Trời trong, ánh nắng ấm áp —-
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống Tuyệt Ẩn Sơn Trang nguy nga lộng lẫy. Gió ấm áp thổi nhẹ mang theo hương cỏ nhàn nhạt làm cho tinh thần người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, thoải mái và thích ý.
Trong đình nghỉ mát, Cung Mạch Khiêm không e dè chút nào ôm Vân Khinh ngồi ở đó, hài lòng nhìn cô gái đang ăn bánh ngọt trong ngực mình, sự sủng ái đối với nàng thể hiện vô cùng tinh tế. Trong đôi mắt phượng đẹp kia là nhu tình tràn đầy có thể chìm chết người, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười làm cho khuôn mặt hắn vốn lịch sự tao nhã càng thêm dịu dàng như ngọc, tuấn dật xuất trần.
Xa xa có thể nhìn thấy nam nhân tuấn dật xuất trần đang thâm tình nhìn nữ nhân gương mặt tinh xảo, thanh nhã trong lòng. Hình ảnh duy mỹ hài hòa này làm cho người ta không đành lòng phá vỡ.
Nhưng trên thực tế không phải người nào cũng có ý nghĩ như vậy, giống như Xuân Đào cũng đang ở trong đình nghỉ mát, lặng lẽ đứng một bên thấy Uyển Tư Tư cho dù là miễn cưỡng vui cười nhưng cũng không che dấu được thần sắc cô đơn trong mắt, thì trong lòng nàng lại càng hận Vân Khinh đến cắn răng nghiến lợi.
Đôi mắt hơi cúi xuống lóe lên lửa giận hừng hực bắn thẳng đến Vân Khinh đang dựa vào ngực Cung Mạch Khiêm, ánh mắt nóng rực tưởng như muốn xuyên thủng người nàng, từ trong ánh mắt của Xuân Đào có thể nhìn ra nàng ta rất muốn xé xác Vân Khinh thành từng mảnh nhỏ.
Vân Khinh không phải là không cảm giác được Xuân Đào có hận ý đối với mình, nàng chỉ là không thèm để ý thôi, nàng luôn luôn không để ý cái nhìn của người khác, bất kể ý nghĩ của người khác như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nàng, mà nàng cũng không quản được ý nghĩ của người khác.
Chẳng qua bây giờ có một người làm cho nàng không thể không để ý, bởi vì hắn đã xông vào lòng của nàng, ôn nhu nhưng lại bá đạo đoạt lấy lòng của nàng, lại để cho nàng trong lúc vô tình sinh ra cảm giác lệ thuộc vào hắn, không thể rời đi, cũng không thể bỏ được hắn.
Nàng nhìn ra được Vân Y Tử là một người quan trọng đối với Khiêm, Xuân Đào là nô tỳ của Uyển Tư Tư, Vân Y Tử lại là sư phụ của Uyển Tư Tư. Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của nàng thì nàng cũng sẽ không đi so đo nhiều như vậy, nàng nhìn ra được ái mộ của Uyển Tư Tư đối với Khiêm.
Ái mộ chất chứa trong mắt Uyển Tư Tư, người ta chỉ cần liếc qua là thấy ngay, nhưng mà chỉ cần Khiêm không vứt bỏ nàng thì nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn, nếu nàng đã hiểu tâm ý của mình đối với Khiêm thì mặc kệ như thế nào nàng sẽ đi cùng hắn đến cuối con đường này, không bao giờ chia xa.
Chấp tử chi thủ – Dữ tử giai lão…
(Cùng nắm chặt tay nhau, sống bên nhau đến lúc bạc đầu)
Trong đôi mắt đen lạnh nhạt của nàng lặng lẽ xẹt qua một ánh sáng rực rỡ, Vân Khinh âm thầm xiết chặt tay Cung Mạch Khiêm, không tiếng động cam kết với hắn ở trong lòng.
