- Thật có lỗi, ta nói không ra lời.
Lời hạ xuống, mặt mày hắn giãn ra, thần sắc chợt nhẹ nhõm.
Sở Lưu Hương đúng là phong lưu đa tình, nhưng sẽ không lừa gạt cảm tình của người khác.
Mặc dù hồng nhan tri kỷ thật nhiều, nhưng hắn chưa từng nói lời như vậy với ai.
Đối với hắn mà nói mấy chữ "ta thích ngươi" tương tự là "Yêu".
Yêu đối với lãng tử như Sở Lưu Hương mà nói, phiêu miểu mà xa xôi.
Mặc dù hắn có rất nhiều đoạn cảm tình, mỗi đoạn cảm tình đều xuất phát từ thật tâm, đối với những nữ tử kia hắn hoặc là hân thưởng, hoặc trân trọng, hoặc ưa thích..
Đáng tiếc, lại không có yêu.
Đến tận bây giờ hắn còn chưa gặp được một người nào có thể làm cho hắn buông tay đi yêu, có lẽ tận cả đời cũng chưa chắc sẽ gặp được.
Nghe diễn viên trả lời, Y Lộ Thước nhướng mày cười:
- Không sao, ta chỉ nói giỡn với ngươi.
Diễn viên không đáp ứng, hệ thống khóc rồi.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Hoàn toàn nhìn không ra ngươi đang nói giỡn.
Kỳ thật ý tưởng của Y Lộ Thước thật đơn giản.
Hệ thống thiên vị diễn viên như vậy, theo hắn xem ra hẳn là thích diễn viên, nhưng bởi vì thân là trí não nên không cách nào truyền đạt tình yêu, thế là hệ thống trong lòng khổ bức nên áp bức ký chủ "đáng thương lại vô tội".
Cho dù diễn viên cự tuyệt cũng không tổn thất, có thể làm cho hệ thống ảm đạm thần thương khóc rống lưu nước mắt thì đã đủ!Rồi mới..
Hệ thống quân thật sự khóc rống lưu nước mắt.
Đúng vậy, hệ thống quân đã bị ký chủ ngu xuẩn khóc. Không ngừng đóng máy trọng khải, trọng khải lại đóng máy biểu đạt tâm tình ói máu của chính mình.
Nhìn vẻ tươi cười trên mặt Sở Lưu Hương sắp tan mất, Cơ Băng Nhạn lắc lắc đầu.
Có một bằng hữu thích trêu cợt mình, tự cầu nhiều phúc đi.Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, đang định nói gì thì bị một sự vật hấp dẫn tầm mắt.
Trên bàn gỗ tử đàn, một đống hoa quả, còn có vỏ hạt dưa, những lá bài nằm tán loạn.
Nhìn một bàn lá bài, khoé môi hắn hơi run rẩy, nói:
- Các ngươi.. đang chơi bài.
Ngay trong lúc hắn cùng Thạch Quan Âm đấu trí so dũng khí, ba vị bằng hữu lại đang chơi bài!
Thật sự là thảnh thơi hạnh phúc làm lòng người vi diệu.
- Ngươi cũng muốn chơi?
Y Lộ Thước ngồi xuống ghế, bắt đầu tẩy bài:
- Vậy chơi thêm một vòng.
* * *!
Sở Lưu Hương.
Huynh đệ chúng ta đang đào mạng a!
Có chút cảm giác nguy cơ được không!
Ngươi đừng tẩy bài ta thật sự không muốn chơi.
Ít nhất.. hiện tại không muốn.
Sở Lưu Hương có chút sụp đổ, nói:
- Phú huynh, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này rồi hãy nói đi.
Đối với năng lực của diễn viên, Y Lộ Thước vẫn tín nhiệm, hắn nhìn diễn viên nói:
- Ngươi không phải nói Thạch Quan Âm bị ngươi làm điên lắm, trong thời gian ngắn sẽ không đến tìm, ta tin tưởng ngươi, chơi xong một vòng lại đi cũng không thành vấn đề.
Tựa hồ là vẻ tín nhiệm trong ánh mắt đối phương làm lây nhiễm, Sở Lưu Hương ma xui quỷ khiến theo sát ngồi xuống ghế.
Chờ hắn phát hiện mình đang làm gì, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.
Lại nhìn Cơ Băng Nhạn cùng Nhất Điểm Hồng cũng ngồi xuống bên cạnh.
Lão Cơ các ngươi vì sao không phản đối một chút!
