Cửa đã mở ra, lại không biết mở ra từ khi nào.
Hai nam tử đứng bên cửa, một ôn nhã tuấn mỹ, một tuyệt đại phong hoa.
Nhân vật xuất chúng như vậy, lại không có bao nhiêu lễ phép, chưa được chủ nhân cho phép lại tùy tiện tiến thẳng vào phòng.
Mà dáng vẻ chắc chắn của bọn họ còn mang theo vài phần tác phong cường đạo.
Khuôn mặt Nguyên Tùy Vân mang theo ý cười ôn hòa, lại tràn ngập sát cơ.
Hắn đã đoán ra thân phận của hai người này, nghĩ tới vừa rồi mình nói những lời với Vô Hoa, không biết đã bị nghe được bao nhiêu..
Sắc mặt trầm xuống, con ngươi nguy hiểm nheo lại, sát khí chợt khởi lên.
Y Lộ Thước lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Tùy Vân, sát khí nhất thời tràn ngập căn phòng, cảm giác lạnh lẽo tận xương làm lòng người tâm kinh đảm hàn.
Lúc này Sở Lưu Hương cầm tay hắn, giữ chặt trong tay mình.
Y Lộ Thước im lặng nhìn hắn một lúc lâu, sát khí quanh thân dần dần tiêu tán.
Nguyên Tùy Vân bình sinh khó tìm được địch thủ, trực diện tiếp xúc cỗ sát khí trên trán đã tuôn mồ hôi lạnh.
Vô Hoa nhìn thấy, khó được không sinh ra tâm tư cười nhạo, ngược lại khuôn mặt ngưng trọng nhìn Y Lộ Thước.
Sát khí kia hắn hình như từng cảm thụ qua.
Chờ nhìn thấy một màn hai vợ chồng Sở Vương "nắm tay ngươi, cầm toàn bộ thế giới", đáp án liền miêu tả sinh động.
- Trang chủ?
Y Lộ Thước không biểu tình nhìn Vô Hoa, vừa rồi Vô Hoa cùng Nguyên Tùy Vân nói chuyện, hắn nghe được từ đầu tới đuôi, nghĩ hai người này mưu đồ thu dọn Sở Vương, nói:
- Xem ra các ngươi ở bên này thật sống thích ứng, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi liền bắt đầu diệt trừ dị kỷ.
Nghe ra trong lời nói chế nhạo, Vô Hoa thở dài nói:
- Ta cũng là bị người bức bách.
- Nha.
Y Lộ Thước hiểu ra:
- Vậy ngươi thật sự là không dùng được.
Vô Hoa:
- !
Nguyên Tùy Vân đột nhiên nói:
- Tấu Địch Khách trang chủ.Y Lộ Thước giương mắt nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.
Nguyên Tùy Vân trực tiếp hỏi:
- Vì sao chúng ta lại ở địa phương này?
Hệ thống thăng cấp, có nói ngươi cũng không hiểu.
Bởi vậy Y Lộ Thước nói:
- Không biết, ta chỉ biết phương pháp trở về.
Nguyên Tùy Vân hỏi:- Phương pháp gì vậy?
Y Lộ Thước tò mò nhìn hắn:
- Ngươi không muốn làm hoàng đế?
Nguyên Tùy Vân trầm mặc một lát, nói:
- Cuộc sống thế này cũng không phải là ta nghĩ muốn.
Y Lộ Thước nói:
- Hoàn thành nhiệm vụ, là có thể trở lại nguyên lai thế giới.
Nguyên Tùy Vân nhướng mày:
- Nhiệm vụ gì vậy?
Y Lộ Thước không đáp, ngược lại chỉ vào Sở Lưu Hương, nói:
- Ngươi có biết hắn là ai không?
Nguyên Tùy Vân nhìn thoáng qua, suy nghĩ nói:
- Xem ra vị Sở Vương này cũng đổi người làm.
Về phần là ai, hắn không tự chủ được nhìn hướng Vô Hoa, thấy hắn cười nhạt không để ý tới, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Nhìn tình trạng hai người có vẻ mập mờ, Nguyên Tùy Vân chợt nghĩ tới một sự kiện, Vô Hoa từng có một lần nói sơ qua. Lại nhìn thấy vị Sở Vương trước mắt, tuấn dật phi phàm, tiêu sái phóng túng, cùng nguyên chủ hơn kém quá mức xa, lại cùng vị kia rất là tương tự, nói:
- Chẳng lẽ là Sở hương soái?
Sở Lưu Hương cười nói:
- Chính là tại hạ.
Nguyên Tùy Vân:
- Kính đã lâu đại danh của Hương soái, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vô Hoa nhịn không được chen miệng nói:
- Ngươi nhìn thấy là Sở Vương.
