Editor: Meounonna
Dương Quân ở chơi với Du Dao mấy ngày, thì chuẩn bị quay về nhà.
Hai vợ chồng họ giúp con trai nhỏ trông cháu, mấy hôm nay, hai người họ không ở bên đó, đứa cháu đó để cho bảo mẫu chăm, kết quả là đổ bệnh mất rồi, Dương Quân và chồng cô ấy đều không yên tâm.
Vả lại mấy hôm nay bản thân Dương Quân có hơi kích động, sức khoẻ có hơi không ổn định, bác sĩ thường khám bệnh cho cô ấy lại không có ở đây, nên Du Dao dứt khoát kêu họ về nhà đi.
Dương Quân áy náy kéo tay Du Dao, “Đợi cháu tao hết bệnh rồi, tụi tao lại qua bên này thăm mày, chơi với mày thêm một khoảng thời gian nữa.”
Du Dao cười nói: “Không cần đâu, bà cụ như mày vẫn nên về nhà dưỡng sức đi, đừng có lăng xăng lích xích nữa, nếu mà nhớ tao, tao với mày gọi video call, bây giờ kỹ thuật gọi video call hiện đại quá trời, cứ y như là tao với mày đang ngồi nói chuyện thật ý, tao cảm thấy vậy cũng ok mà.”
Bà lão Dương Quân trề môi: “Mày có phải chê tao già không?”
Hết nói nổi, đã làm bà nội rồi, vẫn còn trề môi như cô nhóc mà cô quen hồi mẫu giáo ngày trước. Có người nói con gái khi đứng trước người mình yêu thương dù cho có bao nhiêu tuổi họ vẫn như một đứa trẻ, nhưng Du Dao thấy, mấy câu nói này rất ứng nghiệm trên người của bà bạn thân này, nhìn Dương Quân hiện tại đi, vẫn là một thiếu nữ thích làm nũng sống động đấy thôi.
Du Dao không thèm che giấu thể hiện ra biểu cảm mắc ói, trong miệng lại nói: “Đâu có đâu, tao còn không chê ông già Giang, thì sao lại đi chê A Quân Quân nhà tao được!”
Lúc lên máy bay Dương Quân vẫn nhìn về phía Du Dao tỏ vẻ không nỡ, “Nếu mà mày có thể qua nhà tao chơi thì tốt biết mấy.”
Cái này thì không được, vì Du Dao đang nằm trong thời kì quan sát nửa năm, nửa năm này cô không được xuất ngoại.
“Được rồi mà, đợi tao ra nước ngoài được rồi, sẽ đến nhà thăm mày nhé.” Du Dao nói vậy, Dương Quân mới vui lên một xíu, lúc bị chồng cô ấy dắt đi, cô ấy còn quyến luyến đi một bước quay đầu một cái nhìn cô, giống như sợ sẽ không bao giờ gặp được cô nữa vậy. Du Dao dõi theo bóng dáng đã di xa của bạn thân, thầm nghĩ có lẽ Dương Quân đang nghĩ tới nhiều năm trước lúc cô biến mất.
Trước khi cô đi ra ngoài mua đồ ăn không lâu, nhận được một cuộc gọi của Dương Quân, hai người hẹn nhau đi xem một bộ phim mới công chiếu, sẵn đó đi dạo phố, giống với rất nhiều lần trước đây, nhưng lần đó cô cứ vậy mà mất tích. Cô mất tích đằng đẵng năm, ngoài Giang Trọng Lâm, Dương Quân cũng chịu rất nhiều đau khổ, dẫu cho không phải lúc nào cũng nhớ đến cô, trong lòng chắc chắn sẽ có muộn phiền.
Giống như một cái gai, đâm thẳng vào tim.
“Nhớ đợi tao tới thăm mày đó” Bỗng nhiên Du Dao la lớn. thì thấy ở đằng kia bà nội Duơng Quân cũng nhảy cẫng lên, ra sức vẫy tay với Du Dao, có vẻ rất vui mừng.
