Giang Cảnh Du bọn họ tới trạm rồi thì dạo quanh phụ cận một vòng, sau đó hỏi đường với một ông bác mặc đồng phục.
Ở cái thời này không có map hướng dẫn, đi đến một nơi xa lạ, hỏi đường là việc ắt không thể thiếu.
Ông bác lắc đầu: "Cái gì, nhà xuất bản Hồng Dương? Chưa từng nghe qua."
Người thanh niên bên cạnh ông ấy cũng lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Không được mấy người biết đến nhà xuất bản Hồng Dương này ở địa điểm nào, Giang Cảnh Du bèn thay đổi một loại cách hỏi: "Vậy bác ơi, bác biết đường Mộc Dương đi như thế nào không?"
Lúc này bác kia mới gật đầu: "Con muốn đi chỗ đó à, bác biết.
Con theo dòng người đi ra ngoài, ở chỗ kia có một cái trạm, mấy đứa ngồi xe số 1 qua đó, ngồi đến cao ốc bách hóa, sau lại ngồi xe số 3, có một trạm xe tên là giao lộ Mộc Dương, hẳn chính là ở gần đó."
Giang Cảnh Du cảm tạ bác ấy, sau đó cùng với Giang Cảnh Đằng đi chờ xe bus, hai người vừa đi vừa đánh giá tình huống chung quanh.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Cảnh Đằng tới nơi này, khi trước cậu đi theo ông nội đến Hải Thành không có dừng lại ở tỉnh thành.
Đối lập thử chút nào, vẫn là nhà ga Hải Thành lớn hơn, nhân khí cũng càng vượng hơn một ít.
Hai người thật vất vả mới tìm được đến nơi, thời gian đã 10 – 11 giờ.
Bác bảo vệ trông cửa nhìn thấy hai người họ, bèn gọi hai cái người lạ mặt kia vào: "Hai tiểu đồng chí, hai đứa tìm ai?"
Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng đưa thư giới thiệu cho ông ấy nhìn: "Dạ chào đồng chí, bọn cháu là đến nhà xuất bản gửi bài."
Bác bảo vệ cẩn thận xem xét giấy chứng nhận của bọn họ, gật gật đầu: "Được rồi, mấy đứa đi với bác."
Nhà xuất bản nhìn từ bên ngoài thấy bình bình, nhưng không gian bên trong lại không nhỏ, bác bảo vệ dẫn bọn họ đi tới một gian văn phòng: "Tiểu Dương, có đồng chí tới gửi bài."
Trên bàn sách có một người đàn ông văn nhã đeo kính, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên từ trên bàn sách.
Mặt bàn của người kia chất chồng rất nhiều văn kiện, Giang Cảnh Du còn thấy được vài cuốn sách báo nhi đồng quen mắt, có truyện tranh, có tuyển tập các câu chuyện, còn có [Mười vạn câu hỏi vì sao].
[Mười vạn câu hỏi vì sao] xuất bản vào đầu thập niên 60, vừa xuất bản liền vô cùng được hoan nghênh.
Nét mặt Giang Cảnh Du hiện lên tươi cười: "Chào đồng chí Dương, nghe nói quý nhà xuất bản đang thu thập các tác phẩm ưu tú trong xã hội đúng không? Không biết có yêu cầu gì với phác thảo ạ?"
Biên tập Dương đỡ mắt kính, trên mặt cũng lộ ra cười: "Tôi là biên tập nhà xuất bản, cũng phụ trách thẩm tra bài viết.
Bọn tôi không có hạn chế gì với tác phẩm tốt, nếu vị tiểu đồng chí này không chê, tôi xin được xem tác phẩm của cô chứ? Xin yên tâm, với mỗi một bài gửi của các đồng chí bọn tôi đều sẽ đối đãi nghiêm túc, sẽ trải qua mấy người cùng nhau thẩm tra mới lại ra quyết định, hiện tại những đồng nghiệp khác của tôi đã ra ngoài, sau đó tôi cũng sẽ cho bọn họ xem."
