Edit: Thố Lạt
Trên đường về nha, Cố Tử Thanh lái xe, Mai Lác tâm tình vui vẻ ngồi bên cạnh, mở radio, trong radio là ca khúc chủ đạo trong album mới phát hành của Vân Thi, "Chờ đợi tình yêu".
Tình yêu của em
Vì sao luôn bị thời gian vùi lấp
Rêu xanh kiêu ngạo
Vẫn sinh trưởng nơi vách núi đen
Vẫn ngốc nghếch chờ đợi
Chàng trai hái mình
Tư thái mỉm cười bước đi
Là em dựa dẫm vào anh
Em vẫn đang chờ đợi tình yêu
Nhưng cớ sao anh vẫn chưa hiểu rõ
Đừng sợ sẽ làm hư em
Em cũng thích tự do tự tại
Tình yêu của em
Cớ sao chỉ có sự chờ đợi mòn mỏi
Bụi trần thấp kém
Là sân khầu cô đơn của em
Bông hoa cô độc
Không nói lời nào
Đi qua gió mưa nắng cháy
Chỉ có thể âm thầm nở rộ trong đêm tối
Khi nào mới có thể xua tan sương mù
Có phải giữa chúng ta thật sự không có tương lai
Ai có thể nói cho một cô gái đang chờ đợi tình yêu biết
Rốt cuộc nên hay là không nên
Tiếp tục yêu dù tuyệt vọng.
Bài hát này do Trần Vân Thi tự viết lời, từng câu từng chữ đều là tiếng lòng của cô, bày tỏ tấm lòng của cô. Cho dù hoa rơi hữu ý nước chảy hữu tình, thời giam không đúng, tất cả cũng đều là phó thác sai lầm.
Trong mơ không biết mình là khách. Ham vui nhất thời.
"Tử Thanh, anh đã sớm biết quan hệ của Vân Thi và Trung Thiên, đúng không?" Mai Lạc lười biếng tựa đầu vào ghế xe.
Cố Tử Thanh không ngờ Trần Vân Thi lại nói chuyện này với Mai Lạc, "Gia đình của Trung Thiên có thám tử tư, muốn điều tra một người dễ như trở bàn tay, năm đó lại không điều tra ra chút tung tích nào của em." Cố Tử Thanh nói đến đây, hai hàng lông mày nhíu lại, mấy hôm trước anh mới biết thì ra là do một tay Trịnh Vũ Hạo che giấu tin tức của cô, nếu không sao anh có thể mãi vẫn không tìm được cô, bỏ lỡ vô ích thời gian mấy năm này?
Mai Lạc sững sờ, thì ra lúc trước Tử Thanh từng cho người tìm cô, nhưng thật ra cô cũng không có che giấu, chỉ không liên lạc gì với nơi này thoi, thì ra như vậy ngay cả thám tử cũng không tìm thấy?
"Xin lỗi." Cứ nghĩ đến chuyện mình để Cố Tử Thanh đợi lâu như vậy, Mai Lạc lại xót xa.
Cố Tử Thanh cũng thấy mình lỡ lời, bây giờ Mai Lạc trở nên có chút yếu đuối và nhạy cảm, cô sẽ để ý từng câu nói của anh, lòng cô như thuỷ tin trong suốt, rất dễ vỡ, nhưng có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô.
Cố Tử Thanh lại không biết rằng, trên đời này, người thực sự có thể tác động đến cô, không thể còn ai khác, chỉ có một mình anh thôi, bởi vì chỉ có mình anh đứng vững trong lòng cô.
Chuông điện thoại vang lên, bởi vì chuông điện thoại vẫn giống nhau, nên hai người đều nhìn, làn này là chuông điện thoại của Cố Tử Thanh.
"Alo."
"Được."
"Ừ."
Cố Tử Thanh chỉ nói ba chữ kia, đã kết thúc cuộc nói chuyện. Lúc này trong mắt anh dâng lên cảm xúc không vui.
Mai Lạc phát hiện ra điểm bất thường của anh, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ im lặng ngồi một bên, ngắm nhìn phong cảnh xa lạ trước mặt.
"Lạc Lạc, chúng ta phải về nhà họ Cố." Cố Tử Thanh mặt không biểu cảm tuyên bố, không chút độ ấm nào.
Mai Lạc nghe xong, giật mình, lập tức gật đầu, cuối cùng anh cũng phải đưa mình đi gặp người nhà, nhưng tình hình sẽ ra sao, Mai Lạc hơi lo lắng.
Thật ra trước đây Cố Tử Thanh chưa từng nhắc đến người nhà mình, nhưng cô không ngờ lần đầu Cố Tử Thanh nhắc về nhà mình, lại nói như vậy, giọng điệu như vậy, thái độ như vậy.
Cuối cùng chiếc xe trắng chạy chậm lại trước cửa một toà biệt thự cổ như cung điện, biệt thự như vậy Mai Lạc từng thấy ở London, nhưng nhà của Cố Tử Thanh xuất hiện trong tầm mắt, vẫn đáng sợ khác thường.