Từ khi xuyên không tới nay lần đầu tiên Du Dao cảm thấy may mắn, vẫn còn may, may là chỉ có năm, may mà Giang Trọng Lâm và Dương Quân vẫn còn ở đây, còn trên thế giới này, đời này của cô còn có cơ hội gặp lại họ, nếu như thời gian xuyên không dài hơn thế nữa, cô cũng chẳng dám nghĩ, đến lúc đó những người cô quen biết chỉ còn là một nắm cát vàng vĩnh viễn mang theo nuối tiếc, ngay cả gặp mặt một lần cuối cùng cũng không thể, sẽ là tình cảnh như thế nào.
“Chúng ta đi chỗ này trước đã.” Lúc Giang Trọng Lâm lái xe rời sân bay nói.
“Đi đâu thế?” Du Dao hơi nghi ngờ nhìn anh. Chắc là anh không giống như Dương Quân dẫn cô đi khắp nơi hoài niệm thanh xuân tươi đẹp đâu ha.
Sự thật chứng minh Giang Trọng Lâm không hề có loại nhã hứng đó, trước hết anh đi cửa hàng hoa mua hoa cúc trắng. Du Dao hiểu ra, cho nên cô im lặng trầm mặc.
Anh không đi nghĩa trang thường, mà đến nghĩa trang tưởng niệm anh hùng liệt sĩ. Vì không phải là ngày lễ đặc biệt, bia tưởng niệm gần đó không có nhiều người lắm, Du Dao đứng trước bia tưởng niệm, Giang Trọng Lâm đưa bó hoa cúc trắng cho Du Dao, nói: “Ba em không có lập bia, tro cốt của ông ấy được chôn ở phía sau.”
Mặt Du Dao không có biểu cảm nhìn về phía bia tưởng niệm to lớn trước mặt, chậm chạp không đem bó hoa trên tay đặt lên.
“Năm thứ bảy sau khi em biến mất, trong lúc ông ấy đuổi bắt tội phạm đã hy sinh, đồng nghiệp của ông ấy đem lời trăn trối cuối cùng của ông nói với anh.”
“‘Cả đời này của tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu xa, cả đời đều vì lý tưởng và chính nghĩa mà phấn đấu, mọi người ai ai cũng nói tôi là một cảnh sát tốt, nhưng tôi lại không thấy tự hào vì điều này, mà ngược lại cảm thấy vô cùng áy náy, vì trở thành một cảnh sát tốt như vậy, tôi đã không thể làm một người chồng tốt, một người ba tốt, nên đời này của tôi, vợ con ly tán, cả thảy đều là báo ứng. Sau khi tôi chết, không muốn cùng vợ con hợp táng, có lẽ hai mẹ con họ cũng không muốn gặp tôi.’ Đây là lời ông ấy để lại.” Giang Trọng Lâm nói.
Du Dao nhếch nhếch môi, cô muốn nói móc vài câu, người đàn ông này rất tự biết thân biết phận đấy chứ, nhưng nhìn vào tấm bia đá lạnh căm, lại chẳng thể nói nên lời.
Cô còn nhớ hồi nhỏ, quan hệ của hai cha con rất thân mật, lúc cô đi nhà trẻ, thường tự hào nói với các bạn nhỏ khác rằng, ba của tớ là một người hùng, tuy ông ấy không thường ở nhà, thi thoảng sẽ lỡ mất sinh nhật và kì họp phụ huynh của cô, nhưng mẹ cô nói, ba ba giống như là siêu nhân đang cứu giúp những người gặp nạn, nên cô vẫn luôn tha thứ cho người ba luôn rất bận, rất bận này.
Sau này, khi cô từ từ lớn lên, biết được ba mình không phải là siêu nhân tài giỏi gì, những việc ông ấy làm bên ngoài, phần lớn là những chuyện lặt vặt không đáng để khoe khoang, nhà người ta cãi nhau ném đồ đạc, ông ấy vào can, lúc ông ấy cởi bỏ cảnh phục, về tới nhà, ông ấy vẫn không chịu ngồi yên làm trụ cột của gia đình mình, gần nhà có việc gì, ông ấy đều nhiệt tình giúp đỡ, lờ đi việc của nhà mình.
Lần đầu tiên Du Dao cảm thấy bất mãn với ba mình, là lúc học tiểu học, cô thấy ông ấy đi khiêng bình gas cho một người hàng xóm không có quan hệ gì với gia đình cô, còn nhà của họ cũng cần phải đổi gas, là do người mẹ ốm yếu gầy nhỏ của cô tự mình khiêng lên lầu, mồ hôi nhễ nhại. Lúc đó cô nghĩ, ba mình không nhìn thấy gia đình này cũng cần ông ấy sao?