Giang Cảnh Du: "Lời này của đồng chí Dương làm tôi hổ thẹn, vậy làm phiền đồng chí Dương."
Cô mở túi đồ ra, lấy bài viết của mình ra khỏi túi.
"Tôi không quá rõ về loại hình mà nhà xuất bản cần, nên đã chuẩn bị hai loại, một cái là chuyện xưa ngụ ngôn nhằm về đối tượng nhi đồng, một cái là người lớn với trẻ con đều thích xem.
Biên tập Dương thấy được phần thứ ba: "Đây là?"
Giang Cảnh Du: "Đây là một bài gửi trước đó của tôi, đã đăng trên báo thành phố chúng ta."
Biên tập Dương nghe được lời này, động tác nhận lấy tác phẩm càng thận trọng vài phần.
Bọn họ không phải không thu bản thảo, nhưng mà bản thảo trả về càng nhiều hơn, nữ đồng chí trẻ tuổi trước mắt này có tác phẩm đã từng lên báo, vậy đã nói lên rằng năng lực họa sĩ của cô là đạt chuẩn.
Tỷ lệ có thể ra tác phẩm hay cũng lớn hơn.
Nhà xuất bản bọn họ cũng muốn xuất bản được tác phẩm tốt hơn.
Biên tập mở trang đầu ra, là chuyện xưa Ngu Công dời núi, ông bị phong cách của Giang Cảnh Du hấp dẫn, ngắn gọn đáng yêu, hút mắt người.
Biên tập Dương thầm gật đầu, đây là phong cách mà đám con nít sẽ thích.
"Tôi nhận, bọn tôi cần có một đoạn thời gian để thẩm tra, đến lúc đó lại thông báo cho cô."
Giang Cảnh Du: "Không biết là thông báo như thế nào ạ? Bọn tôi là từ nơi khác tới, có lẽ không có cách nào đuổi tới kịp lúc."
Đối với cái này, biên tập Dương thấy là hiện tượng xuất hiện phổ biến rồi: "Cô lưu lại địa chỉ, bất kể bọn tôi có thu hay không, đều sẽ gửi thư cho cô."
Giang Cảnh Du: "Không biết qua chừng bao lâu có thể nhận được thư?"
Biên tập Dương nhìn địa chỉ thật tỉ mỉ kỹ càng: "Muộn nhất là 1 tháng."
Giang Cảnh Du cười: "Vậy cảm ơn đồng chí Dương."
Lúc rời khỏi nhà xuất bản, Giang Cảnh Du còn chép một phần danh sách sách truyện từ biên tập Dương, đây là danh sách xuất bản của bọn họ.
Lúc này không thành công, lần sau tham khảo xong rồi lại gửi lần nữa.
Thân là một tác giả truyện tranh cập nhật dài kỳ, Giang Cảnh Du đã quen càng cản càng hăng.
Rời khỏi nhà xuất bản rồi, Giang Cảnh Đằng liên tiếp nhìn về phía Giang Cảnh Du, cảm thấy kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, chị cậu nãy giờ nói chuyện tự nhiên hào phóng, độ đúng mực cũng nắm chắc rất tốt: "Chị ơi, vừa nãy biểu hiện của chị là như này nè." Cậu giơ ngón cái lên, "Học tập khi nào vậy? Em cũng muốn học."
Giang Cảnh Du: "Học tập với ông nội đó."
Giang Cảnh Đằng vò đầu: "Ông nội à, vậy em nỗ lực.
Tiếp đây đi đâu?"
Giang Cảnh Du nhìn mặt trời một phen, treo cao cao trên kia, "Nên ăn cơm rồi."
Vừa nói đến ăn cơm, Giang Cảnh Đằng tinh thần chấn động.
Trước khi đi ông nội cho bọn họ một số tiền, nói khó được đi ra ngoài, đi ăn bữa ngon đi.
Cậu chàng đưa mắt trông mong nhìn Giang Cảnh Du: "Chúng ta đi đâu ăn?"
Giang Cảnh Du: "Đi tiệm cơm quốc doanh, đi ăn thịt."
