Cực Âm Lão Nhân hiển nhiên nghe ra. Người đến là Nhị Điện chủ của Tinh La Điện, Truân Trung Trì.
Trong cảnh nội rộng lớn của Đế quốc Đại La, muốn chọn ra ba người có quyền thế lớn nhất, Truân Trung Trì tất nhiên là một trong số đó. Thân phận của Nhị Điện chủ Tinh La Điện, ở cảnh nội Đế quốc Đại La, cũng đủ để hắn hoành hành. Hôm nay xông vào Cực Âm Sơn của hắn, đương nhiên không cần khách khí. Cực Âm Lão Nhân trong lòng bồn chồn, tại sao Điện chủ Tinh La Điện lại tự mình đến đây, Cực Âm hắn cả đời gây thù chuốc oán không ít, nhưng tự hỏi vẫn rất cung kính với Tinh La Điện, hà cớ tại sao Nhị Điện chủ này lại đích thân tới nhà, giết chết môn đồ của ta?
Lập tức thanh khiếu một tiếng, cao giọng nói:
- Người đến, có phải là Truân Điện chủ, Nhị Điện chủ của Tinh La Điện? Cực Âm không tiếp đón từ xa, thất kính, thất kính!
Ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng lại căng như dây đàn, không dám có chút qua loa đại khái.
Thực lực của Nhị Điện chủ, nếu thật sự muốn tới tàn sát Cực Âm Tông, sợ rằng sức mạnh của một mình Nhị Điện chủ cũng có thể tiêu diệt cả nhà Cực Âm Tông, vì vậy, cần phải cẩn thận ứng đối.
- Cực Âm, ít phí lời đi!
Khẩu khí của Truân Trung Trì bá đạo, thân ảnh chợt lóe, đã nhảy lên quan khẩu. Vô cùng khí phách nhìn Cực Âm và một đám môn đồ bên cạnh hắn. Nhãn thần ngạo nghễ, đại khí, mang theo một loại nhãn thần của kẻ bề trên liếc nhìn xuống dưới.
Nếu đổi lại là những người khác, dùng nhãn thần như vậy nhìn Cực Âm Lão Quái, chỉ sợ ngay sau đó đã lao tới hoàng tuyền báo danh rồi. Còn Nhị Điện chủ Truân Trung Trì này, lại hoàn toàn có tư cách đó.
Nhãn thần của hắn không có chút trạng thái thúc bách, nhưng cũng khiến sáu gã môn đồ của Cực Âm Lão Nhân không một ai dám đón nhận. Dưới sự bắn phá của nhãn thần Truân Trung Trì, nhãn thần của tất cả đều lảng tránh chỗ khác, hoặc là nhìn xuống chân, hoặc nhìn về phía sư phụ, hiển nhiên đều không thể chống cự lại khí thế trong lúc giơ tay nhấc chân của Truân Trung Trì. Nguồn:
Trong lòng Cực Âm Lão Nhân vô cùng căng thẳng. Tiến lên phía trước hành lễ:
- Truân Điện chủ tự mình đến Cực Âm Sơn, không biết có chuyện gì cần Cực Âm cống hiến sức lực?
Ở trước mặt Tinh La Điện, Cực Âm Lão Nhân dù cường thế, cũng không thể không cúi đầu trước hắn. Cái gọi là nắm đấm cứng, đạo lý cứng. Sức mạnh không bằng người ta, có lý cũng biến thành vô lý.
- Bảy đệ tử cấp bậc Tiên Thiên, chết một mình Lệ Vô Kỵ, còn có sáu người, đều ở đây cả, rất tốt! Một người cũng không thiếu!
Truân Trung Trì thản nhiên nói.
Cực Âm Lão Nhân da đầu tê dại, đề phòng nhìn Truân Trung Trì:
- Truân Điện chủ, ngươi…
Truân Trung Trì mặt không chút biểu tình:
- Cực Âm, nếu Bản Điện chủ ra tay lúc này, ngươi cảm thấy trong bảy người các ngươi, còn mấy người có hi vọng sống sót?
Cực Âm Lão Nhân trong lòng run rẩy, theo bản năng lùi xuống một bước:
- Truân Trung Trì, Cực Âm Tông ta luôn cung kính với Tinh La Điện, mỗi năm đều cung phụng đầy đủ, chẳng bao giờ cắt xén, chẳng bao giờ chậm trễ. Nhưng không biết có chỗ nào đắc tội, kinh động tới Nhị Điện chủ phải tự mình ra mặt? Ở đây có phải có hiểu lầm hay không?
