Nghĩ tới bị bắt trở về phải nhận trừng phạt, hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt không còn huyết sắc.
Y Lộ Thước lại chỉ diễn viên hỏi:
- Ta hỏi các ngươi, hắn là ai?
Tuyết Lê nói:
- Sở Lưu Hương.
Y Lộ Thước chậm rãi nói:
- Nếu biết hắn là Sở Lưu Hương, các ngươi còn có gì để lo lắng?
Hiểu Nguyệt do dự một lúc lâu, hoài nghi nói:
- Hắn thật có thể đánh bại Thạch Quan Âm?
Y Lộ Thước:
- Đây là đương nhiên.
Hai vị muội giấy không nói gì nữa, trong mắt tràn ngập sùng bái nhìn Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Mặc dù không có ý tưởng PK với Thạch Quan Âm, nhưng hình như cũng phải cứng rắn xông lên.
Y Lộ Thước vỗ vai diễn viên, bảo chứng nói:
- Các ngươi cứ yên tâm, chờ Hương soái giải quyết không được Thạch Quan Âm, ta liều chết cũng sẽ đi lên thay hắn đối kháng.
Ánh mắt Hiểu Nguyệt cùng Tuyết Lê lập tức biến thành xem thường.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Được tỷ muội như vậy, còn cầu gì hơn?
Hiểu Nguyệt vô cùng cảm động, hào khí nói:
- Ta đi cùng các ngươi, chúng ta là tỷ muội tốt, muốn chết cùng chết!
Tuyết Lê vỗ ngực nói:- Mặc dù võ công ta không cao, nhưng cũng có thể thay Hương soái đỡ vài chiêu, tranh thủ cơ hội!
Sở Lưu Hương:
* * *!
Các muội giấy hào hùng như vậy, vì sao trong lòng hắn hết sức buồn bã?
Y Lộ Thước nhìn hai muội giấy chỉ biết kéo chân sau, nói:
- Trăm ngàn mỹ nam đợi cùng các ngươi gặp nhau.* * *!
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê.
Mím chặt môi, Tuyết Lê cắn răng nói:
- Chúng ta là tỷ muội tốt..
Y Lộ Thước ngắt lời nói:
- Mặt màng.
* * *!
Tuyết Lê không lời.
Hiểu Nguyệt:
- Ta muốn đi giúp các ngươi.
Y Lộ Thước nghiêm túc:
- Mỹ nam.
* * *!
Tuyết Lê, Hiểu Nguyệt nắm tay nhau rưng rưng.
* * *!
Ba người Sở Lưu Hương: Nói chuyện đều là những câu trạc trọng tâm, thủ đoạn hay!
Nhìn thấy hai muội giấy bị mình lừa hoàn toàn, Y Lộ Thước thập phần hài lòng nói:
- Cuối cùng, cần hỏi các ngươi một vấn đề.
Hiểu Nguyệt:
- Ngươi nói.
- Các ngươi muốn biết vì sao ta kêu Thạch Quan Âm là lão bà không?
Tuyết Lê nói:
- Hoàng Thường tỷ chỉ là nói lời thật lòng, chúng ta cũng không cho rằng ngươi xuất phát từ ghen tỵ.
Hiểu Nguyệt: +1!
Sở Lưu Hương cảm thấy đã tới trọng điểm.
- Lão bà chỉ là cách gọi thay thế, kỳ thật bí mật chân chính là..
Y Lộ Thước thở dài một tiếng, diễn cảm thật nghiêm túc.
- Thạch Quan Âm già thì cũng thôi, bà ta còn.. còn..
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, biểu tình nghiêm túc dần dần thay đổi, phảng phất như hồi ức kinh nghiệm gì không tốt, ngưng trọng mà thống khổ.
Tỷ muội tốt thống khổ như vậy, Hiểu Nguyệt cùng Tuyết Lê cũng thật sâu cảm nhận được đau đớn.
- Đinh! Ngay thời điểm tuyệt hảo, nặn không được nước mắt thì sao? Hệ thống cho thuốc nhỏ mắt, dùng thật an tâm, dùng thật thư tâm, mời ký chủ tùy ý sử dụng.
Y Lộ Thước không đường chọn lựa đành sử dụng.
Chỉ trong nháy mắt nước mắt rưng rung, Y Lộ Thước trầm giọng nói:
- Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê, các tỷ muội đều bị Thạch Quan Âm lừa dối. Các ngươi biết vì sao bà ta được đến thể xác cùng tinh thần của nam nhân xong rồi thì ném như ném giày cũ không? Các ngươi có biết vì sao bà ta luôn đổi nam nhân.. các ngươi biết bà ta vì sao ngay cả con của mình cũng không thương yêu không?