Đây chỉ là việc nhỏ, nhưng vì việc nhỏ tích lại ngày một nhiều, cuối cùng đã bạo phát. Điểm bùng nổ chính là lúc mẹ của cô chết đi.
Lúc Du Dao mới lên cấp , mẹ cô có bầu đứa thứ hai, ba cô rất vui, thời gian ở nhà ngày một nhiều. Du Dao ở lại kí túc xá trường, mỗi tuần chỉ về một lần, mỗi lần trở về nhà cô đều ngồi kế bên mẹ mình nhìn bụng của bà ấy, cô rất chờ mong người em trai trong bụng mẹ mình ra đời.
Lúc gần tới ngày dự sinh, Du Dao rất lo lắng, nhưng ba cô nói ông ấy sẽ nghỉ mấy ngày ở nhà tập trung chăm sóc cho mẹ cô. Nhưng kết quả thì sao? Lúc cuối tuần Du Dao về tới nhà, vui vẻ mở cửa ra, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là thi thể của mẹ cô.
Bà ấy đã chết một ngày rồi. Máu tươi thấm ướt cả nửa người, máu đỏ kéo một đường thẳng dài từ nhà vệ sinh tới phòng khách. Hầu như Du Dao có thể tưởng tượng ra, bà ấy là như thế nào không cẩn thận té trong nhà vệ sinh, cố chịu đựng đau đớn giãy giụa bò ra ngoài, muốn đi tới phòng khách gọi điện thoại kêu cứu. Nhưng sức khoẻ của bà ấy không tốt, có lẽ là té quá nặng, kiệt sức rồi nên không thể gọi được cú điện thoại đó, nên đành ở chỗ này im lặng chết đi.
Cặp sách trên cánh tay và chìa khoá trên tay Du Dao rơi xuống sàn, cô nhào tới, chạm vào thi thể lạnh băng của mẹ mình, chạm vào cái bụng to đã không còn động tĩnh gì nữa. Cô gọi bà ấy như điên như dại, nhưng bà ấy không hề trả lời hay phản ứng gì với cô cả, sẽ không còn cười dịu dàng với cô, sẽ không gọi cô là con gái ngoan của mẹ. Đôi mắt của cô đỏ ngầu, trong khe hở của ghế sô pha tìm thấy điện thoại di động, gọi cho ba mình.
Bên đó không ai nhận cả, cô khóc nức nở gọi tới lần, bên kia mới bắt máy, cô nghe thấy tiếng của ba mình truyền đến.
“Ông ở đâu?” Du Dao nghiến răng căm hận hỏi.
Đầu dây bên kia là giọng nói mệt mỏi của ba cô, xung quanh là những âm thanh ồn ào. Ông ấy hỏi: “Sao vậy con? Con về nhà rồi hả? Bên này ba có chuyện đột xuất phải đi gấp, buổi tối ba về liề…”
Du Dao ngắt lời ông ấy, dường như là muốn hét đến bể giọng, “Không phải ông nói sẽ ở nhà chăm sóc cho mẹ sao? Không phải ông nói ông sẽ ở nhà sao?”
Người ở đầu dây bên kia hình như cuối cùng đã nhận ra có điều không ổn, vội hỏi cô: “Sao vậy con, mẹ con sao vậy, có phải mẹ con sắp sanh rồi không? Con gọi cho bà ngoại con trước đi, liền, ba về, về liền…”
Du Dao dập điện thoại. Cô không bao giờ muốn nghe người đàn ông này nói thêm một câu nào nữa, kẻ giả dối! Kẻ giả dối đã hại chết mẹ và em trai của cô!
Sau đó, cô gọi cho bà ngoại, cậu hai tới xử lý thi thể. Mẹ cô là vì sau khi hôn mê mất máu quá nhiều mà chết, bào thai nam trong bụng là bị nghẹt chết. Người đàn ông đó sau khi trở về nhà, quỳ xuống đất khóc lớn, cô chỉ lạnh nhạt mà nhìn ông ấy khóc, không kêu ông ấy tiếng ba nào.
