhượng Nhượng vốn là đang làm như vậy. Nếu thay bằng người đàn ông khác, cô đã sớm cho anh ta một bạt tai, đáng tiếc lại là Lục Phóng, cô có chút có tật giật mình.
May mà Lục Phóng nhanh thu tay lại, Nhượng Nhượng giả vờ như chưa có chưa có chuyện gì xảy ra vội vàng ngồi xuống, cũng không dám nhìn Lục Phóng, chẳng qua là vẻ mặt Lục Phóng lúc thu lại kia làm cho cô có chút khó chịu, giống như cô là virus không bằng, chỉ sợ tránh còn không kịp. Hơn nữa lại càng thêm xác nhận đây là thủ đoạn quyến rũ người của Nhượng Nhượng. Cô thậm chí còn thấy trợ lý Bob khinh thường bỉu môi, đoán chừng Bob đã trông thấy nhiều cảnh này rồi.
Nhượng Nhượng ngồi vào chỗ của mình mới chột dạ nhìn Lục Phóng, rõ ràng người sai không phải là cô nhưng chính cô lại chột dạ, Lục Phóng đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn như chưa từng có chuyện xảy ra, làm Nhượng Nhượng cảm thấy buồn bực, anh ta thật quá đáng, đây là thái độ của đàn ông khi vừa chạm vào ngực con gái sao?
Dù gì thì anh ta cũng phải nói lời xin lỗi chứ. Thật ra phát sinh tình huống như vậy thì chỉ dẫn tới hai nguyên nhân, hoặc là anh ta cảm thấy đây là Nhượng Nhượng đang quyến rũ anh ta, hoặc là chính anh ta là người trêu chọc, không thể không biết mà nói xin lỗi. Chẳng qua Nhượng Nhượng đang nghĩ đến chuyện khác. Chỗ ngồi rất rộng rãi, khi Nhượng Nhượng ngã xuống người Lục Phóng, anh ta có thể xe dịch ra chút, tránh cô, cánh tay của cô có thể chống lên thành ghế, như vậy sẽ không đến nỗi nhếch nhác như này. Nhưng anh ta lại lựa chọn đỡ cô.
Chỉ số thông minh của Nhượng Nhượng vốn không cao đến mức có thể phân tích phương án A cùng phương án B. Cho nên chỉ có thể tưởng tượng đến cảnh Lục Phóng xin lỗi, “Thật xin lỗi, tôi không nên đụng vào ngực cô.”
“Không sao.” Nhượng Nhượng cảm giác mình sẽ thuận miệng đáp như vậy.
Nếu như dựa vào game trước kia thì sẽ trả lời Lục Phóng thế nào đây? “Vậy thì sờ thêm lần nữa đi?”
Nhượng Nhượng càng không có cách nào kiềm chế để mặt bớt đỏ, chỉ có thể điều chỉnh tư thế ngồi, đem toàn bộ ảo tưởng đuổi đi, đem tiểu thuyết ra đọc để giết thời gian.
Trên bìa là năm chữ “Đồ chơi của giám đốc.” Quyển này Nhượng Nhượng tùy tiện mượn được từ chỗ cô em họ ngu ngốc của cô, nào ngờ quyển sách có cái tên này, chỉ là một phút xui xẻo, Lục Phóng lại mở mắt, đang nhìn bìa mặt quyển sách cô đang cầm, sau đó anh mắt quét dần lên trên, Nhượng Nhượng khẩn trương, ngón tay cầm sách bắt đầu trắng nhợt nhạt. Cô cầm quyển sách mà muốn thả xuống cũng không xong mà đọc cũng không được, dù sao trong lòng cũng có quỷ, cuối cùng thì chỉ có thể trấn định mở ra, bày tỏ đây chỉ là một quyển sách mà thôi.
May mà Lục Phóng cũng không dây dưa, rất nhanh rời đi lực chú ý, bắt đầu đọc tài liệu của anh.
