Khí Trùng Tinh Hà

chương 092: sập bẫy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Được, ba ngày sau, vẫn tại nơi này, ngươi mang ngọc bài Số đứng đây đợi ta. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ đem ngọc bài Số mà ngươi cần để trao đổi với ngươi. Điều kiện là tin tức của ngươi phải tin cậy được.

- Ngươi… hành động một mình?

Số kinh ngạc hỏi.

- Nếu như ngươi đã am hiểu tin tức, vậy thì chúng ta hãy phân công rõ ràng. Ngươi đi thu thập thông tin, tìm hiểu về tung tích của ngọc bài, ta phụ trách việc đoạt lấy ngọc bài. Nhớ kỹ rằng, nếu thông tin của ngươi sai lệch thì việc hợp tác giữa chúng ta cũng kết thúc.

Tuy rằng bị Tần Vô Song cảnh cáo nhưng Số lại không phản đối mà mừng thầm trong lòng. Ít nhất đối phương đã nói như vậy tức là đã đồng ý hợp tác. Chỉ cần thông tin của hắn chính xác thì cơ sở của mối hợp tác này sẽ càng ngày càng hữu ích. Nói đến công tác thu thập tin tức thì hoàn toàn là sở trường của hắn.

Hắn lập tức gật đầu nói:

- Được, ba ngày sau, không gặp không về!

Tần Vô Song cười nhạt:

- Không gặp không về. Hy vọng đến lúc đó trên danh sách của Xích Mộc Lĩnh, ta và ngươi cũng sẽ không gặp không về, Ha ha ha…

Nói xong, sải bước nghênh ngang mà đi.

- Huynh đài đi đâu?

Số từ cách nói của Tần Vô Song hiển nhiên đã ý thức được rằng hắn không phải loại người bộc lộ sự hào phóng trước mặt người khác. Ngược lại, càng nói chuyện với loại người này càng thấy hắn khó hiểu và khó lường, thâm sau như dải ngân hà, khiến hắn cảm thấy loại người này không phải là nhân vật tầm thường.

- Đi gặp tên Số . Con người đó tuy rằng nói năng không rõ ràng nhưng ta cảm giác hắn cũng có điểm tốt. Dù sao thì đi loạn khắp nơi cũng không có đầu mối gì, có mục tiêu có phương hướng chẳng phải tốt hơn là cứ đâm quàng đâm xiên sao?

Tần Vô Sông vừa bước đi vừa nói, phút chốt thân ảnh đã ở con đường dưới sườn núi, biến mất không thấy.

Số ngây người một lát, lúc này mới tỉnh lại, suy nghĩ:

- Xem ra, đối tượng hợp tác mà ta tìm được cũng không phải tầm thường. Cũng may, nhu cầu lợi ích giữa ta và hắn không trùng nhau, nếu không thì đại sự không ổn…

Tần Vô Song dựa theo địa điểm mà Số đã cung cấp theo hướng Tây tiến khoảng mười lăm dặm, quả nhiên trông thấy một khe núi có nước chảy xuống chậm rãi.

Khe núi đối diện có một cái khe sâu lọt vào giữa hai quả núi, có vẻ thâm sâu thần bí.

Tần Vô Song dừng ở bên này khe nước, không vội vượt qua. Cái gọi là gặp rừng chớ vào, gặp sông chớ qua đối với võ giả mà nói thì thường xuyên có tác dụng trọng yếu.

Tuy rằng đối phương chỉ là một Võ đồng, nhưng cẩn thận và thận trọng thì không bao giờ thừa. Bởi vì cái thế giới này còn tồn tại rất nhiều thứ mà ta chưa biết, thực lực mạnh và có tự tin cũng không sai, nhưng phải biết ngăn chặn những sự việc phát sinh ngoài ý muốn.

Đứng bên cạnh khe nước, quan sát một lát. Nhìn thấy một dòng nước chảy róc rách, suối nước trong vắt, có thể trông thấy đáy. Đứng dưới đó nhiều nhất cũng chỉ ngập tới đầu gối, dưới đáy nước không có gì mê hoặc cả.

Nhưng về phương diện hạ độc mà nói, xác xuất thành công của việc hạ độc qua dòng nước không cao, nhưng cũng không thể tin tưởng tuyệt đối. Tần Vô Song rút từ trong ống tay áo ra một cây ngân châm, thử một hồi nhưng ngân châm không hề biến sắc. Lúc này mới xác định được khe nước này không có vấn đề gì.