Lái xe từ cổng đến nhà chính, mất muời lăm phút. Dọc đường có thể thấy cỏ và cây xanh um tùm, còn có dòng suối nhỏ chảy róc rách. bên cạnh dòng suối là đường lát đá cuội, bên kia còn có bồ câu trắng đậu. Đẹp, trang nghiêm, xa hoa như trong tiểu thuyết.
Sau khi xuống xe, Cố Tử Thanh nắm tay Mai Lạc, chậm rãi đi và biệt thự tráng lệ này, như hoàng tử dắt theo công chúa yêu quý, hay hoàng tử vừa tìm được cô bé lọ lem về vậy.
"Thiếu gia về rồi." Người giúp viếc xúc động nhìn vị thiếu gia đã lâu không gặp, đều nhiệt tình tiến lên chào hỏi, Cố Tử Thanh chỉ lạnh mặt gật đầu chào. ANh một tay bảnh bao đút túi, một tay nắm tay Mai Lạc.
"Lão gia, thiếu gia đã về." Theo tiếng gọi ầm ĩ của người giúp việc, Mai Lạc và Cố Tử Thanh mười ngón đan chặt, đi vào phòng khách, vừa vào phòng khách đã thấy người đàn ông mặc vest đen ngồi nghiêm túc trên sofa đọc báo, tuy bề ngoài nhìn ông vô cùng nho nhã, nhưng giữa trán lạ có phần sắc bén, nghiêm túc lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật bình thường, mà ngội cạnh ông là một người phụ nữ nhìn có vẻ dịu dàng như ngọc, tay nâng chén trà tinh xảo, dù tuổi đã trên năm mươi nhưng vẫn mi thanh mục tú, nụ cười của bà như gió xuân phả vào mặt, gò má trang điểm tinh tế vô cùng tao nhã.
Mà bên cạnh sofa, Trịnh Vũ Yên đang dương dương đắc ý nhìn Mai Lạc đang chậm rãi bước tới, chắc bẩm hôm nay cô chết chắc rồi.
"Tôi đã về." Cô Tử Thanh dừng lại cạnh sofa, Lập tức nói thêm: "Đây là Mai Lạc vợ tôi."
Người giúp việc bên cạnh nghe vậy ai nấy đều giật bắn mình, ánh mắt cũng quét qua vị cô chủ mới này.
Dù sao cũng là lần đầu mai Lạc gặp người lớn nhà Cố Tử Thanh, thật ra căng thẳng trong lòng cũng là khó tránh, nhưng trong lòng bàn tay lại truyền đến hơi ấm, tiếp cho cô sức mạnh, cô không kiêu ngạo không xu nịnh nhìn vào mắt Cố Đằng, mỉm cười chào hỏi. "Chào bác, bây giờ mới chào hỏi hai vị, mai Lạc thất lễ rồi."
Cố Đằng hừ lạnh, liếc qua Mai Lạc, không dừng lại chút nào, nhanh chóng quay về tờ báo trên tay, nói: "Bây giờ con đủ long đủ cánh rồi, ngay cả chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không cần nói với ta, phải không?" Lời nói nghiêm khắc khiến cả phòng khách không một tiếng động.
"Chuyện của tôi, chua bao giờ cần ông quan tâm." Cố Tử Thanh cười lạnh, lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo, tỏ vẻ khinh thường và cam phẫn, Tử Thanh như vậy, đây là lần đầu Mai Lạc thấy.
Cố Đằng nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của Cố Tử Thanh, cũng bắt đầu tức giận, ném báo, giận dữ quát lên, "Con đừng quên mình là con ai."
"Tôi nhớ rất rõ tôi là con trai của Triệu Nhược Khê." Khi Cố Tử Thanh nói đến tên mẹ mình, gằn giọng, ba anh còn nhớ người con gái này không?
Cố Đằng nghe vậy, trong mắt ánh lên sự khác thường, không nói gì, chỉ tức giận cầm báo lên. Mà người phụ nữ bên cạnh ông lại dịu dàng khuyên giải: "Hai người đừng tranh cãi nữa." Ánh mắt bá lập tức dừng trên người Xố Tử Thanh, "Tử Thanh, thân thể ba con không tốt, con cũng lớn rồi, đừng chọc giận ba con."
Trịnh Vũ Yên bên cạnh cũng khéo léo đáp lời, "Bác Cố, bác đừng giận hại thân, Đương nhiên Tử Thanh là con trai bác."
Cố Tử Thanh nghe những lời này, cười lạnh, mở miệng: "Chuyện nhà họ Cố chúng tôi không cần người ngoài các người xen vào."
Cố Đằng nghe vậy tức giận, đương nhiên ông biết Cố Tử Thanh đang chí Tôn Nhiêu. "Xin lỗi dì Tôn của con đi."