Nhiều năm sau này, cô không gọi ông ấy là ba nữa, cô bắt đầu cố ý chọc giận ông ấy, không nghe lời ông ấy, ông ấy không thích gì thì cô liền làm cái đó, hận không thể để ông ấy chết đi.
Giờ thì tốt rồi, ông ấy chết thật rồi.
Du Dao không hề muốn khóc, cảm xúc của cô rất phức tạp, không thể diễn tả được.
Từ đâu gió nổi lên, thổi hai bên lá cây kêu sàn sạt, lay động. Cuối cùng Du Dao đi lên phía trước, đem bó cúc trắng đặt trước bia tưởng niệm, mở miệng nói: “Đời này của ông đi khắp nơi làm anh hùng, đến cùng cũng vì làm người hùng mà chết, âu cũng xem như đã hoàn thành lý tưởng cuộc đời, cầu nhân đức được nhân đức, tôi không đánh giá cách sống của ông, hy vọng đến cuối cùng ông không hối hận là được.”
Ông ấy là người tốt, cô biết, nhưng dù ông ấy chết đi rồi, cô cũng sẽ không tha thứ, sau này cô cũng sẽ không đến nơi này nữa.
Mỗi người họ đều kiên trì theo đuổi lý tưởng và ước mơ của chính mình, chưa bao giờ hối hận.
Sau đó điểm đến tiếp theo là nghĩa trang an táng người thường, cách đài tưởng niệm hơi xa. Trong xe còn có rất nhiều cúc trắng, tuy Giang Trọng Lâm không nói gì nhưng Du Dao đã đoán được anh tính dẫn cô đi đâu rồi, vì thế cô chủ động ôm những đoá hoa cúc trắng đó vào lòng.
Đi thăm ba mẹ của Giang Trọng Lâm trước, mộ của họ hợp táng với nhau. Du Dao dâng hoa lên, gọi ba mẹ, lạy ba lần. Ba mẹ của Giang Trọng Lâm là người rất cởi mở, có khí chất của giới trí thức cao, đặc biệt là mẹ Giang, đối xử với cô tốt lắm.
Ngoài ra còn có mộ của bà ngoại, bà ngoại là người lớn trong nhà mà Du Dao yêu nhất trừ mẹ ra, sau khi mẹ cô chết, khoảng thời gian sau đó, cô không muốn về nhà, nên ở bên bà ngoại nửa năm, nếu không phải vì cậu mợ không thích, cô sẽ có thể ở bên bà nhiều hơn một chút. Lúc cô lên cấp , bà ngoại bệnh rồi qua đời.
Bên cạnh là mộ của mẹ và… mộ của cô.
Giang Trọng Lâm im lặng dõi theo cô đi qua từng ngôi mộ của người thân, cuối cùng dừng mắt trên bia mộ của chính mình.
Anh nói: “Mộ của bà ngoại và mẹ, là hồi nghĩa trang cũ bị dời chỗ, ba em mới đem chúng chuyển qua bên đây, lúc em mất tích được năm, ba lập bia này cho em.”
Người đó lập bia cho cô, nhưng anh lại treo bài viết tìm người thất lạc đó tận năm.
“Em nhìn ngôi mộ này, thấy hơi kỳ kỳ.” Du Dao lau nước mắt, gắng nhẹ giọng nói.
“Ừm, hôm nay đến đây, trừ việc muốn dẫn em đi thăm người thân, còn định dỡ bỏ ngôi mộ này đi.” Giang Trọng Lâm nói.
Du Dao nói: “Thôi thì cứ giữ lại đi, dù sao mốt cũng phải xài mà.”
Giang Trọng Lâm nhìn cô như thể một đứa nhỏ ăn nói lung tung, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng điệu còn mang vẻ trách cứ, “Không được nói bậy.”
Du Dao: “….” Cô suy nghĩ một chút nếu là Giang Trọng Lâm khi trẻ sẽ phản ứng thế nào, chắc chắn anh sẽ cau mày nhẹ giọng “Không nên nói như thế.” Dẫu có tức giận thì cũng yếu ớt, mềm nhẹ như bông gòn, ghẹo một xíu thì sẽ cười ngay, một chút cũng không đáng sợ.
Giờ thì hay lắm, già rồi, Giang Trọng Lâm cũng ‘cứng cựa’ lên phết đấy.