Hắn liền bước mạnh đi qua. Hắn biết rằng, tên Số kia chắc chắn đã ẩn náu ở một góc nào đó quan sát hắn. Giờ không phải là lúc để lộ thực lực của bản thân.

Quả nhiên, đi qua khe nước, trên khe núi đối diện với khe sâu, xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là tên Số . Khe sâu đó có độ rộng không quá mười mấy thước. Với thực lực của một Võ đồng cũng có thể phóng qua được.

- Hắc hắc, ta biết ngươi sẽ đến.

Số cười mỉm nói.

Tần Vô Song dừng bước, dùng trực giác của võ giả cảm nhận môi trường xung quanh. Hắn có dự cảm, người này muốn hắn gặp mặt ở đây chắc chắn là đã có dự tính từ trước.

- Không cần nhiều lời, ngọc bài của ngươi đâu?

Tần Vô Song quát lên dõng dạc.

- Hắc hắc, không dấu gì các hạ, ngọc bài Số mà ngươi cần kỳ thực ta không có.

Thanh âm của Số vang lên từ phía đối diện.

- Không có?

Tần Vô Song nhăn mặt hỏi.

- Đúng vậy, vừa rồi lúc ở đó ta nói có ngọc bài Số kỳ thực là cố ý muốn câu dẫn các ngươi. Xin hãy thứ lỗi! Kỳ thực ngọc bài mà ta cầm trong tay là ngọc bài đối ứng của ngươi – ngọc bài Số .

Tần Vô Song không vội vã trả lời, cũng không thốt nhiên giận dữ. Ngọc bài Số một khi đã nằm trong tay của đệ đệ Đồng Dao thì tên này chắc chắn không có. Hắn vì cớ gì mà hiện tại phải thừa nhận? Lẽ nào đã phát hiện ra mình nghi ngờ hắn?

Mặc kệ hắn có âm mưu gì, nếu hắn có ngọc bài Số thì cũng là chuyện vui ngoài ý muốn rồi.

- Khốn kiếp, ta xem ngươi muốn lừa gạt đến khi nào! Không có ngọc bài, thiếu gia không thể phụng bồi. Ngươi cứ vui đùa thoải mái.

Tần Vô Song thủng thẳng nói, quay đầu định bước đi.

- Đại ca, đừng vội.

Số vội vã kêu lên:

- Ngươi muốn xem, ta có thể cho ngươi xem. Tuy nhiên, ngươi phải nói cho ta biết ngọc bài của ngươi là số mấy. Nếu như không phù hợp với ta thì ta không đổi đâu.

Tần Vô Song bước tới một bên, xung quanh không có động tĩnh gì, tự nhiên cảm thấy an tâm, không lo bại lộ. Lấy ra ngọc bài Số , thản nhiên đặt trong lòng bàn tay.

- Nhìn thấy không? Biết chữ không? Số ! Đối ứng với ngươi, giá trị tích điểm.

Tần Vô Song cũng không thu hồi lại, để ở trong tay, mặc hắn quan sát.

Số mắt không di chuyển, nhìn một hồi lâu, âm thầm nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là ngọc bài Số , được, ngươi hãy chờ ở đây.

Lát sau, Số đi vòng từ khe núi ra, cầm trong tay một ngọc bài, cũng để giữa lòng bàn tay, miệng nói:

- Xem cho rõ đi, ngọc bài Số . Không sai chứ?

Ngọc bài không thể làm giả được, Tần Vô Song gật gật đầu:

- Được, vậy chúng ta cùng hô "Một, hai, ba" rồi cùng nhau ném về phía đối phương, thế nào?

Cho dù đối phương không giở trò thì không thể cho qua được. Hắn cũng không muốn sinh sự. Chẳng qua, trực giác của hắn phát hiện thấy tên Số này không phải là người lương thiện gì, không tin thì hãy coi tiếp.

Quả nhiên, Số lắc đầu:

- Không được, nếu hai bên cùng ném, ai cũng không thể đảm bảo là sẽ cùng ném, ngộ nhỡ một bên ném, một bên không ném thì sẽ rất phiền phức.

- Vậy theo ngươi phải làm thế nào?

Tần Vô Song cười lạnh trong lòng, nếu không phải dọc hai bên có khe sâu rộng hơn mười thước thì hắn đã sớm không khách sáo rồi. Mặc dù vậy, hắn cũng đã âm thầm vận nội công, chuẩn bị tập kích bất ngờ.