"Ừng ực ——" Giang Cảnh Đằng không biết cố gắng mà nuốt một ngụm nước miếng, theo đó mở ra mode lảm nhảm.
"Chị, chúng ta thật sự đi ăn thịt à, ăn thịt gì đây?"
"Không biết chỗ này nấu thịt có ngon hay không, chắc chắn là ăn rất ngon nhỉ."
"Chị ơi, chị muốn ăn cái gì? Em cái gì cũng muốn ăn."
Giang Cảnh Du: "......" Thật khéo, chị của em cũng đều muốn ăn đây.
Lúc bọn họ tới trong tiệm cơm quốc doanh đã rất đông, còn thừa một cái bàn trống cuối cùng thôi, Giang Cảnh Đằng bèn chạy nhanh qua đó ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng thực đơn treo trên tường.
Ánh mắt cậu đầu tiên đã bị thịt dê luộc và thịt kho tàu trên cùng nhất hấp dẫn lấy.
Thịt dê luộc tệ, thịt kho tàu tệ, phiếu thịt là bao nhiêu ấy.
Giang Cảnh Đằng hít hà một hơi, thật đắt!
Giang Cảnh Du nghĩ tới 2 tệ nhuận bút của mình, đi đến trước quầy: "Cho một phần thịt kho tàu."
Người phục vụ nâng mí mắt lên: "Tới chậm rồi, thịt kho tàu đã bán hết, thịt dê luộc cũng bán hết luôn rồi."
Thiệt là nhiều kẻ có tiền nha, Giang Cảng Du: "......!Còn có thịt gì nữa?"
Người phục vụ: "Có muốn móng heo không, 1 mao rưỡi một cái."
Giang Cảnh Du: "Cho tôi 2 cái, 2 chén cơm, 1 phần sủi cảo thịt, một con cá kho cắt khúc."
Người phục vụ: "Sủi cảo thịt cũng hết rồi, còn sủi cảo trứng gà thịt băm có muốn không?"
Giang Cảnh Du: "Muốn." Cô đếm ra phiếu cùng tiền đưa qua, chầu cơm này, đã đi đứt hơn 1 tệ.
Không thể không thấy đau thịt.
Thiệt là đắt á, cô tự mình nấu sẽ càng lợi ích thực tế hơn, mà vấn đề chính là không bột đố gột nên hồ á.
Người phục vụ đếm đếm, lúc này mới hừ một tiếng: "Biết rồi, cô chờ." Cô ta quay người vào phòng bếp, không bao lâu liền cầm 2 chén cơm, một đ ĩa sủi cảo cùng 2 cái móng heo đi ra: "Cá phải đợi chút."
Vừa lên bàn, hai người lập tức cắm mặt ăn.
Móng heo thịt núc ních, sủi cảo béo tròn trắng trẻo, cơm từng hạt rõ ràng.
Giang Cảnh Đằng ăn đến mặt cũng chẳng ngẩng lên.
Giang Cảnh Du trước hết ăn đỡ nghiện, lúc này mới cẩn thận nhấm nháp, trong lòng thầm gật đầu, không hổ tiệm cơm quốc doanh tỉnh thành, cái móng heo này đàn hồi mà không ngấy, dư vị vô cùng; sủi cảo thì nhân không biết dùng cái gì trộn, trong hương trứng gà có lộ ra một chút ngọt thanh.
Chờ cá kho lên bàn, ngược lại là làm Giang Cảnh Du có chút thất vọng.
Không phải nói con cá đó dở, nhưng mà so sánh nó với móng heo và sủi cảo thì liền bình thường hơn chút.
Ăn xong rồi, ngó mặt trời một cái, vẫn còn thời gian.
Bọn họ phải tới nhà ga trước 6 giờ tối, vì bỏ lỡ chuyến xe duy nhất đó thì liền phải ngủ lại chỗ này.
Sờ sờ cái bụng đã thỏa mãn, Giang Cảnh Đằng: "Chị, tiếp đây đi mua đồ hả?"