Cung Mạch Khiêm dường như là biết Vân Khinh đang suy nghĩ gì, trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười rực rỡ khiến ánh mặt trời cũng có chút thất sắc, giữa bọn họ không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác nhỏ là lập tức có thể hiểu được tâm ý của nhau.
Nhất thời tất cả mọi người trong đình nghỉ mát đều cảm thấy lóa mắt, mặc dù không biết tại sao Cung Mạch Khiêm lại đột nhiên cười rực rỡ như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vân Khinh là có thể đoán được việc này nhất định có liên quan đến Vân Khinh.
Vân Y Tử chơi đùa với Tiểu Kim ở một góc nhìn như không chú ý đến hai người nhưng trên thực tế mọi thần sắc và tất cả cử động của hai người bọn họ đều bị ông thu vào mắt. Nhìn dáng vẻ Vân Y Tử như một lão ngoan đồng kỳ thực trong ánh mắt cơ trí của lão hiện lên một tia hào quang vui mừng.
Đồ đệ tốt của lão cuối cùng đã tìm được người có thể cùng nhau ngắm nhìn thế gian phồn hoa, có thể cùng nhau chịu đựng gian khổ. Tốt, như vậy lão đầu ta cũng có thể yên tâm rồi. Uyển Tư Tư lẳng lặng ngồi một chỗ, hơi cúi thấp đầu thấy hắn nở nụ cười vì Vân Khinh nàng cảm giác như có một thanh đao sắc bén hung hăng đâm vào ngực mình, đau đến không muốn sống.
Hình ảnh đẹp đẽ này làm nàng cảm thấy vô cùng chướng mắt, thật muốn xông lên tách hai người đang thân mật kia ra! Thật muốn xông tới kéo sư huynh đến bên cạnh mình, thật muốn nói với hắn rằng nàng rất yêu hắn, yêu đến không oán không hối, yêu đến hèn mọn, chỉ cần được ở lại bên cạnh hắn nàng tình nguyện làm một tiểu thiếp.
Nhưng tại sao ngay cả nhìn nàng một cái hắn cũng không nguyện ý? Dù là chỉ nhìn một cái cũng tốt rồi! Đến cùng là tại sao? Chẳng lẽ là vì bộ dạng nàng không đẹp? Tại sao nàng lặng lẽ trả giá vì hắn, yên lặng quan tâm hắn, hắn vẫn không chấp nhận nàng? Thậm chí còn tránh nàng như tránh rắn rết, mãnh thú.
Nữ nhân kia đến cùng có cái gì tốt mà có thể làm cho hắn dùng mọi cách để che chở, một lòng luôn hướng về nàng ta. Nàng chưa từng thấy nữ nhân kia có thể ân cần hỏi han sư huynh như nàng, đến cùng nàng ta có điểm nào ưu tú hơn nàng mà có thể hấp dẫn ánh mắt của sư huynh? Tại sao nàng cảm mến ái mộ sư huynh nhiều năm như vậy nhưng hắn lại luôn lạnh nhạt không để ý tới nàng? Tại sao…?
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy bi ai, bàn tay để dưới bàn của Uyển Tư Tư nắm lại thật chặt, ngay cả khi móng tay đâm vào da thịt có chút đau đớn nàng cũng không để ý mà đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
“Khụ khụ…Tư Tư nha đầu đang suy nghĩ gì đấy?” Vân Y Tử thấy vẻ mặt của Uyển Tư Tư bất thường liền ho khan vài tiếng gọi về thần thần trí đã bay lên chín tầng mây của nàng.
Tâm tư của nha đầu này đối với Mạch Khiêm không phải lão đầu tử như ông không nhìn ra, trước kia lão vẫn luôn muốn tác hợp cho hai người bọn họ, nhưng từ khi gặp Vân Khinh, tiểu tâm tư này lập tức tan thành mây khói.
