Thoắt cái thời gian trôi mau, sáu năm của Khanh Nhượng Nhượng ngắn như một đốt ngón tay vậy, từ độ tuổi hoa chớm nở, tình yêu nam nữ hòa cùng tự do, sức khỏe và tuổi trẻ thì nay đã bị công việc mưu sinh làm hao mòn hầu như không còn. Cuộc sống ngày ngày của Nhượng Nhượng không có gì ngoài công việc, lĩnh lương, trả tiền thuê phòng, rồi lại làm việc . . . .
Để làm một người phụ nữ độc lập tự chủ, mua nhà, mua cửa, kiếm tiền nuôi gia đình
Nhượng Nhượng coi trọng nhất một vấn đề đặc biệt, đó chính là tiền, cô quan tâm đến mức, cho dù trong túi tiền chỉ có tệ tiền mặt, cô cũng tuyệt đối không cho ai trộm đi nó.
Một ngày kia, Nhượng Nhượng được cấp trên thưởng cho một số tiền nho nhỏ, cho nên cô quyết định sẽ vui vẻ một chuyến tới quảng trường đắt đỏ nhất thành phố - nơi mà từ trước đến nay cô chưa từng đến “Thử Áo”, cũng chính là được thử mà không mua. Nhưng thế nào mà lại xuất hiện một tên trộm không có mắt, cư nhiên móc ví tiền của cô. Sau này, Nhường Nhường tự an ủi mình, nhất định là bản thân mình quá đẹp, nhìn quần áo cô đi, đánh giá một con người không thể dựa trên quần áo, trên người cô toàn là hàng vỉa hè, dựa vào là biết ngay cấp bậc, nhưng cái khí chất thục nữ thể hiện ở trên người cô cũng xấp xỉ một nghìn quầy chuyên kinh doanh hàng hiệu đấy.
Chẳng qua lúc đó Nhượng Nhượng không nghĩ tới cái khí chất thục nữ đó của mình, cũng không thoải mái học tập làm chim nhỏ như thục nữ giậm giậm gót giày, uốn éo véo cái eo thon nhỏ, thở nhẹ một tiếng “Bắt kẻ trộm”.
Phản ứng đầu tiên của Nhượng Nhượng chính là cởi giày cao gót xuống, hướng tên trộm gào thét, dũng cảm ném hai chiếc giày, mặc kệ việc có khả năng các thành viên khác trong tập đoàn ăn trộm sẽ trả thù cô, không hiểu sao lại may mắn trúng được mục tiêu, đôi chân trần vội vàng chạy tới thật nhanh cứ như bị ai đuổi giết sau lưng vậy, làm người ta tưởng tượng như trong túi xách của cô có đến mấy chục vạn tiền mặt ý.
Khi nhân viên an ninh đuổi đến, Nhượng Nhượng đang làm vài cú đá vào mông tên ăn trộm, quả nhiên không uổng tiền học phí của cha cô khi cho cô học quyền đạo, hiện tại cô cũng nhớ rõ một hai chiêu, thừa dịp nhân viên an ninh chưa kịp phản ứng, Nhượng Nhượng đã dùng quyền cước đấm đá, mắng mỏ tên ăn trộm, “Mày dám trôm đồ của bà à, sao không hỏi bà là ai, lại dám động thủ trên đầu bà mày à!” Cái khó ló cái khôn, khi cô bắt được tên ăn trộm, đầu óc mới có phản ứng, má ơi, nếu thằng nhãi này có đồng bọn, sau này bọn chúng trả thù cô thì làm thế nào ? Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, trên báo thường có tin tức tên ăn trộm đâm chết người bị hại, cho nên Nhượng Nhượng vội vàng giả bộ thô lỗ, chứng minh mình cũng là người lăn lộn ngoài đời, có khi lại làm đại ca . . ., trước tiên là để hăm dọa lũ người này.
Nhượng Nhượng vừa thở hổn hển ngẩng đầu lên, vừa xoa xoa cái tay đang đánh người, liền thấy một người không nên nhìn, không dám nhìn, cũng không muốn nhìn _ Lục Phóng.
Cô dường như bị sét đánh, người cứng đơ tại chỗ, vừa nghĩ đến việc Lục Phóng nhìn thấy bộ dáng lúc nãy của người cô liền muốn tự sát, vừa nghĩ đến hình ảnh của mình bây giờ, mồ hôi xuôi theo tóc mái nhỏ xuống đất, đoán chừng lớp trang điểm cũng phai rồi, cũng không biết lớp mascara có chảy ra không cô đã muốn tự sát lần thứ hai, tóm lại người Nhượng Nhượng chưa kịp phản ứng, chân của cô đã muốn chạy rồi, mặc kệ ăn trộm, tiền thưởng, cô chỉ muốn chạy đến nơi nào Lục Phóng không để mắt tới, giả bộ như tất cả chuyện này đều là mơ, là một cơn ác mộng.