Chỉ thấy Y Lộ Thước một khuôn mặt đau khổ nói:
- Chỉ bởi vì bọn hắn là nam nhân.
* * *!
Mọi người.
Là.. là ý tứ gì?
Hiểu Nguyệt thất thanh:
- Chẳng lẽ bà ta thích nữ nhân? Nhưng bà ta rõ ràng cũng hạ độc thủ với nữ nhân a!
Y Lộ Thước tức giận nói:
- Các tỷ muội, Thạch Quan Âm lừa gạt cảm tình của chúng ta. Chúng ta chỉ biết bà ta xinh đẹp lại tự tin, lại không biết bà ta tự luyến. Bà ta không thích bất luận kẻ nào trên thế gian, chỉ yêu chính mình. Các ngươi vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới bà ta nhìn vào trong gương làm chuyện bẩn thỉu gì với hình ảnh của chính mình trong đó!
Một bầy quạ bay qua.
Hiểu Nguyệt:
- !
Tuyết Lê:
- !
Ba người Sở Lưu Hương:
- !
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê cực kỳ tức giận.
- Lão bà Thạch Quan Âm thật âm hiểm, lại lừa gạt cảm tình của chúng ta như thế, khó trách không đem sinh mạng của chúng ta xem ra gì.
Tuyết Lê lớn tiếng rít gào, lượng hô hấp đột phá 8000, đã siêu việt người phàm.
Y Lộ Thước lộ vẻ quýnh mặt, muội tử ngươi có thể luyện võ công Hà Đông sư rống được rồi đó!
- Lão bà Thạch Quan Âm bi3n thái, đều oán bà ta làm cho ta tới bây giờ cũng không tìm được nam nhân.
Hiểu Nguyệt tức giận run lên, đôi tay siết chặt đấm mạnh lên tường lộ ra cái hố.
Ngay cả sát thủ lãnh khốc như Nhất Điểm Hồng cũng không nhịn được khẽ run lên.
Trời ạ!
Nữ nhân tịch mịch hư không thật đáng sợ.
Y Lộ Thước liếc nhìn các nàng, phút chốc nghĩ tới nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, liền lấy ra một khối ngọc bội màu đen đưa qua:
Ta đã dự đoán được việc hôm nay, đã sớm có an bài, các ngươi cầm khối ngọc bội này đến Tấu Địch Khách sơn trang..
Hai muội giấy rưng rưng tiếp ngọc bội, lại không cân nhắc đối phương làm sao qua mặt được Thạch Quan Âm an bài loại chuyện này.
Hiện tại các ngươi nhanh đi tổ chức những tỷ muội đáng tin, phải biết rằng con đường sau này của chúng ta còn dài vô cùng.
Ánh mắt chợt động, hắn kéo dài thanh âm nói:Ai! Đáng tiếc những tỷ muội không tin được..
Để cho các nàng chôn cùng lão bà đi thôi!
Năm tháng dài không chiếm được ái tình càng chồng chất lên, Hiểu Nguyệt càng thêm hung tàn, chân dài duỗi ra, trên vách tường lại tăng thêm một cái hố.
Chỉ với thời gian uống một chén trà nhỏ, sư phụ được kính ngưỡng trong lòng hai muội giấy đã biến thành một lão bà bi3n thái mọi rợ, khiến cho người cảm thấy bi thương.
Vẻ mặt Y Lộ Thước như có cảm giác mất mát, trầm mặc hồi lâu nói:
Nhớ kỹ, vàng bạc châu báu tuy là tài sản, nhưng là chúng ta nên được, Thạch Quan Âm cần bồi thường phí tổn thất tinh thần mười mấy năm cho chúng ta.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
Hiểu Nguyệt tất nhiên là đáp ứng:
Được rồi, sau khi đánh bại Thạch Quan Âm, nhớ kỹ sớm về nha, các tỷ muội đều chờ ngươi trở về.
Tuyết Lê hạ giọng nức nở nói:
Hoàng Thường tỷ, ngươi đừng..
Hiểu Nguyệt véo nàng, Tuyết Lê vội đánh vào miệng mình, nói:
Phi phi phi! Miệng con quạ!
* * *
Thật là đáng sợ.
Hai vị muội giấy mỗi bước lại quay đầu vẫy tay từ giã Y Lộ Thước, Sở hương soái cùng Cơ lão bản đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được tình tự của chính mình.
Nhất Điểm Hồng đột nhiên nói:
- May mắn chưa từng đắc tội qua hắn.
Nghe vậy, thân thể Sở Lưu Hương cứng đờ.
Phú huynh thường vui đùa với mình, chẳng lẽ là bởi vì chính mình trong lúc vô ý đắc tội qua hắn?
Hẳn là không có đi?