Sắc mặt Nguyên Tùy Vân không thay đổi:
- Không cần dùng mắt mà nhìn.
Y Lộ Thước:
- Cho nên ngươi là dụng tâm đi cảm xúc.
Sở Lưu Hương:
- !
Nguyên Tùy Vân:
- !
Vô Hoa:
- !
Ách, sao lại có cảm giác muốn nôn mửa!
Nghĩ tới Nguyên Tùy Vân cũng từng dùng cách nói này với mình, càng nôn mửa.
Vô Hoa thật không hiểu ra sao cả.
Nhìn thấy vẻ chán ghét lộ lên trong mắt Vô Hoa, Nguyên Tùy Vân khẽ nhíu mày.
Làm cho ai tự nhiên vô cớ bị người ghét, trong lòng cũng sẽ không sảng khoái.
Thu hồi tầm mắt, hắn nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi trang chủ nói nhiệm vụ rốt cục là cái gì?
Y Lộ Thước nói:
- Giúp ngươi tìm hiền hậu.
Nguyên Tùy Vân chần chờ:
- Hiền hậu?
Y Lộ Thước nói:
- Đúng vậy.
Nguyên Tùy Vân nói:
- Ta nhớ được Hầu Cảnh Thụy đã có hoàng hậu.
Y Lộ Thước nói:
- Nữ nhi tả thừa tướng, không phù hợp yêu cầu, phế rụng.
Nam nhân bình thường cũng không thích nữ nhân đanh đá chua cay, Nguyên Tùy Vân cũng là như thế, tán đồng nói:
- Không vấn đề.
Vô Hoa cười nhạt nói:
- Phùng tướng quân có một nữ nhi, dung mạo tú lệ, ôn uyển hữu lễ, tài đức vẹn toàn, phù hợp với yêu cầu.
Y Lộ Thước cự tuyệt nói:
- Nàng không được.
Vô Hoa nói:
- Nữ nhi Nhậm đại nhân..
Y Lộ Thước ngắt lời nói:
- Nàng cũng không được.
- Vì sao?
Vô Hoa khó hiểu.
Y Lộ Thước thản nhiên nói:
- Các nàng đều là nữ nhân, mà hiền hậu thì phải là nam nhân mới được.
- Nam nhân!
Nguyên Tùy Vân cùng Vô Hoa đồng thanh hô.
Y Lộ Thước nâng chén trà uống một hớp, chậm rãi nói:
- Ngươi muốn trở về thật dễ dàng như vậy sao, nếu nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành, thế thì làm người không yên lòng. Hơn nữa chỉ là cưới một nam nhân, cớ sao lại kinh ngạc tới như vậy làm chi.
Khóe môi cùng ánh mắt Nguyên Tùy Vân đồng thời co rút, ngực không đồng nhất nói:
- Là ta kiến thức hạn hẹp.Đại trượng phu co được dãn được.
Cưới nam nhân sợ cái gì!
Chuyện mà Sở Lưu Hương có thể làm được, hắn cũng có thể làm.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, dung cho hắn nghĩ biện pháp, trước tiên đem đám đại thần ngoan cố bãi bình.
- Trừ bỏ việc này, còn có một nhiệm vụ.
Y Lộ Thước nhìn Vô Hoa, nói:
- Về ngươi.
Giác quan thứ sáu cho Vô Hoa biết mình cần xui xẻo.
Quả nhiên, chỉ nghe đối phương nói:
- Ngươi phải thay thế Lý Thanh Từ gả cho người hắn thích.
- Khụ khụ.
Nguyên Tùy Vân bị sặc nước trà.
Chẳng trách Vô Hoa đại sư lại khẩn trương như vậy, nguyên lai.. phốc..
Vẻ mặt Nguyên thiếu trang chủ thật đáng giận, Vô Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Phát hiện mình đích xác không hiền hậu, Nguyên Tùy Vân thu liễm tươi cười, đem diễn cảm điều chỉnh thành nghiêm túc trầm trọng.
Cùng là người gặp nạn, Diệu Tăng Vô Hoa cần phải lập gia đình.
Làm tri kỷ, nên cho hắn sự ủng hộ cùng cổ vũ lớn nhất.
Nhẫn nhục phụ trọng thật nam nhân.
Vô Hoa đại sư, mời tự do lấy chồng đi.
Hết thảy chỉ vì trở về thế giới nguyên lai.
Trả giá?
Vô Hoa sẽ không làm cho chuyện điên rồ như thế.
Châm cho mình một chén rượu, uống một ngụm, hắn thản nhiên nói:
- Cuộc sống hiện tại rất tốt, không cần thay đổi.
Nếu đại giá trở về là lập gia đình, hắn thà rằng ở lại thế giới xa lạ này, trải qua cuộc sống đồi phế.
Bốn người, chỉ có một người phản đối, không tính.