Sau khi Nhượng Nhượng chạy trốn, hiện trường lưu lại một đống người cứng ngắc, không biết tại sao cái cô khổ chủ bị trộm này ngược lại bỏ chạy giống như ăn trộm vậy. Chỉ có Lục Phóng nhẹ nhẹ nhíu mày, cô gái này hình như lúc trước mình đã từng quen biết, nhưng tuyệt đối chưa có xã giao, xem ánh mắt của cô cũng không giống như loại người ái mộ mình mà chạy trối chết, nhưng khi anh vừa xuất hiện, cô giống như chạy trốn chủ nợ vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự thiếu nợ mình ?
Nhượng Nhượng không ngờ hôm nay lại đem cho mình chuyện “vui mừng” như vậy, cô quyết định sẽ không bao giờ tới quảng trường đó thêm một lần nào nữa. Sáu năm trôi qua, có lẽ cô cũng đã sớm quên là quảng trường đó thuộc quyền sỡ hữu của tập đoàn Lục thị A&E.
Nhượng Nhượng về nhà đắp chăn ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại cô tự động xem chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, cô lại tiếp tục sống khỏe mạnh uống thêm một ly nước trái cây, lấy lại tinh thần phấn chấn rồi đi làm. Cô rất quý trọng công việc này, trở thành một nhà thiết kế đá quý làm cô cảm thấy tự hào, mặc dù công ty vàng bạc đá quý này rất nhỏ.
“Ai nha, không nghĩ tới tiêu chuẩn để các cô gái nhỏ bây giờ tìm đối tượng lại là loại này nha”. Chị Quả Quả người lớn tuổi nhất trong phòng thiết kế lắc đầu, làm ra vẻ hối tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thế nào?” Thanh niên ở đây cũng khá tích cực.
“Em nhìn đi, yêu cầu là có xe có nhà, cha mẹ đều mất”. Quả Quả tiếc hận vì không thể gả đi, cho nên cô thích nhất là xem chương trình tìm bạn trăm năm trên trang web.
“Khó trách mình không thể lấy được vợ” Hòa Đa mỗi ngày sờ sờ đầu cảm thán “Trên đời duy nhất có công việc và vợ là khó tìm”. Nhiều người vào đến cửa nhìn mấy kẻ dở hơi này, đều nghĩ mình đi nhầm, vì đây không giống công ty thiết kế vàng bạc đá quý mà lại giống câu lạc bộ những người cuồng kết hôn.
“Này, chị phát hiện suy nghĩ của em nhạy cảm hơn so với người bình thường đấy”. Quả Quả liếc một cái dài đến ngàn năm.
“Chuyện gì thế?” Nhượng Nhượng đặt túi lên bàn, bắt đầu chuẩn bị ngủ gà ngủ gật, mặc kệ chị Quả Quả phê bình quần áo của cô, nhớ ngày đó mỗi lần chị Quả Quả đưa tiền lương trông chị như nữ thần ánh sáng vậy, Nhượng Nhượng đã bắt đầu tính toán tiết kiệm tiền để mua nhà. Giá cả nhà đất bây giờ đắt đỏ, lần sau gấp năm lần trước, sổ tiết kiệm của chị Quả Quả trắng trơn như gương mặt của chị vậy, chả có lấy một đồng. Cho nên Nhượng Nhượng có thể thông cảm cho chị đến bây giờ vẫn không ai thèm lấy, mà cô lại thuận buồm xuôi gió tìm được bạn trai, đối phương lại thích làm công việc quản gia.
“Tiêu Hàng nhà em quả thực là đầy đủ tiêu chuẩn nhé, có xe có nhà, cha mẹ đều mất”. Quả Quả trong lòng thật cảm thấy hâm mộ.
“Không phải, thật ra tiêu chuẩn của em là trong nhà tài sản tiền triệu, xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, hiền lành dịu dàng hấp dẫn, ngày ngày để em bắt nạt”. Nhượng Nhượng vừa ngáp vừa đọc những thứ trên mạng ra một lần.