Cố Tử Thanh chỉ hờ hững đứng đó, nhưng dì Tôn kia lại dịu dáng cười nói: "Sao phải tức giận với đứa nhỏ làm gì, hiếm khi thằng bé về nhà."
Lúc này Cố Đằng đã bị Cố Tử Thanh chọc giận. mai Lạc đứng bên cạnh nghe xong như lạc vào sương mù, cô biết người phụ nữ đoan trang trước mặt không phải mẹ của Cố Tử Thanh, cũng không biết lí do vì sao Cố Tử Thanh lại bất hoà với ba, nhìn tình hình này, có lẽ là do người phụ nữ trước mặt. vậy mẹ của Cố Tử thanh đâu? Nhưng đồng thời cô cũng biết là Trịnh Vũ Yên đến nhà họ Cố, nói cho Cố Đằng biết tin cô và Cố Tử Thanh kết hôn.
Ánh mắt của Cố Đằng lạnh lùng, quét lên người Mai Lạc, mở miệng, "Ta se không thừa nhận con gái của phạm nhân tham ô là con dâu mình."
Vừa nghe những lời này, lòng Mai Lạc chùng xuống, đây là tình hình cô đã sớm dự liệu, tuy đã tưởng tượng vô số lần, nhưng lại không ngờ khi nó thật sự xuất hiện lại tàn khốc, lạnh lẽo như vậy.
Mà Trịnh Vũ Yên bên cạnh bày ra dáng vẻ xem kịch vui, cô ta chờ xem mai Lạc sẽ bị nhục nhã ra sao, biết bản thân không xứng với tình yêu của Tử Thanh đến nhường nào.
Nhận thấy cơ teh Mai Lạc bất giác run lên, bàn tay nắm tay mai Lạc của Cố Tử Thanh tăng lực, dịu dàng nhìn vào đôi mắt đang gợn sóng của cô. Lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, tuyên bố: "Ông có thể không nhận cô con dâu này, bởi vì tôi có thể không làm con ông." Lời nói trong tr lạnh lùng, như sét đánh giữa trời quang, đánh vào trái tim mỗi người, kể cả Mai Lạc, mà Trịnh Vũ Yên lại lạnh đến tận xương. "Hôm nay tôi dẫn Mai Lạc đến, là vì ông muốn gặp cô ấy, tôi theo, dù sao bây giờ ông vẫn là ba tôi, nhưng nếu ông còn nói bất cứ lời nào làm tổn thương cô ấy, tôi có thể không có người cha này, dù sao những năm qua, ông cũng chưa làm tròn trách nhiệm của mình."
Cố Tử Thanh bộc lộ rõ thái độ của anh, thông minh như anh, đã sớm biết ba mình sẽ nói những lời này, nên đã sớm có đối sách. Anh nắm tay Mai Lạc chuẩn bị rời đi.
"Anh xem đi, bao lâu thằng bé mới về một lần?" Tôn Nhiêu hơi tức giận, lập tức nói với Cố Tử Thanh đang định đi khỏi: "Tử Thanh, hiếm khi con đưa cô Mai về, ăn cơm rồi hẵng đi."
Cố Tử Thanh không quan tâm, đi thẳng về phía trước, Mai Lạc dừng bước, lịch sự quay người, môi mỏng hé mở: "Dì à, chúng con sẽ không làm phiền bữa tối." Sau đó mắt đẹp nhìn về Cố Đằng đang nhìn chằm chằm tớ báo, nói, "Chú Cố, con biết con không tốt, nhưng mong chú có thể thành toàn cho con và Tử Thanh, vì con thật sự yêu anh ấy." Mai Lạc khiêm tốn giữ lễ, cô cũng không muốn Cố Tử Thanh đoạn tuyệt quan hệ với ba vì mình, hơn nữa cô cũng không kêu Cố Đằng là ba, vì cô biết kêu vậy chỉ tự rước lấy nhục.
Cố Đằng chỉ lạnh nhạt quay đầu đi chỗ khác, giả vờ không nghe thấy, hai cha con nổi nóng như nhau, chuyện đã quyết sẽ không dễ dàng thay đồi.
Mai Lạc cũng không tức giận trước thái độ của Cố Đằng, mỉm cười với Tôn Nhiêu bên kia, gật đầu chào, mặc Cố Tử Thanh nắm tay rời khỏi căn nhà giàu có lạnh lẽo này, trước mắt là cỏ thơm um tùm, cũng là nỗi cô đơn vô tận.
Tuy nghe được a=câu nói này của Cố Tử Thanh, ghen tuông trong lòng, nhưng Trịnh Vũ Yên đã khơi mào mâu thuẫn giữa nhà họ Cố và Mai Lạc thành công, nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận nàng dâu như vậy, Mai Lạc sẽ không yên ổn. Nghĩ đến đây cô ta mới thấy thoải mái hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Lời của "chờ đợi tình yêu" là tôi tự viết lâu rồi, hứng lên là viết, đúng lúc có thể dùng ở đây.