Liều chết bị trúng một chưởng của Thạch Quan Âm chẳng lẽ là vô ý nghĩa hay sao a!
Nơi ngực hiện tại còn mơ hồ làm đau luôn cảm thấy có chút thiệt thòi đâu!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Trong lòng Sở Lưu Hương không ngừng rít gào, một mặt sờ bài, sau đó thuận thế nhìn chằm chằm khuôn mặt của Y Lộ Thước. Vừa rồi còn không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn lại dáng vẻ của đối phương thật buồn cười khả ái nha.
Tướng mạo hoàng y nữ tử bình thường vô cùng, thậm chí có chút xấu xí, Sở Lưu Hương dùng "khả ái" hình dung đối phương, có thể thấy ánh mắt thẩm mỹ của hắn đã xuất hiện dị thường.
Đương nhiên đây là chỉ tạm thời.
Bị mỹ nhân rắn rết nhiệt tình như lửa lại ôn nhu như nước nhưng tùy thời có thể ăn người xương cốt bột phấn đều không thừa độc hại nửa ngày, có chút di chứng cũng khó tránh.
Y Lộ Thước xem bài xong, hơi giương mắt liền đối diện tầm mắt chuyên chú của diễn viên.
Mở trừng hai mắt, hắn tự tay dùng lá bài ngăn cản, phòng ngừa thị lực diễn viên quá tốt nhìn lén bài của hắn.
Diễn viên còn đang nhìn hắn!
Diễn viên đang làm gì vậy!
- Đinh! Cùng Thạch Quan Âm đấu trí, tâm trí lao lực quá độ, trong lòng khóc ròng. Diễn viên đang dùng ngài tắm ánh mắt, độ hảo cảm của diễn viên +1, tiến độ trước mắt 54/100.
Nga!
Đáng thương diễn viên.
Y Lộ Thước kéo kéo tiểu chòm râu, thò tay vào trong túi sờ s0ạng bình trị thương ném cho đối phương.
Sở Lưu Hương tiếp bình thuốc, thu vào trong tay áo, nhìn động tác kéo chòm râu của đối phương, đôi mắt trong suốt chớp nháy.
- Đinh! Hai tiểu chòm râu thật khả ái! Độ hảo cảm của diễn viên +5, tiến độ trước mắt 59/100. Phần thưởng đã phát ra, ký chủ tiếp tục chà đầy độ hảo cảm đi!
Bàn tay Y Lộ Thước khựng lại, sau đó giật chòm râu xé xuống.
Diễn viên ngươi tỉnh đi!
Cơ Băng Nhạn lạnh lẽo, nhìn hai người động với nhau, diễn cảm càng thêm ngưng trọng.
Sở Lưu Hương ngươi nhìn chằm chằm một đại nam nhân không cảm thấy kỳ quái sao?
Cho dù hiện tại đối phương dịch dung thành nữ nhân nhưng bản chất vẫn là nam nhân a!Đã đi khuê phòng của Thạch Quan Âm một chuyến sao ngươi lại biến thành hình dạng này, nàng rốt cục đã làm gì ngươi!
Nếu không phải biết Sở Lưu Hương chỉ thích nữ nhân, nói không chuẩn Cơ Băng Nhạn sẽ hiểu sai.
Không khí của ba người rất quái, Nhất Điểm Hồng chỉ nhìn chằm chằm bài trong tay mình.
Đánh bài bình thường càng đánh càng thích thú, một vòng còn chưa đã ghiền, nhưng chỉ có thể rời đi.
Đúng lúc này Sở Lưu Hương ngồi xổm người xuống, hai tay bận rộn vô cùng.
Y Lộ Thước nhìn thấy hắn c ởi thắt lưng hai nữ tử, trừng mắt nghi hoặc hỏi:
- Hương soái, ngươi đang làm cái gì?
Sở Lưu Hương ngẩng đầu nói:
- Lão Cơ bọn hắn trúng thuốc mê, ta muốn mượn thắt lưng buộc bọn họ để dễ cõng hơn.
Y Lộ Thước gật đầu lý giải.
- Cho nên giữa ban ngày ban mặt, ở trước mặt chúng ta ngươi c ởi thắt lưng của hai vị cô nương này.
* * *!
Lời chế nhạo chua cay ập tới, thật sự sặc người.
Nụ cười của diễn viên ngươi sao lại vỡ tan đây?
Y Lộ Thước nghĩ nghĩ lại sửa lời:
- Ta biết ngươi là chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của các nàng.
Sở Lưu Hương:
* * * Cảm ơn.