Quả Quả và em trai kinh ngạc, cười phá lên, đồng loạt quay đầu về phía Nhượng Nhượng, “Còn chưa tỉnh ngủ hả?” Quả Quả sờ cái trán, suýt nữa thì định nói, “Em như vậy mà còn yêu cầu cao thế à?”
“Mọi người nói xem tôi tìm kiếm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ với khuôn mặt thế này lại không tìm được đối tượng thích hợp sao?” Hòa Đa mặc dù là đàn ông nhưng vẫn coi trọng khuôn mặt của mình nhất, mỗi ngày soi gương đều tán dương hát ca vẻ đẹp thanh xuân của mình trước gương, nếu soi gương mà thu tiền thì khẳng định anh ta sẽ bị phá sản thôi. “Bạn bè của tôi đều nói diện mạo tôi giống người Hàn Quốc, hai người thấy sao?” Thật ra anh tự nhận là mặt mũi mình đẹp trai hơn Bae Yong Joon, vóc người như Trương Đông Kiện vậy.
Một miệng lưỡi tàn ác hướng về phía người đàn ông có vẻ đẹp trung tính kia, “Đó là bởi vì diện mạo cậu ẻo lả y hệt mấy cái lá cây, bạn bè lại không muốn nói thẳng, nên không làm gì khác hơn ngoài việc nói diện mạo cậu giống người Hàn Quốc!”
“Cô. . . . .” Hòa Đa tức giận chỉ tay về hướng Nhượng Nhượng, giẫm chân.
“Lan Hoa Chỉ, Lan Hoa Chỉ, đây chính là võ công điều khiển Lan Hoa Chỉ lợi hại nhất thiên hạ sao? Nhất Dương Chỉ của Đại lý Đoàn Thị đều không thể so tôn quý với Lan Hoa Chỉ, Linh Tê Nhất Chỉ của đều không có cách nào so uy danh với Lan Hoa Chỉ, a, thật là Lan Hoa Chỉ đáng yêu của ta”. Nhượng Nhượng nhẹ nhàng cầm đôi tay yểu điệu kia. “Tôi nhất định sẽ thiết kế một cái nhẫn Lan Hoa Chỉ cao cấp nhất cho cậu”.
Hai cái tay run rẩy thu lại, thật sự muốn dùng sức lực dẫm nát cái sàn nhà, lắc lắc bộ mông rồi rời đi.
Nhượng Nhượng nhất thời cảm thấy có một chút thanh tịnh, đang nghĩ tới sẽ thiết kế một chiếc nhẫn kiểu dáng hoa lan thế nào, cô chợt nghe thấy một âm thanh bén nhọn suýt chút nữa đâm rách màn nhĩ của mình, “Khanh Nhượng Nhượng”.
Nhượng Nhượng vội phản xạ có điều kiện biết ngay là ông chủ tới, ánh mắt lờ đờ của cô liền mở ra ngay, thân thể tự động thẳng lên, tiếc nuối duy nhất của cô chính là mắt kính vẫn còn ở trên kê, chưa kịp đeo lên.
Mơ mơ hồ hồ thấy ở ngoài cửa có bóng dáng của một người đàn ông, mặc dù Nhượng Nhượng không nhìn thấy thấy rõ mục tiêu, nhưng cũng không gây trở ngại gì để cô nhận ra đó chính là ông chủ hòa ái dễ gần của bọn họ Uông Trực.
Sắc mặt Uông Trực khó coi liếc nhìn Nhượng Nhượng, phòng thiết kế này có ba người, Quả Quả luôn vinh quang chói lọi, Hòa Đa thì rất có phong cách model yểu điệu, Nhượng Nhượng thì vạn năm không đổi, áo sơ mi dài quá đùi bỏ ngoài quần Jean, cột tóc đuôi ngựa giả bộ làm nai tơ, lại còn ra vẻ phong cách của một nhà nghệ thuật.
“Thế nào mà em gái nhỏ phục vụ cũng làm ở phòng thiết kế?” Âm thanh quen thuộc vang lên, Nhượng Nhượng mới nhớ ra đó là trợ lý Bob của Lục Phóng, chính là người mang tài liệu cho người đàn ông kia ở quán cà phê đó sáu năm trước.
“Lục tiên sinh bỏ qua cho, Khanh tiểu thư cảm thấy thiết kế đá quý là cánh cửa của nghệ thuật, nên ăn mặc hơi nghệ thuật một chút”. Uông Trực tốt bụng nhanh chóng giải vậy, nhưng người ta lại càng không tin, đầu năm nay nhiều người ăn mặc như vậy cũng đâu phải là một nhà thưởng thức nghệ thuật.