Ông nội cho bọn họ một tờ danh sách, phải mua chút vải, đồ ăn đồ dùng về.
Hàng hóa chỗ này càng đầy đủ hơn Cung Tiêu Xã ở huyện thành, kiểu dáng cũng nhiều hơn.
Giang Cảnh Du cười: "Được rồi, chúng ta đi dạo ở gần đây trước đã." Cô phải tìm hiểu để rõ trong lòng.
Điểm này Giang Cảnh Đằng cũng không phản đối.
Trước khi đi ông nội đã nói, bảo cậu đi theo chị là được, nói là hiện tại chị cậu trưởng thành rồi, lần này cậu đi ra chỉ cần chú ý an toàn, mấy cái khác không cần phải xen vào.
Kiến trúc của cao ốc bách hóa rất hào phóng, cao chừng 3 tầng, chiếm đất cũng rất rộng, không đề cập tới bên trong, chỉ người chung quanh đó cũng đã rất nhiều.
Giang Cảnh Du ghi tạc tình huống chung quanh trong lòng, dạo qua một vòng, ở cửa nhìn vọng vào đám đông bên trong, hai chị em ước định phân công hợp tác: "Mấy cái này em đi mua, còn mấy cái này để chị đi, đợi lát nữa ai mua xong trước rồi liền chờ ở cửa, muộn nhất là 5 giờ phải đi ra."
Sau khi đi vào, thuận lý thành chương, hai chị em đã bị đám người chia tách ra.
Nhìn Giang Cảnh Đằng chen vào đám đông đi xếp hàng, cô lại đi ra ngoài, rời khỏi cao ốc bách hoa đi vào một góc không người để vào nhà gỗ nhỏ thay quần áo đã dự phòng sẵn.
Cô đội khăn trùm đầu, trên mặt cũng trang điểm cho khác đi, dùng tro than đá với than củi làm màu da đậm lên, thay đổi lông mày, còn chấm một cái nốt ruồi thiệt rõ ràng trên mặt để gia tăng ấn tượng đầu tiên khi người khác nhìn thấy, vậy thì sẽ không liên tưởng hai người này thành cùng một người.
Tay cô cầm cái giỏ tre, nhìn cũng chả thế nào nổi bật hút mắt, nhưng cũng đủ để cô cho vào không ít bột củ sen.
Mục tiêu của cô là đám người thượng tuổi nhất định hay tới tới lui lui gần đây.
Thường thường người như thế trên có già dưới có trẻ, càng hiểu sao để tính toán tỉ mỉ, họ cũng không có khí phách thời niên thiếu nữa, nên sẽ không nhìn thấy chuyện gì bất bình liền hy sinh phẫn nộ lấp bụng ưng.
Giang Cảnh Du đã nghĩ kỹ nên bán thế nào rồi, nếu đối phương có phiếu cho cô, mặc kệ là phiếu gạo, phiếu vải hay phiếu gì gì khác, có phiếu cô liền lấy rẻ chút, cỡ 7 mao hay 8 mao hoặc là 9 mao.
Còn nếu không có phiếu, chỉ thuần túy là giao dịch bằng tiền, vậy 1 tệ 4 một gói, tăng gấp đôi.
Giang Cảnh Du tin tưởng có giá cả đối lập như thế, sẽ có vài người dùng phiếu mình có sẵn nhưng tạm không dùng đến để mua hàng của cô.
Mấy cái phiếu đó bọn họ ở trong thành mỗi tháng đều có cung ứng theo định mức, nhưng mà cô không có á.
Mặc kệ là cái phiếu gì, cô đều thiếu hết.
Giang Cảnh Du không muốn đi tìm cái gì mà chợ đen, thời gian cô có thể chờ chỗ này chỉ có tí tẹo thế thôi, thêm cái nữa là dù sao cũng là giai đoạn bắt đầu cuộc vận động 10 năm, bầu không khí chỗ này còn chưa có nghiêm trọng đến thế, cho nên cô mới to gan như vậy.
