[Bảo Bảo Oa - Thiên Giai Sơ Phẩm Cổ Trùng]
[Thần Thông: Tiểu Chư Thiên, Không Gian Chi Ẩn]
!
Dựa theo thông báo của hệ thống, cứ mười vạn năm, mỗi tinh cầu sẽ đản sinh ra một con Bảo Bảo Oa cổ trùng, tối đa cùng lúc ba con có thể tồn tại, nhưng chúng sẽ thôn phệ lẫn nhau để tiến giai.
Dựa theo phẩm giai của nó, Tần Vũ suy đoán khả năng nó là con đản sinh ra sau, bị Bảo Bảo Oa của Vũ Phàm Đại Đế cảm ứng ra vị trí, bị vị tiền bối này bắt lại, lưu tại nơi đây để cất giữ bảo bối cho người tiếp nhận truyền thừa.
Vấn đề là làm sao để bắt được nó, dựa theo mô tả của hệ thống nó có thần thông Không Gian Chi Ẩn, một khi nó lẩn trốn vào trong không gian khác, Tần Vũ hắn cũng vô phương mà bắt lấy.
Nghĩ ngợi một chút, Vũ Phàm thi triển công pháp của cổ sư Hồng Hoang Thiên Diễn Kinh, xung quanh người của Vũ Phàm tỏa ra khí tức của Chân Nguyên Giải nồng đậm, cộng thêm huyết mạch Bàn Cổ Bất Tử Thần của hắn, càng thêm hấp dẫn Bảo Bảo Oa.
Con Bảo Bảo Oa ở trong góc, cảm nhận được khí tức huyết mạch Bàn Cổ Bất Tử Thần tỏa ra từ người Tần Vũ, giống như khí tức tỏa ra trên người của chủ nhân trước đó của nó vậy, nó liền nhảy đến chỗ của Tần Vũ.
Hắn thấy vậy vô cùng mừng rỡ, đưa bàn tay ra trước, tạo chỗ cho con Bảo Bảo Oa đứng lên.
Tần Vũ đây là không biết, chính hắn có được huyết mạch Bàn Cổ Bất Tử Thần giống như Hồng Hoang Thiên Đế Vũ Phàm nên mới có thể mời gọi Bảo Bảo Oa, nếu đổi lại là người khác, cho dù có tỏa ra khí tức Chân Nguyên Giải, nó cũng không thèm đoái hoài.
Lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên.
[Đồng ý tiêu hao điểm khí vận và vạn điểm hệ thống để thuần phục Bảo Bảo Oa?]
[Đồng ý] hoặc [Từ chối]
Tần Vũ hắn mừng còn không kịp liền lựa chọn đồng ý để cho hệ thống giúp đỡ, luyện hóa Bảo Bảo Oa cổ trùng.
[Đinh! Luyện hóa trong tiến trình đã đạt .
% ! thời gian ước tình còn lại ngày giờ phút giây]
[Đinh! Nhiệm vụ tiếp nhận truyền thừa của Vũ Phàm đại đế, tiến độ hoàn thành đạt %]
Tần Vũ hít một ngụm khí lạnh, mất ngày để luyện hóa một con cổ trùng, thôi kệ vậy, bên trong hẳn là có Côn Bằng Cổ Trùng do Vũ Phàm đại đế lưu lại, chút thời gian này, hắn vẫn có thể chờ đợi được.
Sau khi cẩn thận vơ vét một lần, hắn đảo mắt quanh một lượt bí cảnh truyền thừa, xác định không còn bỏ sót thứ gì, mới chịu rời đi.
Khi Tần Vũ rời đi, một tia thần thức của Vũ Phàm xuất hiện, hắn mỉm cười, rồi chắp tay ra sau lưng từ từ tiêu tán.
- Kiếp nạn này của Thiên Huyền Đại Lục có vượt qua được không, chính là nhờ tiểu tử ngươi …
Bí cảnh động thiên ở bên trong chậm rãi sụp đổ, toàn bộ hóa thành bụi phấn.
Tần Vũ vừa bước ra khỏi bí cảnh, Tam Long và Tiểu Mao đã lập tức nhảy đến chỗ hắn, rối rít không ngừng.
Băng Hoàng nhìn Tần Vũ, ánh mắt như nhớ lại chuyện cũ, khẽ thở dài.
“Thì ra hắn là người mà Vũ Phàm đại đế từng nhắc đến!”
Tần Vũ tùy ý ra lệnh:
- Trở về thôi!
Sở dĩ hắn cho người quay về mà không tiếp tục tìm kiếm ở chung quanh nữa là bởi vì hệ thống cũng đã thông báo tiến độ nhiệm vụ đạt đến %, xem ra chỉ cần luyện hóa xong Bảo Bảo Oa là hắn thật sự sẽ có thể thu đến tay Côn Bằng Cổ Trùng.
Lâu thuyền của Tần gia uy nghi ngạo nghễ, bay ầm ầm trên không trung, cờ xí thêu một chữ Tần thật lớn, hễ tu sĩ dù là tà đạo hay chánh đạo, thấy lâu thuyền của Tần Vũ vội vàng né ra xa.
