Y Lộ Thước liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng cười nhạo:
- Cho dù mỹ lệ bao nhiêu cũng chỉ là một thân xác thối tha. Luận mỹ nhân, đẹp hơn Thạch Quan Âm ta kiến thức qua không ít, vì sao ta phải thích ả.
Chỉ nói thợ săn thế giới, Tây Tác cùng Khố Lạc Lạc đều có hương vị hơn Thạch Quan Âm, mặc dù dùng nam nhân so sánh với nữ nhân có chút không thích hợp.
Thế giới vô hạn luân hồi càng không cần nói, trải qua chủ thần cải tạo, nữ nhân dù xấu bao nhiêu cũng có thể biến thành tuyệt thế đại mỹ nhân, muốn tìm một khuôn mặt xấu xí vạn phần khó khăn.
- Đinh! Tốt xấu là một trong « ba đại mỹ sắc », ký chủ đừng đem mình bỏ sót. Mời lớn tiếng bày tỏ « Ta vốn là tuyệt đại phong hoa, khoáng thế mỹ nhân » trước mặt đoàn người.
Y Lộ Thước là đứa trẻ tốt thành thật, hắn ho khan một tiếng, ra vẻ ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật chính mình đều xinh đẹp hơn Thạch Quan Âm đâu.
- Đinh! Ký chủ giỏi lắm, hệ thống tán thưởng, mời tiếp tục làm như thế.
Ánh mắt mọi người nhìn Y Lộ Thước từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt bình thường, đủ loại cảm giác phức tạp lẫn quỷ dị.
Lý tưởng thật đầy đặn, sự thật thì tàn khốc.Nhưng tự tin tới trình độ này cũng có quyết đoán, đáng giá cổ vũ.
- Đinh! Đám phàm nhân ánh mắt bị giấy che khuất a, ngay lập tức dùng nước trong rửa một chút đi. Diễn viên, mời mở to ánh mắt sáng chói của ngươi, thấu qua biểu tượng xem bản chất, ký chủ thật sự là đại mỹ nhân vậy.
- Đinh! Luận chân tướng diễn viên bị Hắc Trân Châu lừa gạt. Thứ nhất, mũi của diễn viên không ngửi được mùi thơm của nữ nhân. Thứ hai, diễn viên rất thẳng trong mắt chỉ có muội giấy. Thứ ba, Hắc Trân Châu cao quý lãnh ngạo không phải khẩu vị của diễn viên.Tay trái nắm lấy khuôn mặt mình, Y Lộ Thước cười nhạo:
- Thuật dịch dung, nói vậy Hương Soái sẽ không xa lạ gì đi.
Trong nụ cười mang theo vẻ chế nhạo chua cay, Sở Lưu Hương không khỏi sờ mũi, cười khổ nói:
- Tại hạ thật đã quên việc này.
Lời tuy như thế, nhưng hắn thật sự một điểm cũng nhìn không ra dấu vết đối phương dịch dung.
Y Lộ Thước nói:
- Cũng không trách các ngươi không nghĩ ra, ở trong đại sa mạc đi lại, trừ bỏ dụng tâm kín đáo, lại có mấy người sẽ vùi dập mặt của mình.
Sở Lưu Hương nhíu mày trêu ghẹo nói:
- Vậy Phú huynh dịch dung lại có mục đích gì.
- Dung mạo quá nổi bật cũng không phải là chuyện tốt.
Y Lộc Thước ảm đạm cười, đôi mắt mèo hơi nheo lại, một tia lưu quang chợt lóe liền biến mất, lại mang theo liễm diễm phong tình.
Nhìn vẻ tươi cười của đối phương, Sở Lưu Hương hơi xuất thần, sau đó thở dài nói:
- Tại hạ lại tưởng toàn bộ nữ nhân đều hi vọng có chuyện không tốt như vậy.
Y Lộ Thước lắc đầu, cười ý vị thâm trường:
- Nhưng ta lại biết ở trong đại sa mạc này, một nữ nhân nếu quá mỹ lệ, đích thị là một chuyện vô cùng đáng buồn.
Sở Lưu Hương nghi hoặc hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì nữ nhân quá mỹ lệ là uy hiếp, Thạch Quan Âm chịu đựng không nổi sự tồn tại của các nàng. Bởi vì chịu đựng không nổi, cho nên mỹ mạo của họ không còn. Hương Soái còn nhớ được Thu Linh Tố?
Nghĩ tới khuôn mặt bị hủy dung của Thu Linh Tố, Sở Lưu Hương lộ vẻ không đành lòng, rồi sau đó than thở nói:
- Thạch Quan Âm quả nhiên tàn nhẫn vô tình.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà Phú huynh phải dịch dung.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng Sở Lưu Hương lại cho rằng người này dám tự xưng mình còn xinh đẹp hơn Thạch Quan Âm chỉ là cá nhân ảo tưởng.
- Đinh! Cầu ký chủ bá khí trắc lậu, làm cho diễn viên không còn lời để nói. Thưởng cho một cây roi da đen "Ngươi dám kháng cự mệnh lệnh của ta, đại hình hầu hạ", một đôi ủng da màu đen.
Sở Lưu Hương nói:
- Phú huynh dịch dung là vì..
Y Lộ Thước cao lãnh cười:- Ta dịch dung không phải vì sợ Thạch Quan Âm, mà là sợ ả nhìn thấy ta rồi, xấu hổ không chịu nổi, ôm nỗi hận mà chết. Nếu chết như vậy thật quá dễ dàng, không phải tiện nghi cho ả ta sao.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Nguyên lai người còn có thể tự tin như thế.
Cơ Băng Nhạn lảo đảo:
* * *!
Hồ Thiết Hoa bật ngã:
* * *!
Tiểu Phan:
- Khụ khụ khụ..