Trong lòng hắn kỳ thật đã biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Vô Song. Chỉ là hắn ngàn vạn lần không ngờ đến, một Võ đồng của một Công quốc Trung phẩm, lại thật sự có thể kinh động đến Điện chủ Tinh La Điện tự mình ra mặt! Chẳng lẽ tiểu tử Tần gia đó, thật sự có may mắn như vậy.
Truân Trung Trì lắc đầu:
- Không có hiểu lầm. Cực Âm, ta hỏi ngươi, trước đây mấy ngày, ngươi tới Bách Việt Quốc thể hiện uy phong, chuyện này có thật không?
Quả nhiên, quả nhiên là vì chuyện này. Trong lòng Cực Âm Lão Nhân có chút không yên, nhưng cũng không cách nào phủ nhận. Hắn cẩn thận nói:
- Chuyện này xác thực từng có. Nhưng Tần gia của Bách Việt Quốc giết chết môn đồ của ta, hành động đó của ta, chẳng qua cũng chỉ là muốn đến báo thù mà thôi. Nghe Điện tiền Sứ giả của quý điện ở đó hòa giải, ta cũng vô cùng khắc chế, chưa có chỗ nào thất lễ.
- Vậy ngươi giết người, chung quy cũng không sai sao?
Khẩu khí của Truân Trung Trì không vui.
- Là Cực Âm bất đắc dĩ, không thể không xuống tay trút giận!
- Vậy ta giết chết một vài môn đồ của ngươi, ngươi cũng không có ý kiến gì chứ?
- Không dám. Tinh La Điện là người nắm giữ Đế quốc Đại La trong tay, nắm giữ đại quyền sinh sát, tùy tiện giết ai, không có kẻ nào dám khả kháng. Cực Âm dù to gan, cũng không dám có ý kiến.
Cực Âm trả lời với giọng điệu của kẻ bị áp bức và lăng nhục.
- Nếu hôm nay ta giết ngươi, có vẻ Tinh La Điện ta ép người quá đáng.
Truân Trung Trì thản nhiên nói:
- Cực Âm, ta biết tính tình của ngươi. Lần này từ Bách Việt Quốc trở về, tất nhiên dự định tìm đường lui, hạ quyết tâm bất chấp tất cả làm một trận cuối cùng. Tính toán nhỏ nhặt này, sao có thể giấu được Bản Điện chủ.
Trong lòng Cực Âm chấn động, mặt lộ vẻ kinh hãi. Lần này hắn trở về, xác thực là vì muốn dàn xếp cho sáu gã đệ tử, sau khi sắp xếp đường lui, chuẩn bị một trận cuối cùng tiêu diệt Tần Vô Song, sau đó rời xa khỏi Đế quốc Đại La.
- Truân Điện chủ nói đùa rồi. Cực Âm ta một tay sáng lập lên Cực Âm Tông, đối với hương khói nhất mạch cũng vô cùng xem trọng.
- Bản Điện chủ thật sự hi vọng đây là những lời thật lòng của ngươi. Dù sao, với tu vi của ngươi, ở Đế quốc Đại La ta cũng được xem là một hảo thủ. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta không giết ngươi.
Trong đầu Cực Âm Lão Nhân, áp lực thoáng giảm bớt một chút. Cuối cùng nghe ra được một chút trọng điểm. Xem ra, Nhị Điện chủ hôm nay xác thực không dự định tiêu diệt cả Cực Âm Tông của hắn.
- Truân Điện chủ ưu ái, Cực Âm cảm kích vô cùng!
Truân Trung Trì sốt ruột khoát khoát tay:
- Lời khách khí không cần nói nhiều, hôm nay ta không giết ngươi, cũng không có nghĩa sau này sẽ không giết ngươi. Lần này ta đến chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi hãy quý trọng tu vi của bản thân mình, quý trọng cơ nghiệp do ngươi một tay sáng lập ra, vậy thì bất kể Tần gia Bách Việt Quốc từng giết bao nhiêu môn đồ của ngươi, từ nay về sau cũng không trả thù gây chuyện. Nếu không như vậy, ngươi nhất quyết không chịu buông tay, Bản Điện chủ bảo đảm, môn đồ của Cực Âm Tông ngươi bao nhiêu người rời khỏi cảnh nội Đế quốc Đại La, Tinh La Điện tuyệt đối có thể khiến các ngươi không sót lại người nào. Để các ngươi có một con đường sống chạy ra khỏi Đế quốc Đại La, xem như Tinh La Điện ta vô năng.
