Đỉnh Thiên Tuyết Sơn quanh năm lạnh giá vô cùng, khung cảnh một màu tuyết trắng xóa.
Gió thổi từng cơn lạnh thấu tâm can, cả một vùng núi rộng lớn lại không phát hiện ra một sự sống nào, chỉ có tuyết trắng không ngừng rơi xuống càng lúc càng dày.
Tuyết ở đây vô cùng kỳ dị hỏa diệm bình thường đốt không tan, ngược lại còn nuốt chửng hỏa diệm cực kỳ khủng bố, cho nên tu sĩ bình thường cũng ít ai dám tiến vào đây.
Nghe nói ở thời thượng cổ có tông môn chuyên tu Băng hệ công pháp lấy nơi này làm lãnh địa khai sơn lập phái, thống trị mấy ngàn năm liên tục danh khí đỉnh đỉnh thiên hạ.
Cũng có người đồn ở trên đỉnh Thiên Tuyết Sơn có Hàn Băng Chi Tâm sinh trưởng nên mới tạo thành một thế này.
Nhưng cho đến nay không ai khám phá ra bí mật của Thiên Tuyết Sơn ngoại trừ các vị tiền bối thời thượng cổ.
Tần Vũ nhíu mày nhìn về Thiên Tuyết Sơn ở phía xa, chỗ hắn đang đứng là cực bắc của Thiên Huyền Đại Lục, thậm chí vượt qua Cấm Kỵ Chi Địa, chỗ này theo hắn biết chỉ là một cái truyền thuyết, không ngờ nó lại có thật.
Trên Thiên Huyền Đại Lục này vẫn còn nhiều chỗ hắn chưa biết đến, cũng như những chuyện ở bên dưới vũng nước đục này.
Nhắc đến lý do tại sao hắn ở đây thì phải nói đến lão già ở bên cạnh, ngày đó lão là một trong những vị tu sĩ vượt qua Cấm Kỵ Chi Địa đi về phương bắc, tiếp cận đến Thiên Tuyết Sơn thăm dò, nào ngờ kích nộ Hàn Băng Chi Tâm làm nó bạo phát bao phủ cả một vùng rộng lớn như này.
Mà điểm trọng yếu là lão muốn thu lấy Hàn Băng Chi Tâm để đột phá tu vi, bởi lão là Băng Hoàng Tống Thư Hằng nổi danh đỉnh đỉnh cuối thời kỳ thượng cổ.
Sau lần thám bảo thất bại lão bị nội thương trầm trọng, buộc phải lui về ở ẩn dưỡng thương, sau này tiêu hao không ít bảo vật đến nhờ Gia Cát gia tộc tính toán cho lão một hồi cơ duyên.
Mãi đến bây giờ lão mới lần nữa xuất thế, vì người sẽ giúp lão đã xuất hiện và người đó không ai khác ngoài Tần Vũ hắn cả.
Tần Vũ nhíu mày nhìn về Thiên Tuyết Sơn ở đằng xa, lúc này lão đầu ở bên cạnh hắn lên tiếng nói:
- Tiểu hữu, ngươi thấy thế nào a?
Tần Vũ run cầm cập trả lời lão:
- Vãn bối thấy cực kỳ lạnh a!
“Mẹ nó, nói nhảm, ở gần Thiên Tuyết Sơn tất nhiên là lạnh rồi!” Lão nghĩ nghĩ trong lòng, có chút nóng đầu nhìn về phía Tần Vũ kiên nhẫn hỏi lại.
- Ý của ta là ngươi có thể giúp ta xông lên đỉnh Thiên Tuyết Sơn hay không?
Tần Vũ một bộ trầm ngâm suy tư dữ dội, hắn khụ khụ ho hai tiếng, rồi nói:
- Ài vãn bối tu vi thấp hèn hữu tâm vô lực a … giá như mà …
Lão sốt sắng hỏi lại:
- Tiểu hữu đừng ngại cứ nói!
“Muốn đào góc tường ta?” Lão giận tím gan tím ruột nhưng không nói ra ngoài.
Tần Vũ bộ mặt đáng thương kể lể với lão:
- Ài, trời xanh đố kỵ anh tài, vãn bối mấy năm nay hành hiệp trượng nghĩa từ nam ra bắc từ tây sang đông cứu giúp bao nhiêu sinh linh, ài ! gây thù chuốc oán không ít thế lực hắc ám …
- Dừng, nói việc trọng yếu!
Lão cắt ngang bài diễn văn của Tần Vũ, hắn liền xoa xoa hai tay nói:
- Tiền bối, vãn bối thiếu nhất là công pháp, vũ kỹ thời thượng cổ, yêu cầu không cao thần cấp là được!
- Yêu cầu không cao, ngươi không làm cướp luôn đi, trên thần cấp còn cái gì nữa hả? Tiểu tử thối.
Rốt cuộc lão cũng không nhịn được nữa liền mắng hắn một câu.
Tần Vũ thở dài thườn thượt đáp trả lão:
- Ài, có lẽ vãn bối vô duyên với đỉnh Thiên Tuyết Sơn này rồi a! Vãn bối quả thực cũng muốn chiêm ngưỡng một lần nhưng mà …
- Ngưng … được rồi … một quyển!
- Năm quyển!
- Một quyển!
- Năm quyển!
- Ba quyển nếu ngươi còn kỳ kèo nữa ta chụp chết ngươi!
- A đa tạ tiền bối ưu ái ban tặng!
Nói rồi hắn chìa hai tay ra trước mặt lại, vẻ mặt tươi cười thân thiện vô cùng, hắn nháy nháy đôi mắt nhìn lão.
“Mẹ kiếp, đâu ra cái loại vô sỉ như tên này cơ chứ, nếu không phải e sợ thỉnh thần thuật của hắn, ta thật muốn chụp chết hắn cho rồi!”