Nhượng Nhượng ngồi bên cạnh Lục Phóng, thần kinh trở nên khẩn trương, bàng quang cũng khẩn trương theo, hậu quả là phải đi vệ sinh, nước cô không dám uống, sợ nếu đứng dậy sẽ quấy rầy anh ta, cũng sợ mình mà đi tiểu nhiều lần sẽ tạo ấn tượng cho anh ta. Nhượng Nhượng cũng không muốn để cho anh ta một ấn tượng tót, đây chính là tâm hư vinh của con gái. Dù cô đã buông tha người đàn ông trước mặt, nhưng cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho đối phương, luôn muốn cả đời người khác đem mình trở thành thiên tiên mỹ nữ. Lục Phóng đang để ý cô, cô có muốn cũng không dám muốn anh ta.
Cho nên hôm nay cô nói chuyện cực kỳ dịu dàng ngọt ngào, tư thế dùng cơm cực kỳ ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm tận lực giảm lượng cơm ăn, mọi cử động đều cố gắng không giống người thường mà giống như tiên nữ không vương khói lửa nhân gian, có trời mới biết đây là lần đầu tiên cô ngồi khoang hạng nhất, thức ăn ngon lại phong phú, Nhượng Nhượng nhịn đến đau cả bụng.
Bất quá không thể nói mọi chuyện may mắn chỉ bằng một câu, Nhượng Nhượng cảm thấy tổng giám đốc Lúc có thể dùng câu đi tiểu thường xuyên để hình dung, cũng không thấy anh ta uống nhiều nước, chính xác cách một giờ anh ta lại đứng dậy đi toilet, Nhượng Nhượng cũng nhân cơ hội này đứng dậy hoạt động, chạy đến khoang phổ thông dùng toilet, lúc này phiền não vừa rồi mới tiêu tan đi hết.
Sau khi cô thoải mái mới có cơ hội suy nghĩ, người đi tiểu thường xuyên là bởi vì thận hư, Nhượng Nhượng càng khẳng định phán đoán của mình, anh ta có thể là khiếm khuyết cơ thể, nhưng xét thấy anh ta thật có khiếm khuyết cơ thể như vậy, Nhượng Nhượng cảm thấy anh ta có thể được tha thứ, cũng rất đáng được đồng tình.
Huống chi biểu hiện của anh ta ác liệt như vậy.
“Tôi có thể xem quyển sách kia của cô được không?”
Đầu óc Nhượng Nhượng nổ tung, cô nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, cho đến khi Lục Phóng đưa mắt nhìn cô, cô mới dám khẳng định. Giám đốc Lục là muốn mượn quyển “Đồ chơi của tổng giám đốc” vừa rồi để xem.
Ánh mắt Nhượng Nhượng nhịn không được co quắp, “Đây là tiểu thuyết ngôn tình của nữ sinh.” Đây rõ ràng là cự tuyệt anh ta?
“Không sao, chẳng qua là giết thời gian.”
Nhượng Nhượng không thích giám đốc thân thiết như vậy một chút nào, cô miễn cưỡng đưa sách qua, còn mắt tinh phát hiện một tia cười nhạo của Lục Phóng đặt ở tên sách. Cô giả vờ ngủ, mắt không nhìn thấy, tâm sẽ không phiền, cô không hiểu thế nào mà em họ cô lại có thể thưởng thức đến loại sách này, hại hình tượng nữ của cô thất bại thảm hại.
Nhượng Nhượng kinh hồn bạt vía nghe âm thanh lật sách của Lục Phóng, anh làm thế không tính là nhanh, so với tốc độ xem tài liệu thì chậm hơn nhiều, có cần thiết phải nhìn từng chữ không? Nhượng Nhượng trằn trọc trở mình.
Ba giờ sau, Lục Phóng đem sách trả lại cho Nhượng Nhượng, cô mới thở phào nhẹ nhõm. “Thật thú vị.” Lục Phóng thả lỏng nói.
Nhượng Nhượng chỉ có thể cười làm lành, không biết anh ta có ý gì. Cái câu “Thật thú vị” này thật có ý tứ.
“Khanh tiểu thư có ý kiến gì đối với quyển sách này không?” Lục Phóng giống như hăng hái rất cao.