Người đàn ông ở bên cạnh Uông Trực gật đầu một cái, Nhượng Nhượng nhân cơ hội này vội vàng đeo mắt kiếng lên, sau đó cùng Quả Quả, Hòa Đa giương mắt nhìn người con trai từ cánh cửa bước ra. Khác biệt duy nhất chính là, hai người kia đều chảy nước miếng còn Nhượng Nhượng chỉ muốn chảy nước mắt.
Sáu năm không gặp anh, từ khi ở quán cà phê đó, ngay cả tạp chí Nhượng Nhượng cũng khôngdám xem, cô cũng nhất quyết không đọc tin tức giải trí, mỗi khi mua báo là cô lại bảo ông chủ xé những tin tức giải trí và tài chính có liên quan đến người kia đi thì cô mới bằng lòng trả tiền. Khi đi hát Karaoke cô cũng nhất định sẽ gọi bài “Cho ta một ly nước vong tình” , thật ra mọi người đều biết tên bài hát này là nước vong tình, nhưng mỗi lần mọi người gọi bài đó đều gọi thành “Cho ta một ly nước vong tình”.
Nhượng Nhượng khẩn trương như cô chuẩn bị đi cướp ngân hàng vậy, dù Uông Trực nói gì cô cũng không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy sự chuyển động không ngường trên bờ môi của ông, cũng không nghe thấy thêm bất cứ âm thanh nào, cô nghĩ không biết có phải ông trời đánh thứccô dậy hay không, vì nghe thấy câu cô nói vừa rồi, nên muốn tìm bạn đời trăm năm đủ tiêu chuẩn cho cô, đáy lòng cô vội âm thầm tạo thành hình chữ thập, “Ông trời ơi, người nhanh đem Lục Phóng đi đi, con không dám nổi lòng tham nữa đâu”.
Nhượng Nhượng có chút hoài nghi, cảm thấy vận mệnh thật là kì quái, dị hoặc, sáu năm qua đều là gió êm sóng lặng, tại sao mà hôm trước ngoài ý muốn gặp phải Lục Phóng, hôm nay anh ta bỗng nhiên từ đâu nhảy ra đây. Trên thế giới vốn xảy ra rất nhiều chuyện tình cờ, nhưng nhiều tình cờ đều cùng đến, làm Nhượng Nhượng không thể không nghi ngờ, với thân phận của Lục Phóng sao lại xuất hiện tùy tiện cái ở công ty nhỏ này?
Khi Nhượng Nhượng ngẩng đầu lên, những người đó đều không thấy đâu, chỉ còn lại chị Quả Quả và Hòa Đa đang sững sờ, đang cố gắng kéo dài cái cổ tới khoảng trống trước cửa kia.
“Trời ơi, thì ra trên trời thật sự có bánh bao rơi xuống. Công ty của chúng ta rách rưới thế này mà lại bị tập đoàn A&E thu mua rồi, mà người đàn ông kia là ai vậy?” Chị Quả Quả ôm lấy Nhượng Nhượng, kích động đến mức muốn chảy nước mắt, nếu không phải sợ lem mascara thì nước mắt đã rơi rồi, nhóm kia vừa rời đi, cô vội chạy đi tìm người hỏi thăm tin tức.
“Tôi không phải gay nhưng cũng muốn biến thành gay!” Hòa Đa vẫn đang trầm mê trong sắc đẹp của Lục Phóng.
Suy nghĩ duy nhất của Nhượng Nhượng bây giờ chính là từ chức hay không từ chức, dạo này thật sự rất khó khăn để tìm được một công việc có tiền lương tốt, thêm nữa là môi trường làm việc lại vui vẻ vì có được hai đồng nghiệp hài hước.
Con người muốn sống thì phải khom lưng vì năm đấu gạo, Nhượng Nhượng bắt đầu tự thôi miên mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, thế nhưng tại sao Lục Phóng phải tự mình đến cái công ty nhỏ như thế này chứ?
Nếu anh ta phát hiện ra thân phận của mình còn chờ đợi đến tận sáu năm sau sao? Nhượng Nhượng có một chút do dự, cô tính toán án binh bất động, nói không chừng là chính cô tự mình đa tình, người ta là tổng giám đốc của công ty thuộc top trên thế giới đấy, làm sao anh có thể nhớ hết dung mạo của viên chức nhỏ được chứ?
Thế nhưng trước đó tại sao lại không có một thông tin gì về việc thu mua nhỉ?