Đứa bé này cùng Mạch Khiêm quả thật là rất xứng đôi, ông cũng có thể nhìn ra tên tiểu tử này coi trọng Vân Khinh đến nức nào…không phải chỉ là không cẩn thận mà nói ra câu muốn Vân Khinh bỏ hắn đi thôi sao, vậy mà tên tiểu tử kia đã kích động như thế rồi? Bộ dạng hung thần ác sát của tên tiểu tử kia làm trái tim nhỏ bé, yếu ớt của lão cũng sắp bị dọa chết rồi! Huhu…đúng là khi sư diệt tổ! Lão bị ghét bỏ rồi, điều này có khả năng linh nghiệm!
Hồi tưởng lại đôi mắt sắc bén của Cung Mạch Khiêm lúc đó làm người ta cảm thấy kinh hãi, Vân Y Tử không nhịn được trong lòng kêu thảm, cảm thấy rất oan ức.
“Không, Không có việc gì đâu ạ, sư phụ, đồ nhi chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi, Tư Tư xin phép trở về phòng nghỉ ngơi trước” Thần trí bị Vân Y Tử gọi về Uyển Tư Tư kịp phản ứng, sau đó liền chào một cái mang Xuân Đào rời khỏi đình nghỉ mát, bước chân vội vàng tựa như đằng sau có rắn độc, mãnh thú đang truy đuổi.
Nàng không thể tiếp tục ở lại nơi này được, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thân mật của sư huynh với nữ tử kia lòng của nàng sẽ không nhịn được mà cảm thấy đau đớn, làm cho mình cảm thấy vô cùng chướng mắt không khắc chế nổi muốn xông lên tách bọn họ ra.
Tiếp tục ở lại đó nàng sợ chính mình sẽ triệt để điên mất! Làm ra những chuyện mà ngay cả chính mình cũng không nghĩ tới, cho nên phải nhanh chóng rời đi, không nhìn thấy thì lòng cũng sẽ không đau như vậy.
Xuân Đào yên lặng mà theo sát sau lưng Uyển Tư Tư, chỉ sợ Uyển Tư Tư trời sinh tính tình hiền lành, ôn nhu bị một màn chướng mắt kia kích thích mà nghĩ quẩn trong lòng.
“Huhu…huhu…” Trở lại trong sương phòng Uyển Tư Tư quên mất Xuân Đào còn ở sau lưng nàng, ngồi một mình ở mép giường âm thầm rơi lệ, không nhịn được thỉnh thoảng khẽ nấc một tiếng.
Đứng ở cửa nhìn Uyển Tư Tư khóc thút thít, trong lòng Xuân Đào rất khó chịu, lại càng chán ghét Vân Khinh hơn. Nàng và tiểu thư tình cảm rất tốt thân như tỷ muội, nhìn tiểu thư khổ sở lòng của nàng cũng không dễ chịu. Trong lòng âm thầm thề cho dù thế nào cũng phải giúp tiểu thư đoạt lại công tử.
Ý tưởng trong lòng kiên định, Xuân Đào lặng lẽ đi lên trước mở miệng an ủi Uyển Tư Tư đang thương tâm rơi lệ: “Tiểu thư, người đã yêu công tử như vậy thì phải kiên trì, không thể buông tha, chẳng qua bây giờ công tử chỉ đang bị yêu nữ kia mê hoặc thôi, nếu tiểu thư cứ buông tha như vậy sẽ làm cho yêu nữ kia được như ý nguyện, như vậy thì tiểu thư sẽ để vuột mất công tử”
“Không, không muốn! Ta không muốn để vuột mất sư huynh, ta rất yêu sư huynh! Từ lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh ta đã yêu hắn sâu đậm, ta chỉ muốn trở thành thê tử của hắn, chỉ muốn ở bên hắn đến đầu bạc giai lão, nhưng tại sao sư huynh lại không muốn tiếp nhận ta? Ta thật sự rất yêu hắn mà! Huhu…”
Vừa nghĩ tới nàng đã vuột mất Cung Mạch Khiêm, lòng của nàng lại đau đớn không dứt, từng chuỗi nước mắt không ngừng theo hốc mắt chảy xuống nhỏ trên giường tạo thành nhiều đóa hoa thủy sắc, đó là nước mắt hàm chứa bi thương.