Lão hừ lạnh rồi đưa cho hắn ba quyển công pháp thần cấp thời thượng cổ, lão bởi vì e sợ Liễu Thần cho nên đối với hắn cũng rất có chừng mực, một khi hắn thỉnh thần, lão chết là cái chắc.
Lão chợt nhớ lại ngày trước ở Tần thế gia, vậy mà tên Tần Vũ này thật là huênh hoang khoác lác, hắn than trời nóng nực cởi trần đi nghênh ngang qua lại trước mặt lão, cố ý để lộ ra đồ hình thỉnh thần thuật hù dọa lão một phen.
“Ài, đúng là tức chết ta mà!”
- Được chưa?
- Vãn bối có thể cầm cự tối đa ba canh giờ, mong tiền bối tính toán kỹ lưỡng!
- Được, ta hiểu, đi thôi!
Đào xong góc tường của lão, Tần Vũ liền vào việc chính, trông hắn nghiêm túc hẳn ra, làm lão cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
“Hừ, cũng không đến nỗi tệ!” Lão nghĩ nghĩ.
Lão nhấc Tần Vũ lên rồi lập tức lao về đỉnh Thiên Tuyết Sơn, vừa vào đến bên trong, nhiệt độ xuống thấp kịch liệt, chân khí trong cơ thể lão bắt đầu chậm dần, Tần Vũ hắn liền lật tay một ngọn chân hỏa nhanh chóng bùng cháy trên tay hắn, đánh tan cái lạnh ở đây.
- Hảo tiểu tử! – Lão lên tiếng khen ngợi hắn một câu.
Càng lên cao sức mạnh của Hàn Băng Chi Tâm càng mạnh, Tần Vũ hừ lạnh lập tức thôi động chân hỏa đến cực hạn chống chọi với Hàn Băng Chi Tâm.
Tần Vũ nói lớn với lão:
- Tiền bối lên đến trên đỉnh, vãn bối sẽ gọi Thần Hồn Pháp Tướng tới trấn áp nó, mong tiền bối tranh thủ thời gian.
- Được!
Vừa lên đến đỉnh Thiên Tuyết Sơn, Tần Vũ liền lập tức gọi ra Thần Hồn Pháp Tướng của mình.
Pháp Tướng của hắn vừa hiện thiên địa ở Thiên Huyền Đại Lục liền biến sắc, ngay cả thần hồn của lão đầu cũng sôi sục một lúc, lão ngưng trọng nhìn Pháp Tướng sau lưng Tần Vũ.
“Thần hồn lực thật mạnh mẽ a!” Lão cảm thán một câu.
Pháp Tướng của Tần Vũ một tay cầm Hoàng Kim Phiến, một tay cầm Thiên Uy Kiếm Thai, mặt mày uy nghi lẫm liệt, khí thế phô thiên cái địa.
Pháp Tướng của Tần Vũ huy động Hoàng Kim Phiến trên tay quạt nhẹ một cái, Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa liền bốc cháy ngùn ngụt, một trăm dặm xung quanh Thiên Tuyết Sơn toàn bộ bị nhấn chìm trong biển lửa, sức nóng kinh hồn táng đảm, luyện hóa vạn vật thành tro tàn.
Đùng! Đùng! Đùng! … Đùng!
Pháp Tướng của hắn lại lấy kiếm chỉ thẳng lên trời, từng đạo lôi vân nhanh chóng tề tụ, sấm chớp ầm ầm vang vọng khắp không trung, cả bầu trời bây giờ như một cái hồ chưa toàn lôi xà uốn éo chớp sáng không ngừng.
- Thiên Uy Kiếm Thai!
Lão kinh hãi thốt lên thành lời rồi lập tức bình tâm trở lại, lão đánh một chưởng về phía đỉnh núi, mở ra một cái thông đạo xuyên thẳng vào chính giữa lòng núi Thiên Tuyết Sơn.
Tần Vũ chợt động ý niệm Nghiệp Hỏa Hồng Liên lập tức bùng cháy dữ dội hình thành nên hai cái hỏa đài dưới chân pháp tướng của hắn trợ uy cho Thiên Uy Kiếm Trận và Chân Hỏa Dị Hỏa Hoàn ở xung quanh.
Hàn Băng Chi Tâm chi linh cảm thấy uy hiếp nồng đậm, nó bập bùng tỏa ra từng đợt quang mang nồng đậm, kháng cự lại uy áp đến từ Thần Hồn Pháp Tướng của Tần Vũ.
Hàn Băng Chi Tâm lập tức bạo nổ, lấy nó làm trung tâm liên tục tản ra hàn khí lạnh lẽo muốn băng phong hai kẻ xâm phạm ở ngoài kia.
Tần Vũ hừ lạnh, từ trong người của hắn cửu đầu dị hỏa chi long Phong Lôi Long Diệm nhanh chóng xuất hiện, nó huyễn hóa thành từng con hỏa long to lớn bay lượn ngập trời, sức nóng xung quanh Thiên Tuyết Sơn tăng lên một bậc.
Bây giờ từ xa nhìn lại ngọn Thiên Tuyết Sơn bây giờ không khác gì chảo lửa, một số vị tu sĩ ở phụ cận kinh hãi không thôi, rốt cuộc là cường giả thông thiên bậc nào mới có thể làm ra dị tượng bậc này.
Trên bầu trời một nam tử trung niên tuấn tú chân đạp Nghiệp Hỏa Hồng Liên đài, pháp tướng sau lưng như hỏa thần giáng thế cùng với chín con hỏa long đốt trời phương bắc để lại truyền thuyết vạn năm không quên ở Thiên Huyền Đại Lục.