Uy hiếp của Điện chủ Tinh La Điện, tuyệt đối không phải là uy hiếp không có cơ sở!
Cực Âm Lão Nhân thầm kêu khổ, hắn biết, Tinh La Nhị Điện chủ đã mở miệng nói như vậy, nhất định đã đoán trúng được tâm tư mạo hiểm trong lòng của hắn. Bất kể hắn có chối cãi hay không, đối phương nhất định sẽ lưu tâm đến một chiêu này của hắn. Nếu như vậy, phụ cận sơn môn Cực Âm Tông, tất nhiên sẽ dập dìu vô số tai mắt ngầm của Tinh La Điện. Chỉ cần Cực Âm Tông hắn hơi có chút động tĩnh nhỏ, quyết định trừng phạt của Tinh La Điện rất có thể theo đuôi mà đến. Tương lai chờ đợi Cực Âm Tông là tai ương ngập đầu.
Lựa chọn tàn khốc, bày ra trước mặt Cực Âm Lão Quái. Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là mạo hiểm chống lại.
Cực Âm Lão Nhân hít sâu một hơi, đã có dự định. Tinh La Điện ngươi mặc dù mạnh, nhưng ngươi có thể vĩnh viễn giám sát Cực Âm Tông ta sao? Ta tạm thời cúi thấp đầu cũng không tin Tinh La Điện ngươi có thể giương mắt nhìn chằm chằm Cực Âm Tông ta, vĩnh viễn không buông tha. Hừ hừ, chỉ cần Lão tổ ta tìm được một tia cơ hội.
Cực Âm Lão Nhân vừa nghĩ đến đây, trong lòng đã có chủ ý, nhưng ngoài mặt vẫn muốn làm ra vẻ, giả vờ hỏi:
- Nhị Điện chủ, ở đây Cực Âm có một nghi vấn, chưa dám thỉnh giáo. Tần gia Bách Việt Quốc đó, rút cuộc có quan hệ như thế nào với Tinh La Điện?
Truân Trung Trì lạnh lùng nói:
- Tần Vô Song, con cháu của Tần gia, đã là môn đồ thân truyền của Bản Điện chủ, lý do này, đã đủ để Cực Âm ngươi chịu lùi một bước chưa?
Cực Âm Lão Nhân sắc mặt biến đổi, ngực phập phồng bất định, thật lâu sau mới ảm đạm nói:
- Cực Âm hiểu rồi. Cực Âm Tông ta, nhận thua từ đây!
Khi nói lời này, trong lòng Cực Âm cực kỳ không cam lòng, cực kỳ phẫn nộ, cũng cực kỳ không tự nguyện. Nhưng không còn cách nào khác, ở trước mặt cường thế của Tinh La Điện, cho dù trong lòng hắn không thỏa hiệp, ngoài miệng cũng không thể không chịu thua. Nếu không với thủ đoạn của Truân Trung Trì, hôm nay có thể dễ dàng hủy diệt toàn bộ Cực Âm Tông hắn.
Truân Trung Trì mặt mày không chút biểu tình, nhìn quét qua một vòng mấy gã đệ tử của Cực Âm Lão Nhân, đột nhiên nở nụ cười:
- Cực Âm, vì muốn biểu thị thành ý, Nhị đệ tử, Tam đệ tử của ngươi sẽ theo ta tới Tinh La Điện một chuyến. Trong vòng mười năm, nếu Cực Âm Tông ngoan ngoãn, không giở trò, Bản Điện chủ sẽ đem bọn chúng trả lại.
Phòng tuyến tâm lý của Cực Âm Lão Nhân nhất thời sụp đổ. Thủ đoạn giải quyết tận gốc này của Truân Trung Trì, đã hoàn toàn cắt đứt bất cứ tâm lý may mắn nào của hắn. Nhưng hắn đồng dạng không thể phản kháng, nếu phản kháng, sẽ chính là ngày tận thế của Cực Âm Tông.
- Vô Tà, Vô Cữu. Các ngươi theo Điện chủ đại nhân đi một chuyến. Tới Tinh La Điện trải nghiệm cũng là chuyện tốt!
Cực Âm Lão Nhân ý tứ hàm súc sâu xa giao phó nói.
Nhị đệ tử và Tam đệ tử cùng bước ra khỏi hàng. Sư mệnh như vậy, không dám cãi lời. Đồng thời cũng biết trách nhiệm trọng đại, tương đương là đến Tinh La Điện làm con tin. Nếu không đi làm con tin, tương lai chờ đợi Cực Âm Tông sẽ là ngày tận thế. Vì vậy bọn họ cũng không thể lựa chọn. Vì Cực Âm Tông, vì báo đáp sư phụ!
