Sa mạc, đêm trăng giá lạnh.
Đám người Sở Lưu Hương bao bọc áo choàng, vây quanh trước đống lửa trại sưởi ấm.
Mọi người lặng lẽ cắn thịt nướng, rượu thịt vào bụng, đuổi đi vài phần hàn ý, bản thân tựa hồ cũng ấm áp không ít.
Y Lộ Thước cắn điểm tâm, hai má nhét phình. Hắn nâng mắt nhìn đoàn người diễn viên, nghĩ mình còn có một nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, liền đem bánh ngọt nuốt vào bụng, lúc này mới lên tiếng nói:
- Nhàn rỗi vô sự, ta kể chuyện xưa cho mọi người nghe đi.
Sở Lưu Hương nói:
- Là chuyện xưa gì vậy?
Nếu là Phú huynh nói, hẳn là rất bất đồng.
Những người khác cũng nhìn Y Lộ Thước.
Y Lộ Thước nhợt nhạt cười, trong tươi cười mang theo vài phần quỷ quyệt:
- Bóng đêm đang nùng, nói chuyện quỷ đi.
Tóc dài màu đen buông lơi hai bên mặt, ánh lửa chiếu lên mặt của hắn, ánh lên một mảnh bóng ma, khuôn mặt bình thường ở trong bóng đêm bày ra vài phần khí tức quỷ dị.Không biết vì sao, trong lòng Sở Lưu Hương sinh ra một cỗ cảm giác không ổn.
- Đinh! Ti vi « Tiểu Y giảng chuyện xưa » mở ra, nhóm người nghe đầu tiên Sở Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, Cơ Băng Nhạn, tiểu Phan, bạch tượng lạc đà, dùng cổ vũ thưởng cho một khách sạn « Tấu Địch Khách ».
- Đinh! Hệ thống bắt đầu ghi chép trực tiếp hiện trường.
- Thật lâu trước kia, trong chốn giang hồ có một vị đại hiệp, hắn làm người trượng nghĩa, trí tuệ cao tuyệt, phong lưu đa tình, hoa đào đóa đóa, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ. Làm kẻ khác kỳ quái chính là hắn luôn gặp được một ít chuyện ngạc nhiên cổ quái, luôn gặp hiểm cảnh, lại luôn gặp dữ hóa lành.Mọi người:
* * *!
Cảm giác thật quen thuộc.
Sáu đạo ánh mắt "bá" một tiếng liền tập trung lên người Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, không đường chọn lựa cười nói:
- Các ngươi xem ta làm chi, nhận chân nghe Phú huynh giảng chuyện xưa đi.
- Đó là một ngày mưa dầm miên man, đại hiệp Trầm Biên truy sát hái hoa tặc Hoa Ngọc Phượng đã một ngày một đêm, mắt thấy sắp đuổi kịp, ai biết đối phương đột nhiên dừng lại bước chân, giống như đã chứng kiến chuyện kinh khủng vạn phần dọa nạt thối lui.
Trầm Biên đang muốn lên tiếng dò hỏi, chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một trận gió cổ quái từ phía trước nổi lên, trong gió tựa hồ còn trộn lẫn mùi thơm ngọt nị.
- Hương vị này..
Trầm Biên nhíu mày, chỉ cảm thấy hương vị kia thật quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi.
Trong rừng rậm không biết khi nào thì xuất hiện sương trắng, nho nhỏ lũ lũ quấn quanh người. Lúc Trầm Biên hoàn hồn, sương trắng dày đặc không thở nổi.
Đáng sợ hơn chính là sương trắng giống như một bàn tay to, gắt gao bịt kín miệng mũi của hắn, làm cho hắn chậm rãi ngạt thở.
Gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, tiểu Phan rụt cổ, kéo kín quần áo trên người, không tự chủ được dựa sát vào Hồ Thiết Hoa.
Thịt nướng trong tay đã lạnh lẽo, Hồ Thiết Hoa bỏ qua một bên tùy ý cầm bình rượu tưới một ngụm.
- Đối diện với chuyện quỷ dị như vậy, cho dù là đại hiệp như Trầm Biên cũng khó tránh khỏi hoảng loạn, hơn nữa khi hắn chứng kiến cảnh tượng phía trước, trên mặt thậm chí xuất hiện vẻ thất kinh.