Dù cho bị phát hiện, cô đã quy hoạch sẵn lộ tuyến chạy trốn rồi, nếu thật sự vận khí không tốt, cô nhét hết đống bột củ sen vào nhà gỗ nhỏ rồi cất bước chạy là xong, chỉ cần làm lỡ tầm mắt người khác, cô chắc chắn có thể chạy đi dưới mí mắt bọn hắn.
Ai biểu cô có bàn tay vàng chứ.
Đến lúc đó ai cũng không tìm được cô.
"Bác gái, có muốn mua bột củ sen không? Không cần phiếu 1 tệ 4, nếu cho phiếu có thể rẻ hơn chút." Cô chậm rãi đi trên đường, rất mau liền nhìn trúng một bác gái cỡ 50-60 tuổi, quần áo đối phương trông gọn gàng, mụn vá không nhiều lắm, lại sạch sẽ.
Từ quần áo có thể phán đoán ra đối phương có năng lực kinh tế nhất định.
Bột củ sen này của cô ai trong túi ngượng ngùng thiệt đúng là không nhất định nỡ mua.
Cô đi theo, cùng bước song hành với bà bác đó, vừa đưa ra lời mời chào.
Nghe thấy cô nói, bác gái sửng sốt một chút, bước chân lại không ngừng, nhìn trái ngó phải, bà ấy hạ giọng: "Là bột củ sen thiệt hả?"
Giang Cảnh Du: "Là thiệt, bác có thể coi thử."
Bác gái: "Cho tôi 2 gói." Nhìn thấy Giang Cảnh Du mở ra một góc, thấy được bột củ sen rồi bà ấy nhanh nhẹn mười phần, nhéo lấy một nắm tiền nhét vào trong tay Giang Cảnh Du, sau đó liền nhận lấy hai gói bột củ sen cho vào túi, vừa lúc đi tới một chỗ quẹo, bà ấy rẽ sang một hướng khác, tách khỏi Giang Cảnh Du.
Rất dứt khoát, chẳng chút ướt át bẩn thỉu nào.
Giang Cảnh Du nhìn bà ấy mà cảm thấy có phong phạm tiền bối mười phần, có thể học tập tốt điểm đó.
Cô đếm đếm tiền đối phương đưa, có lẻ có chỉnh, 2 tệ 8, chẳng sai tí nào.
Giang Cảnh Du: "......" Người bản lĩnh đó nghen.
Một đơn đã thành công, tiếp tục đơn tiếp theo.
Có người không có hứng thú, có người vừa nghe thì mắt sáng rỡ ra.
Cô còn gặp được người chào hàng giống như cô, có người liếc nhau rồi vội tránh đi lượn lẹ, còn có người hỏi cô: "Có mua trứng gà không?"
Có mua không?
Đương nhiên mua.
Nếu mà mua trong cửa hàng thực phẩm phụ phẩm, 1 cân trứng gà là tệ, nhưng mà nếu giao dịch không cần phiếu như này thì giá cả lật gấp đôi, Giang Cảnh Du mua 2 cân.
Sau đó lại gặp được một người bán khô thịt khô cá, Giang Cảnh Du dùng bột củ sen trao đổi với đối phương......
Trong khi Giang Cảnh Du ở tỉnh thành thu hoạch tràn đầy ấy, Giang Kiều đang ở trong nhà cầm giấy bút phát ngốc.
Cô ta không có tận mắt thấy tranh Giang Cảnh Du vẽ ra là cái bộ dáng gì, nhưng mà đời trước chị ta không có cái năng lực đó, vậy sao đời này Giang Cảnh Du lại đột nhiên có chứ?
Đây là vận khí nhỉ?
Vậy có phải cô ta cũng được không? Không cam lòng, cô ta tự mình thử vẽ một chút, nhưng mà này đây vừa thử, cái thứ cô ta vẽ ra ấy, dù có là chính cô ta cũng không cách nào che lại lương tâm mà bảo không tồi.
Vậy thì vì sao Giang Cảnh Du lại có thể? Chẳng lẽ chị ta có thiên phú ở phương diện đó?