- Sư phụ, xin yên tâm, hai đệ tử tới Tinh La Điện, nhất định sẽ an thủ bổn phận, tranh thủ sớm quay về Cực Âm Tông đoàn tụ với sư phụ.
Hai người này cũng là bày tỏ thái độ quyết liệt, mặc dù ở trước mặt Truân Trung Trì, bọn họ không dám nói lời hào hùng quá mức, nhưng khẩu khí vẫn rất rõ ràng, muốn nói với Cực Âm Lão Nhân, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội sư môn. Cực Âm Lão Nhân khoát khoát tay, thần tình buồn bã, phảng phất như đột nhiên già đi mấy chục tuổi vậy:
- Đi đi, đi đi, sơn môn của Cực Âm Tông, vĩnh viễn rộng mở chờ đợi các ngươi.
Truân Trung Trì đương nhiên không thèm đi vạch trần trò hề lưu luyến ấy của thầy trò bọn họ, tay vung lên một vòng, hai luồng tơ mảnh nhỏ bé tựa hồ mắt thường không thể nhìn rõ quấn quanh mà ra, xa xa bao lấy hai người, thuận tay kéo đi, xách lên dễ như trở bản tay. Truân Trung Trì cười ha ha:
- Cực Âm, chuyện hôm nay đến đây là dừng, tự giải quyết cho tốt!
Nói xong, hai chân khẽ đạp, liền từ chỗ cao trên quan khẩu bay vọt đi, thân ảnh chớp động, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của Cực Âm Lão Nhân.
Cực Âm Lão Nhân mặt như tro tàn, hồi lâu cũng không nói lên lời.
- Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên, tất cả lỗi lầm này, không phải đều là từ ngươi mà ra sao? Hôm nay lão phu không đem ngươi đi róc xương xẻ thịt, làm sao có thể tiêu trừ mối hận trong lòng?
Dưới sự phẫn nộ của Cực Âm Lão Nhân, không thể nào tiết ra, đương nhiên lại giận chó đánh mèo đổ cơn tức giận lên đầu Hạ Vũ Thiên.
Lần này hắn thật sự có thể gọi là thua sạch sẽ hoàn toàn, không những bị cướp đi tính mạng của Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ, còn khiến Nhị đệ tử và Tam đệ tử cũng bị cướp đi. Lần này tới Tinh La Điện làm con tin, mặc dù không chết, cũng khiến bọn họ phải chịu đựng mười năm.
Nói cách khác, trong mười năm này, Cực Âm Lão Nhân hắn cũng đừng hòng giở bất cứ thủ đoạn gì, nếu không chẳng khác nào trực tiếp vứt bỏ hai gã đệ tử con tin.
Cực Âm Lão Nhân đối với bảy đệ tử đều ký thác kỳ vọng rất lớn, kêu hắn vứt bỏ bất cứ người nào, đều khó khăn giống như cắt da xẻ thịt, nếu không cũng đã không vì Lệ Vô Kỵ, đích thân tới Bách Việt Quốc báo thù, thậm chí không tiếc vứt bỏ cơ nghiệp của Cực Âm Tông ở Đế quốc Đại La, cũng muốn mạo hiểm đi báo thù.
Nhưng hôm nay, muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, ngay cả quỷ kế của hắn nhiều như vậy, cũng chỉ có thể nhìn kẻ thù ung dung tự tại, vui sướng. Có thù không cách nào báo, nỗi buồn bực này với sự chịu thiệt quá mức này đối với Cực Âm Lão Nhân mà nói, mức độ không cần nghĩ cũng biết.
Truân Trung Trì mang theo hai gã đệ tử của Cực Âm Lão Quái, đi như gió, một lát sau đã đến bên ngoài.
Tần Vô Song và Liễu Sứ giả đã chờ đợi hồi lâu.
- Vô Song, Liễu Sứ giả, các ngươi có phải nghi vấn, tại sao hôm nay ta không đại khai sát giới. Đem toàn bộ Cực Âm Tông tàn sát sạch sẽ, đúng không?
Tần Vô Song thật ra không cảm thấy kỳ quái, nhưng Liễu Sứ giả thật ra biết rõ phong cách hành sự trước giờ của Nhị Điện chủ, xác thực có chút nghi hoặc. Với thủ đoạn giống như sấm chớp của Nhị Điện chủ, không diệt cỏ tận gốc thật sự là chuyện đáng ngạc nhiên.