Hoa Ngọc Phượng ngã nhào trên đất, mắt thấy chính mình bị sương trắng quấn quanh.
Hắn muốn dùng khinh công mình luôn kiêu ngạo chạy trốn, nhưng tay chân của hắn như bị dán chặt không cách nào động đậy, hắn muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng lại sửng sốt không phát ra được một tia thanh âm, hắn chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn mình bị sương trắng cắn nuốt.
Tuyệt vọng.
Trầm Biên tựa hồ cảm nhận được sự sự hãi cùng tuyệt vọng đến từ nội tâm vực thẳm của Hoa Ngọc Phượng, nghĩ tới chính mình sắp bước theo chân Hoa Ngọc Phượng, sắc mặt liền trắng bệch.
- Hắn cũng không sợ hãi tử vong, hắn từng ảo tưởng qua chính mình chết dưới đao dưới kiếm, chết trong lúc mình quản nhàn sự, thậm chí chết trên giường nữ nhân, nhưng chưa từng nghĩ mình chết không rõ ràng như thế.
Nói xong câu cuối cùng, Y Lộ Thước chợt ngừng lại, hắn thầm cảm thấy từ ngữ kịch bản không quá thích hợp, lại nhìn đoàn người diễn viên, quả nhiên có vấn đề.
Mọi người đều đang nhìn diễn viên.
Sở Lưu Hương ho nhẹ một tiếng, đối với chính mình lại biến thành tiêu điểm của mọi người thật không đường chọn lựa:
- Phú huynh, mời tiếp tục.
- Trầm Biên mở mắt, phát hiện chính mình nằm trên cỏ. Mưa vẫn còn, quần áo ướt đẫm, dán chặt lên người không thoải mái.
Lúc này sương trắng dày đặc tản hơn phân nửa, sắc trời càng tối.
Trầm Biên đi thật lâu thật lâu, gần như là chết lặng, một mảnh tĩnh mịch bao quanh, xung quanh không có nhân khí.
Ngay một khắc hắn mất đi hi vọng, đột nhiên nhìn thấy khói bếp xa xa. Trong nháy mắt thân thể tựa hồ lại có lực lượng, hắn hướng phía trước chạy như điên.
Trong trấn Kiều Thạch, thôn dân thuần phác nhiệt tình chiêu đãi Trầm Biên. Ăn cơm xong Trầm Biên chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi, lại phát hiện phía sau đi theo một cái đuôi nhỏ.
Đây là một cái đuôi nhỏ phi thường khả ái, vừa rồi lúc hắn ăn cơm, liền phát hiện nàng luôn trộm nhìn hắn.
Trầm Biên vừa định mở miệng trêu ghẹo nàng vài câu, lại bị nàng kéo tay đi vào trong phòng.
- Hư!Nàng đưa một ngón tay lên miệng ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Sau đó cả người nàng dán lên cửa phòng, nghiêng lỗ tai lắng nghe tiếng vang bên ngoài.
Sau một lúc lâu không nghe thấy có động tĩnh, nàng xoay người nghiêm túc nói:
- Đến buổi tối, mặc kệ nghe thanh âm gì cũng đừng đi ra cửa.
Đây là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở.
Nghe vậy Trầm Biên vô cùng tò mò, nhưng mặc kệ hắn truy hỏi như thế nào, nàng không nói thêm một lời.
Nhìn theo tiểu cô nương rời khỏi, Trầm Biên lâm vào trầm tư.
Màn đêm rớt xuống, một đạo hắc ảnh như quỷ mỵ nhảy qua tường vây, xuyên qua nóc nhà. Trầm Biên rốt cục không nhịn được tò mò, đi ra ngoài tìm tòi tới tột cùng.
Đó là một căn phòng vô cùng xinh đẹp tinh xảo, vừa nhìn thấy nó, Trầm Biên chợt dừng bước chân.
Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, sự kiện kỳ quái phát sinh trên người mình có lẽ liên quan với gian phòng này.
Nhảy lên nóc nhà, hắn cúi người lặng yên nhấc lên mái ngói, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong tràn đầy bụi bặm, bốn phía đều là mạng nhện, trên xà nhà thế nhưng lại treo lên một nữ nhân.