Chính mình lại không có?!
Giang Kiều không cam lòng cắn cắ n môi dưới, đúng lúc này, "Đùng đùng", cửa phòng bị bạo lực đánh gõ.
Lưu Phán tức giận kêu ở bên ngoài: "Giang Kiều, cô cái con quỷ lười kia, ở trong đó làm gì, việc trong nhà không cần làm hả? Nhà họ Vương bọn tôi cưới cô vào cửa thật đúng là xui xẻo 8 đời......"
Nghe tiếng bà ta oán giận, tay Giang Kiều dùng sức nắm chặt, móng tay chọc ra vết hằn thật sâu trong lòng bàn tay.
Lại tới nữa, lại tới nữa.
Từ sau khi chuyện của Giang Cảnh Du truyền ra, thái độ của mụ mẹ chồng này đối với mình càng ngày càng không khách khí.
Giang Kiều biết bà ta hối hận rồi, tuy biết bà ta hối hận cũng vô dụng, ván đã đóng thuyền, nhưng nếu bà ta nhìn mình không vừa mắt thì mình liền phải tao ương.
Bà ta là mẹ chồng, mình lại là con dâu, thân phận của hai người thiên nhiên không bình đẳng, mẹ chồng tra tấn con dâu của mình, ở lúc này chỉ cần không vượt tuyến sẽ chẳng ai nói thêm cái gì.
Chính cả mẹ cô ta đấy, trừ bỏ bảo cô ta đối xử tốt với mẹ chồng hơn chút cũng không có chủ ý gì khác.
Giang Kiều cảm thấy trong miệng đắng chát, vì như này còn không phải tệ nhất, quan trọng nhất chính là cái đức ông chồng Vương Bằng Phi kia, anh ấy đừng có hối hận theo mới được.
Tuy rằng anh không nói, nhưng mấy ngày nay Giang Kiều có thể nhìn ra được đối phương trở nên trầm mặc hơn ngày thường nhiều, hơn nữa anh ta còn không muốn ra khỏi cửa.
Giang Kiều biết, anh ta là muốn tránh né ánh mắt những người kia nhìn mình, là cái ánh mắt kiểu như cười anh ta làm ra cái việc ngu xuẩn ném dưa hấu nhặt hạt mè ấy.
Nghĩ đến đây, Giang Kiều rốt cuộc ngồi không yên, lập tức đứng dậy mở cửa: "Mẹ, mẹ gọi con à, con đang làm quần áo cho Vương Bằng Phi đây." Cô ta bày vải dệt cùng kim chỉ trên giường, đấy là đồ cô ta mang đến từ nhà mẹ đẻ.
Nhìn thấy mấy thứ kia, sắc mặt Lưu Phán tốt hơn một ít: "Cô để đó trước đã đi, trước hết làm việc trong nhà xong xuôi đã, chuồng heo kia nên quét tước rồi."
Giang Kiều cứng đờ nặn ra một nụ cười, việc dơ dáy như thế cũng muốn cô ta đi làm, cô ta gật gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, giờ đi liền."
Đang quét tước, một chuyện làm cho cô ta càng bốc hỏa hơn lại tới nữa, hơn nữa đây cũng là chuyện mà đời trước chưa từng xảy ra.
Cố Hướng Hằng, vị hôn phu tiền nhiệm của cô ta đã trở lại, hơn nữa anh ta còn cầm thư nhậm chức, chờ lão đội trưởng chính thức đến huyện thành nhậm chức, anh ta sẽ trở thành tân đại đội trưởng của đại đội sản xuất bọn họ! Là đại đội trưởng có thể xưng là thổ hoàng đế!
Khi nghe thấy tin đó, cứ như là một chậu nước đá xối thẳng xuống từ trên đầu cô ta ấy, xối đến độ Giang Kiều lạnh thấu tim.
Răng cô ta run lập cập, đây, đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải Cố Hướng Hằng sẽ hy sinh sao, sao anh ta lại sẽ trở lại?!.