Bọn họ không ai dám mạo phạm Tần gia, ngộ nhỡ trên lâu thuyền là hung thần Tần Vũ thì sẽ phiền phức không nhỏ.
Giai Không ánh mắt điềm đạm, trong sáng, nhưng sắc bén lạ thường, nhìn về phía lâu thuyền của Tần gia.
Hắn đạp nhẹ cước vào hư không, xé gió mà tới, chặn trước đầu mũi thuyền, hắn nói:
- Tần Vũ, nếu như ngươi có ở trên thuyền, thì mau ra đây!
Thủ hạ của Tần gia, hừ lạnh nói:
- Đạo hữu, tự dưng chặn đầu thuyền của chúng ta lại không không gọi tên công tử như vậy, ngươi có phải là cố tình gây chuyện hay không?
Giai Không cười lớn, hắn nói:
- Tần gia các ngươi, nói là thay trời hành đạo, mà hành xử không khác gì tà phái, ra tay giết vạn người, nhất là Tần Vũ, hắn còn hơn cả ác ma chuyển thế, ta Giai Không, hôm nay thay trời hành đạo.
Tần Vũ trong lâu thuyền bước ra, hắn cười nói:
- Ồ, ra là Phật tăng, Giai Không huynh đệ, người chết dưới tay ngươi không tám trăm cũng là một ngàn, ngươi có tư cách bàn luận về ta?
Giai Không cứng đầu cứng cổ nói:
- Những người ta giết đều là kẻ đáng chết, giống như ngươi vậy! Phật môn chúng ta xưa này hành hiệp trượng nghĩa, phổ độ chúng sinh.
Tần Vũ hừ lạnh, hắn nói:
- Hành hiệp trượng nghĩa, phổ độ chúng sinh? Ngươi nói mà không biết ngượng ư? Hồn Điện giết người nhận tiền, gieo rắc kinh hoàng bao nhiêu năm tháng, Phật môn các ngươi lúc đó ở đâu?
Giai Không nhất thời á khẩu nói:
- Ngươi … !
Tần Vũ hờ hững nói tiếp:
- Dị giáo lợi dụng mị dân, gây chiến tranh khắp nơi, Phật môn các ngươi lại càng ở đâu? Dân chúng đói khổ, không kế sinh nhai, mùa màng thất bát, Phật môn các ngươi có ra tay cứu giúp, hay chỉ miệng nói a di đà phật, ngã phật từ bi, cứu rỗi chúng sinh?
Giai Không hừ lạnh, hắn nói:
- Vậy Tần gia các ngươi làm được cái gì?
Tần Vũ cười lớn hắn nói:
- Lúc Tần gia cùng tứ đại gia tộc ở Trung Thổ xây dựng lại thành lũy phía nam, gia tăng phòng ngự trận pháp, cũng không thấy Phật Môn ra mặt giúp đỡ! Dân chúng không có kế sinh nhai, Tần gia ta khai hoang mở đất, lập pháp trận ổn định mùa màng, vạn dân ấm no, các ngươi chỉ lo tụng kinh niệm phật.
Giai Không hừ lạnh, hắn cãi cố:
- Vạn vật tự sinh tự diệt, thiên có thiên đạo, nhân có nhân mệnh, tùy tiện can thiệp chính là trái đạo trời.
Tần Vũ lại càng cười lớn hơn:
- Các ngươi cứ lấy võ mồm lấn át lẽ phải, thấy nguy không ra tay giúp đỡ, lại còn bao biện.
Ta hỏi ngươi, ngươi đến giết ta, là lo cho chúng sinh, hay là vì cái háo danh của ngươi đây?
Giai Không cười lớn một tràng, hắn lại nói:
- Đương nhiên là lo cho chúng sinh, ta mới đến đây giết ngươi!
Tần Vũ hừ lạnh:
- Tuyến đường Đông Tây giao thương, thổ phỉ vô số, những năm tháng qua, phật môn các ngươi sao không xuất thế bình loạn? Hà cớ gì để chờ chúng ta ra tay? Nếu ngươi vì chúng sinh mà ra tay cứu giúp tại sao không tiêu diệt dị giáo ngăn chặn diệt thế đạo, truy giết ta để làm gì? Chỉ vì giết ta ngươi mới có danh lợi, được vào Cửu Thiên Tháp mà thôi.
Giai Không thẹn quá hóa giận, hồ ngôn loạn ngữ:
- Yêu nhân nói lời xằng bậy, ngươi đã là yêu nhân giết ngươi chính là trừ ma vệ đạo, có gì phải suy nghĩ!
Tần Vũ cười lớn một tràng hắn nói:
- Giết ta xong thì lại thế nào? Về núi tĩnh tu, để thế gian lần nữa lầm than, dị giáo không ai quản, cường đạo không ai giết? Đây là đạo của ngươi ư?
Giai Không mặt đỏ như gấc, hắn đuối lý, xông lên đánh Tần Vũ.