- Thế này đi, chúng ta đặt ngọc bài tại một chỗ an toàn, sau đó ta đi lấy ngọc bài của ngươi, còn ngươi đi lấy cái của ta. Được không?

Đối phương càng như vậy càng chứng minh đối phương mang tâm địa xấu xa. Tần Vô Song cảm nhận rõ lòng dạ thâm hiểm của hắn, cách một khe rãnh, hắn cũng không thể tùy tiện hành động, lập tức thuận tình nói:

- Được, ngươi đặt trước đi.

Số gật đầu, miệng nói:

- Ta trước thì trước!

Nói rồi đi về bên phải năm mươi thước, dừng lại, sau khi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt ngọc bài xuống. Lại đứng lên, nói từ xa với Tần Vô Song:

- Ngươi đặt ngọc bài ở chỗ ban đầu, chúng ta đi đổi nhau. Thế nào?

Tần Vô Song mắt không rời nhìn từng động tác của hắn, lúc đầu mỗi bước đi đều rất tự nhiên, tuy nhiên động tác khi ngồi xổm xuống khiến Tần Vô Song âm thầm sinh nghi trong lòng. Chỉ là đặt một ngọc bài, có cần phải ngồi xuống đặt?

Lại ngẩng đầu nhìn địa hình khu vực đó, vừa hay đối diện với sườn núi có một thảm cây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tần Vô Song âm thầm suy nghĩ, cũng không vạch trần hắn. Cười lớn một tiếng:

- Ngươi thật là quá cẩn thận, hãy xem rõ, ngọc bài Số đặt ở đây.

Cũng học cách ngồi xổm, đặt ngọc bài Số xuống, thuận tay nhặt hai hòn đá cuội, móc vào giữa năm ngón tay.

- Được, bây giờ, chúng ta mỗi người bước một bước. Ta quay về chỗ ban đầu, ngươi qua bên này đến gần chỗ ngọc bài, thì mới có thể vượt qua khe sâu.

Số nói xong, hướng đường cũ trở về.

Đi được một nửa, Tần Vô Song đột nhiên cười một cách quỷ dị, hai chân đột nhiên liên tục vung vẩy, vài nắm đất đã bị Tần Vô Song đá đi, phốc, phốc, phốc! Đá về phía chỗ ngọc bài.

Những cục đất này lớn nhỏ đủ cả đều rơi ở vị trí của ngọc bài, phát ra một tiếng kêu vang, trong khoảnh khắc, vị trí năm sáu thước xung quanh ngọc bài đều bị rơi xuống, nhất thời hiện ra một cái hố to.

Số vẫn để ý Tần Vô Song, thấy hắn đột nhiên vung lên, liền biết có chuyện không ổn. Nhìn thấy Tần Vô Song giơ chân lên với cường lực mạnh mẽ liền xoay đầu bỏ chạy.

Vèo!

Tần Vô Song móc hòn đá cuội trong tay bắn ra. Hòn đá bay với tiếng gió xé tay rơi trúng vào ót sau gáy của Số .

Phốc! Mạch máu vỡ ra, khí huyết phun ra như suối. Số ngã xuống đất, nhất thời bất tỉnh.

Tần Vô Song không đắc ý, cũng không vội phóng qua mà nhặt lên mấy nắm đất ném về xung quanh chiếc hố. Quả nhiên, nơi hòn đá nằm, trong thảm cây cối đối diện bay ra vô số mũi tên bằng trúc, vèo vèo vèo, vô số hỏa tiễn bay ra. Nhất thời, xung quanh chiếc hố bay ra rất nhiều hỏa tiễn.

Tần Vô Song vã mồ hôi. Nếu như không vừa rồi không lưu ý thì với vô số cạm bẫy như vậy chắc chắn sẽ bị trúng bẫy.

Thật không ngờ rằng tên Số này lại là một tên cực kỳ thâm hiểm như vậy. Chỉ nhìn từ bên ngoài, trong khi Tần Vô Song cũng đã rất cẩn thận, vậy mà cũng không nhìn ra dấu vết của hệ thống cạm bẫy rình rập. Nếu như không phải vừa rồi Số khiến cho Tần Vô Song sinh nghi trong lòng thì hậu quả thật không dám nghĩ tới…

- Vậy ngọc bài đang ở đâu?

Tần Vô Song chợt nhớ ra, vội nghĩ đến ngọc bài Số .

Truyện Chữ Hay