“Tiểu thư, Xuân Đào biết, Xuân Đào đều biết, người yên tâm, Xuân Đào sẽ giúp người, công tử nhất định sẽ trở về bên tiểu thư!” Ôm Uyển Tư Tư đang khóc vô cùng thương tâm, vuốt nhẹ lung của nàng để nàng thuận khí, an ủi, trong lời nói tràn đầy kiên định.
“Thật, thật sao? Vậy, Vậy ta phải là sao mới có thể làm sư huynh yêu ta, ở bên cạnh ta?” Nghe được lời nói của Xuân Đào, Uyển Tư Tư đang thương tâm chán nản giống như là bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, nắm lấy cánh tay Xuân Đào thật chặt, trong mắt dấy lên tia sáng hi vọng.
“Tiểu thư đừng lo lắng, Xuân Đào đã nghĩ ra một biện pháp, tiểu thư chỉ cần làm theo lời Xuân Đào nói thì công tử rất nhanh sẽ trở về bên cạnh tiểu thư” Xuân Đào nói với Uyển Tư Tư rất dịu dàng nhưng cặp mắt thoáng qua một tia âm lãnh, ngoan độc.
Một lòng chỉ nghĩ đến chuyện rất nhanh sẽ được Cung Mạch Khiêm yêu thương, Uyển Tư Tư hoàn toàn không chú ý tới mặt mũi Xuân Đào lúc này có bao nhiêu dữ tợn, đôi mắt giống như rắn độc, làm cho người ta cảm thấy vô cùng âm hàn, ánh mặt trời có ấm áp đến đâu thì trong phòng lúc này cũng không cảm nhận thấy độ ấm.
Uyển Tư Tư nói phải rời khỏi đình nghỉ mát không người nào lên tiếng ngăn cản, Phong Nhiễm Tuyệt nhíu mày đưa tay rót cho mình một chén trà, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng rót nước.
“Ai nha! Tiểu tử thúi này, ngươi là người không có lương tâm, không biết kính già yêu trẻ! Không thấy lão đầu tử ta ở đây sao? Chỉ biết tự rót trà cho mình, không biết lão đầu tử ta già rồi, tay chân không nhanh nhẹn sao? Chuyện mệt mỏi như vậy ta còn phải tự mình làm sao?” Ngay tại thời điểm Phong Nhiễm Tuyệt chuẩn bị uống trà, Vân Y Tử ngồi ở bên cạnh đột nhiên lớn tiếng hét lên, trợn mắt nhìn y thở phì phò.
Y đã trêu chọc ai vậy? Hình như y có làm chuyện gì chọc phải lão gia tử đâu? Tại sao y phải làm vật hi sinh chứ?
Phong Nhiễm Tuyệt bất đắc dĩ âm thầm thở dài một tiếng, sau đó liền nở một nụ cười với Vân Y Tử, nói: “Ai nói ta không kính già yêu trẻ? Ta không phải là sợ trà quá nóng nên đang vì lão gia tử ngài thử trà đấybsao?”
Đây chính là cái gọi là trợn mắt nói dối, ly trà cũng đã đến gần khóe miệng, rõ ràng là dáng vẻ muốn uống trà, chẳng lẽ y muốn uống một hớp trà xác định nhiệt độ thích hợp sau đó mới đưa cho Vân Y Tử uống? Có cách thử trà như vậy sao?
“Coi như là tiểu tử ngươi hiểu chuyện” Vân Y Tử không chịu được không khí yên tĩnh này, muốn làm không khí hòa hoãn một chút nên không phản bác lời của Phong Nhiễm Tuyệt, nhận lấy ly trà của y đưa cho lão lẩm bẩm một tiếng rồi đưa tới bên miệng uống.
“Các ngươi định làm thế nào với Uyển cô nương?” Phong Nhiễm Tuyệt hỏi thẳng hai người Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh.