Hiểu biết của Nhượng Nhượng với quyển sách này vẻn vẹn chỉ giới hạn ở bìa mặt, vừa rồi căn bản cô không đọc nội dung, tùy tiện lật hai trang đã để xuống. Mở đầu chính là một cô gái ê hô to với thiên hạ không cần đàn ông. Mặc dù chưa đọc qua nội dung, nhưng Nhượng Nhượng hiểu rõ nội dụng đại khái của mấy loại sách này. Cô một lòng muốn bù lại hình tượng của mình trước Lục Phóng, cũng muốn cất cao mình, từ goác độ cao hơn nhìn lại thì cũng gọi là có tý lời nói, cho nên nói, “Bất quá một nữ tác giả nhàm chán nên YY thôi, đều không thực tế, giết thời gian thôi.” Một phần nâng cao mình cũng là chèn ép người khác, Nhượng Nhượng không đau lòng một chút nào khi đạp thuyền người khác.
“Cái gì gọi là YY?” Lục Phóng trợn to hai mắt, khó có khi nào anh lại không hiểu.
Nhượng Nhượng tự nhận mặc dù tuổi mình không nhỏ, nhưng chưa từng rời internet, loại ngôn ngữ Internet này cô rất quen thuộc, “Chính là tà dâm.” Khi cô nói đến chữ “dâm” kia, cô thật sự rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Lục Phóng không có trả lời, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào cô, phảng phất như cô chính là người nổi tà dâm kia. Hai bên tai Nhượng Nhượng ửng đỏ, anh ta đừng cho là mình có ý dâm với anh ta nhé?
Cuộc nói chuyện vội vã kết thúc, Nhượng Nhượng hoàn toàn không có năng lực ứng phó với người này, cô chỉ muốn không nói sẽ không xấu, nói ít ít lỗi.
Khi Lục Phóng ngủ, Nhượng Nhượng mới dám ngẩng đầu lên lần nữa, không chút kiêng kị nhìn một mặt bên của anh, lúc này cô mới phát hiện anh lớn lên rất giống hơi thở của quý tộc Anh quốc cổ điển, toàn thân cao thấp đều có kiêu ngạo cùng tôn quý. Vầng trán thông minh, xuống dưới là chiếc mũi cao rồi đến cánh môi mỏng, Nhượng Nhượng cảm thấy ánh đèn đang thiên vị, lưu luyến trên người của anh, lưu luyến triền miên, cảm giác như muốn cùng anh dung hợp cùng một chỗ, ánh sáng chung quanh anh tỏa ra bốn phía. Thật giống như câu “Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh, vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.” (trích Nhạc phủ thi tập, quyển ).
Nhượng Nhượng nhàm chán quá lại nghĩ đến mẹ của anh ta, không biết người đẹp thế nào mà sinh ra con trai như vậy, may mắn là khiếm khuyết cơ thể, mẹ anh ta quá vĩ đại, chỉ hy vọng mẹ anh ta không giống anh ta, dễ ở chung là tốt rồi. Cô cũng không biết rằng mình đã bắt đầu lo lắng mẹ Lục Phóng có dễ tính hay không, có lẽ trong tiềm thức cô đang hy vọng vào Lục Phóng. Lý trí lại nhắc nhở cô, đem ý nghĩ không thiết thực này bóp chết trong trứng nước.
Nhượng Nhượng không phải là loại người ngủ ngoan, theo đại nhân mẫu thân cô hình dung, cô trừ mộng du bên ngoài thì cái gì cô cũng đều làm qua, ví dụ như chảy nước miếng, nghiến răng, nói mê, tóm lại là cực kỳ đáng sợ, mẹ cô vốn lo lắng, cô sau khi kết hôn liệu chồng cô có thể vì tướng ngủ của cô mà bỏ cô hay không, cho nên tối nay Nhượng Nhượng không dám ngủ, sợ mình sẽ quấy rầy Lục Phóng, hoặc là bị mọi người chế giễu. Càng về sau dứt khoát không ngủ, len lén đem quyển “Đồ chơi của tổng giám đốc” lấy ra đọc.
Vừa nhìn thì không sao nhưng càng đọc thì mặt càng đỏ. Tiểu thuyết kia mở đầu bằng việc nữ chính vì cơ duyên xảo hợp mà đụng phải tổng giám đốc lạnh lùng như núi băng, trong túi băng vệ sinh bay đầy đất, tự nhiên để tổng giám đốc khắc sâu ấn tượng.Càng về sau chính là tình cờ tình một đêm, sau đó bị tổng giám đốc giữ bên người làm bạn gái cưng chiều, dùng sức ngược, ngược tinh thần, ngược thân thể, cuối cùng bởi vì thích ngược đãi mà yêu tổng giám đốc, bị tổng giám đốc ngược, bị mẹ tổng giám đốc ngược cũng không một câu oán hận, cuối cũng nữ chính xảy ra tai nạn xe cộ, hoán đổi thân thể với tổng giám đốc, hai người vui vẻ ở cùng một chỗ, nữ chính không so đo bất cứ cái gì.
Nhượng Nhượng chột dạ, cô từng đụng qua Lục Phóng, băng vệ sinh bay ra, chẳng qua trong truyện nói nữ chính là vô ý, nhưng mà cô cố ý, cũng không biết khi Lục Phóng đọc đoạn này thì suy nghĩ cái gì.
Nhượng Nhượng hận không thể về nhà để mừng năm mới ngay, một hoàng hoa khuê nữ như cô lại đọc tiểu dâm thư này, Nhượng Nhượng đọc thấy một đoạn miêu tả trong sách làm cô chỉ muốn chui ngay xuống dưới.
Tổng giám đốc kia biết nữ chính không muốn, còn làm Bá vương ngạnh thượng cung (thô bạo cướp đoạt), trong miệng còn nhắc đi nhắc lại, “Tiểu yêu tinh, em còn nói không muốn, bên dưới đã ướt như vậy rồi.”
Nhượng Nhượng cũng ướt, nhưng mà là gương mặt bị nước mắt làm ướt, nếu như không phải vì sợ ảnh hưởng đến một người, cô muốn khóc đến trời đen kịt. Quyển sách này trước trước sau sau giám đốc đều ngược nữ chính tất cả đều ở trên giường tiến hành, Nhượng Nhượng nghĩ quyển sách này mà được chuyển thể thành phim thì tiền vốn chủ yếu vẫn là thanh toán vào tiền giường.
Một đời thanh danh của Nhượng Nhượng cứ như vậy bị phá hủy, trời mới biết khi cô xem TV nhìn thấy cảnh nam nữ hôn nhau cô đều nhắm mắt lại giả vờ mình là loại người thuần khiết. Trong mắt người đời luôn là nhân phẩm cùng học vấn đều ưu tú, cũng không quan hệ nam nữ bừa bãi, cho đến năm ngoái cô tìm hiểu Tiêu Hàng nhưng vẫn bảo vệ được trinh tiết, muốn đêm tân hôn mới bằng lòng tặng cho chồng mình.
Dễ dàng chịu đựng được đến khi chuyển đến Đan Mạch, cô mới thoát khỏi phạm vi của Lục Phóng, tìm đến Hòa Đa thao thao bất tuyệt hồi lâu, cô kìm nén không nói lời nào lâu như vậy, lại còn phải giả vờ thục nữ, thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi.
“Nếu là tôi . . . tôi ngồi bên cạnh anh ấy cũng không dám cử động, cô không phải không biết, nhiệt độ chung quanh anh ấy so với nhiệt độ phòng trung bình cũng phải thấp hơn độ.” Hòa Đa khoa trương vỗ vỗ bả vai Nhượng Nhượng, nhưng con người anh khá tốt, còn chủ động đem bả vai cho cô dựa vào, để cô nghỉ ngơi trong chốc lát. “Nhưng cô cũng thật lớn mật, đến đậu hũ của tổng giám đốc mà cô cũng dám ăn.”
“Rõ ràng là anh ta ăn tôi.” Nhượng Nhượng không thể không ngồi dậy giải thích cho mình, oan uổng cho cô quá mà.
Hòa Đa khinh thường liếc Nhượng Nhượng một cái, “Cô có tiền vồn không mà đòi tổng giám đốc ăn đậu hũ của cô, người ta cúp D kia kìa mà tổng giám đốc còn không thèm nhìn lâu bằng hai mắt đấy.” Nhượng Nhượng hung hăng trợn mắt nhìn Hòa Đa một cái. Điểm này Hòa Đa là đáng ghét nhất, anh ta luôn cho rằng con gái cúp D mới chính là con gái, giống như cô từ D trở xuống coi là tàn phế cấp độ ba. Nhượng Nhượng rất muốn chọc anh ta, có bản lĩnh anh ta thử tự mình biến thành cúp D đi, cho là dáng dấp cúp D tốt như vậy à?