Lấy chỉ số thông minh của Vân Khinh, nàng không thể không phát hiện tâm ý của Uyển Tư Tư đối với Khiêm, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, giải quyết sớm một chút cũng là để tránh rắc rối sau này, dù sao tình yêu có thể làm một người trở nên vô cùng điên cuồng đến mức đánh mất chính bản thân mình.
“Phốc! Khụ Khụ, Khụ khụ khụ…”: Phong Nhiễm Tuyệt vừa dứt lời làm cho Vân Y Tử đang uống trà phun hết ra ngoài, cũng may Phong Nhiễm Tuyệt phản ứng nhạy bén tránh được rất nhanh, bằng không liền phải nhận hết ly trà này rồi.
“Lão gia tử…Ngài không sao chứ?” Phong Nhiễm Tuyệt né tránh xong nhìn Vân Y Tử ho đến đỏ mặt thở hổn hển chần chờ hỏi.
“Khụ khụ, khụ khụ…” Cái tên tiểu tử thối đáng chết này nhất định đang trả thù mình, biết rõ việc này nhạy cảm đến mức nào, ông đã cố ý tránh đi không muốn nói đến, vậy mà tên tiểu tử thối này lại cố tình nhắc tới.
Hai người đều là đồ đệ của lão, lão còn rất thích Vân Khinh, hơn nữa lão cũng biết đồ đệ của lão sẽ nhẫn tâm với người dám thương tổn Vân Khinh tới trình độ nào nhưng lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, muốn lão đầu tử ông làm thế nào đây? Nhưng y lại nhắc tới ngay trước mặt hắn, cho nên tên tiểu tử thối này tuyệt đối là cố ý!
Vân Y Tử bị sặc nước không nói ra lời, hung hăng trợn mắt nhìn khuôn mặt đầy vô tội của Phong Nhiễm Tuyệt, trong lòng mắng người nào đó gần chết.
Phong Nhiễm Tuyệt biểu tình rất vô tội tiến lên vỗ lưng cho Vân Y Tử thuận khí.
Y thật sự rất vô tội, nhưng mà có thể nhìn thấy lão gia tử bị y làm cho phun trà thật là vô cùng thoải mái! Ha ha, lão gia tử cuối cùng cũng biết trước kia y bi thảm đến mức nào rồi.
“Khụ khụ…bản tính của Tư Tư nha đầu kia cũng không xấu” Vân Y cảm thấy tốt hơn nhiều liền thở dài nói. Ông hy vọng Cung Mạch Khiêm không tuyệt tình như vậy, dù sao đều là những đứa trẻ mà ông nhìn lớn lên, dĩ nhiên nếu Uyển Tư Tư thật sự làm chuyện tổn thương tới Vân Khinh thì ông cũng thất vọng hoàn toàn với nàng.
Không biết vì sao ông yêu thích đứa bé này vượt qua cả Uyển Tư Tư cùng chung sống mười năm, ông không hy vọng đứa bé này bị bất kỳ tổn thương nào.
“Chỉ cần nàng ta không đụng đến ranh giới cuối cùng của đồ nhi, đồ nhi sẽ nể mặt sư phụ mà tha cho nàng một con đường sống, còn nếu như…thì đồ nhi cũng không đảm bảo được đồ nhi sẽ làm ra chuyện gì đâu” Cung Mạch Khiêm lãnh đạm nhìn Vân Y Tử nói, trong đôi mắt phượng lóe qua một tia lệ khí.
Mặc dù hắn không nói hết lời nhưng bọn họ đều hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, nếu như Uyển Tư Tư làm tổn thương Vân Khinh thì hắn sẽ làm cho Uyển Tư Tư sống không bằng chết!
Thấy trong mắt Cung Mạch Khiêm lóe lên một tia tàn nhẫn rồi biến mất, Vân Y Tử thở dài: Haizz, xem ra lão nhân gia là ông phải đi khuyên bảo nha đầu kia thật tốt mới được, tình cảm của nàng với tiểu tử kia sẽ không có kết quả, đây gọi là hữu duyên vô phận.