“Hòa Đa, anh nói dáng dấp tôi có thuần khiết không?” Hôm nay Nhượng Nhượng khá là quan tâm đến vấn đề này.
“Dáng dấp thuần khiết ở cái cái xã hội này thì càng làm cho người ta bôi nhọ thôi, nếu bây giờ cũng không có người nào đến bôi nhọ cô thì . . .” Hòa Đa cũng không dám nói hết câu.
Nhượng Nhượng làm quả đấm ngay trên ngực Hòa Đa, anh gào khóc, bình thường Hòa Đa có thanh âm trong trẻo giống nữ, nghe không rõ lại tưởng đây là đang làm nũng, nghe đặc biệt mập mờ, không phải kêu thảm thiết, mà là tiếng kêu vừa đâu vừa thoải mái, làm rất nhiều người liếc mắt qua. Hình tượng Nhượng Nhượng không thuần khiết lại cao thêm một tầng.
Chết tử tế không xong còn bị Lục Phóng và trợ lý Bob nhìn thấy lúc trở về, Lục Phóng nhíu mày một cái còn Bob thì bĩu môi.
Trở lại khoang máy bay, Nhượng Nhượng vui mừng khi thấy người ngồi bên cạnh mình đã đổi thành Bob, chẳng lẽ máy bay bay trên trời cách Thượng đế tương đối gần, nên Thượng đế dễ nghe thấy lời cầu nguyện của mình, nhân từ thực hiện ý nguyện của mình?
Nghĩ lại thì thái độ của Lục Phóng rất biết làm đau thương người khác, mặc dù thâm tâm cô không nguyện ý ngồi cạnh Lục Phóng. Nhượng Nhượng bị tổng giám đốc ghét bỏ khiến Hòa Đa cười nhạo cô một hồi lâu, nói nếu lấy cô làm tâm điểm chung quanh phạm vi là ba mét, đều là khu đàn ông “chân không”, đàn ông không có cách nào sinh tồn ở đó. Có khi chỉ duy nhất nước Mĩ là cô có thể dọa được.
Chuyến này máy bay hạ xuống, Nhượng Nhượng cảm thấy cả người mình đều “tàn”, có điều cô hoàn toàn yên tâm là Lục Phóng thật sự không biết chính mình là người đó, nếu không chắc chắn sẽ không có thái độ này. Bình thường nam cấp trên đều là vẻ mặt ôn hòa cùng cấp dưới nữ trao đội đều là công việc, nếu không thì chính là tâm địa không xấu xa, thẳng thắn vô tư, hoặc là có mưu mô gian ác gì đó. Lục Phòng vừa hòa nhã nhưng thái độ lại xa cách, phải là người trước, chỉ là đi đường quá tịch mịch, nên tìm người nói chuyện phiếm mà thôi. Anh ta cỡ này tự nhiên sẽ không nguyện ý mang danh tiếng ngạo mạn cho mình, anh ta luôn chú ý chăm sóc nhân viên của mình.
Sau khi xuống máy bay, Nhượng Nhượng mới biết là bọn họ ở chung một khách sạn, chỉ là Lục Phóng là “phòng tổng thống”, bọn họ chỉ là viên chức nhỏ nên chỉ ở phòng thường, vì Cherry không thích người ở chung, Nhượng Nhượng phải kiếm một cái phòng đơn, rất vừa lòng, chỉ cần Lục Phóng không có trong phạm vi mười mét xung quanh, cô đều vừa lòng.
Ngày thứ nhất, Hòa Đa còn tưởng rằng có thể nhìn thấy ngay lập tức hình dạng thật của “vãn hồi”, không ngờ ban tổ chức lại nói “vãn hồi” sẽ được trưng bày sau khi buổi lễ ban thưởng kết thúc ngày thứ hai, hơn nữa chỉ trưng bày có nửa ngày.
Chẳng lẽ sợ “vãn hồi” đả kích mấy thiết kế lần này? Vì “vãn hồi” là tác phẩm của nhà thiết kế Trung Quốc nên Nhượng Nhượng đối với “vãn hồi” đặc biệt ưu ái, đối với kiểu dáng cô cũng mê luyến đã lâu. Có chức có quyền thật sướng, Nhượng Nhượng sợ hãi than, thật may là vé máy bay khứ hồi của công ty là buổi chiều ngày đó.