Lam Ngữ Huyền và Lam Tư Truy nhanh nhảu lấy kiếm ra chuẩn bị ngự kiếm đến đó, Tạ Liên cười nói:
“Không cần phiền phức như vậy.”
Nói xong, y đi đến trước cửa một gia đình gõ nhẹ lên cánh cửa: “Xin chào, xin hỏi có ai ở đây không?”
Trận giày vò vừa rồi khiến dân chúng trên phố đều sợ đến choáng váng, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, cẩn thận nhất còn đẩy cái giường hoặc tủ ra để chặn cửa mới yên tâm.
Không ai lên tiếng trả lời, Tạ Liên cũng không vội, bình tĩnh chờ đợi.
Một lúc sau, người trong nhà khẽ khàng hé ra một kẽ hở, Tạ Liên lập tức cười với ngươi ta, có lẽ người kia cảm thấy y không phải người xấu bèn mở cửa ra.
Mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, trong phòng có một người phụ nữa đang ôm một đứa bé, xem ra là một nhà ba ngươi. Người đàn ông nghiêng người mời Tạ Liên vào nhà:
“Mời các vị tiên sư vào, không biết các vị hạ cố đến tệ xá để làm gì?”
Tạ Liên ôn hòa nói: “Có thể mượn cửa nhà các ngươi dùng một lúc không?”
“Cửa?” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn đồng ý: “Mời tiên sư dùng.”
“Tất cả vào đi.” Tạ Liên gọi mọi người ngoài cửa, tất cả nhanh chóng đi vào.
“Mọi người theo sát nhé.” Tạ Liên dặn dò, nói xong tung lên một viên xúc xắc, một tay tiếp lấy nó, tay còn lại mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, bên ngoài đã là bãi biển Đông Hải rồi. Bầu trời đen kịt, tầng mây dày đặc che kín bầu trời, rõ ràng là ban ngày nhưng bầu trời lại u ám như ban đêm, từng cơn sóng lớn cuồn cuộn không ngừng vỗ cá tôm trong biển lên bờ, bờ cát giống như có cơn mưa hải sản rơi xuống nhưng không một ngư dân nào dám ra nhặt về.
Ngay lúc đó, một nhà ba người trong căn nhà kia.
“Thần tiên, gặp được thần tiên rồi!” Người đàn ông ngẩn ngơ.
“Là thật tiên thật đó.” Cô gái nói: “Chúng ta nhanh cúi đầu bái lạy!”
“Đúng đúng đúng, mau bái lạy.” Người đàn ông tỏ vẻ đồng ý.
Đông Hải.
“Thái tử điện hạ!” Một giọng nữ hét gọi, Tạ Liên nghe tiếng nhìn sang thì thấy một chiếc thuyền lớn đang neo đậu trên biển, Vân Cửu Anh đang đứng trên thuyền vẫy tay với y.
“Phong Sư đại nhân.” Tạ Liên lên tiếng trả lời, nhanh chóng lên thuyền.
“Thái tử điện hạ, Linh Văn bảo ta tới đón ngươi.” Vân Cửu Anh hỏi: “Mấy vị này là?”
“Đây là các vị tu sĩ ta gặp được ở Cô Tô.” Tạ Liên nói: “Đến hỗ trợ cứu người.”
“Vậy được, chúng ta nhanh chóng khởi hành thôi.” Vân Cửu Anh vừa nói xong, thân thuyền bất ngờ chấn động mạnh bắt đầu di chuyển.
Vân Cửu Anh lấy quạt Phong Sư ra vừa dùng sức gió đẩy thuyền vừa nói với Tạ Liên:
“Hình như con quỷ nước này không đơn giản, thành quỷ ít nhất tám trăm năm rồi. Bình thường vẫn ẩn núp ở Đông Hải, bây giờ núi Đồng Lô mở, Hắc Thủy Trầm Chu hôn mê nên hắn mới làm loạn.”
“Có bao nhiêu ngư dân bị cuốn vào?” Tạ Liên hỏi.
“Nhiều lắm, ít nhất là hơn một trăm.” Vân Cửu Anh trả lời.
Sóng gió trên biển rất mạnh, những người là thần quan như Tạ Liên còn tạm ổn, mấy người Lam Tư Truy phải ổn định thật vững mới không bị lắc lư ngã xuống. Đột nhiên thuyền bị tròng trành, Lam Ngữ Huyền không chú ý lảo đảo sắp ngã.
Lam Tư Truy nhanh chóng đỡ cậu ta: “Lúc này rồi ngươi còn thất thần?”
“Chiếc quạt của Phong Sư nương nương… rất quen mắt.” Lam Ngữ Huyền nói.
“Hóa ra ngươi đang nhìn chiếc quạt?” Lam Tuy Truy biết Lam Ngữ Huyền có sở thích sưu tầm quạt nhưng không ngờ cậu ta lại dám nhớ nhung đến pháp bảo của Phong Sư.
Sau sự kiện dịch mặt người tám trăm năm trước, Hắc Thủy Trầm Chu đã trả quạt lại cho Sư Thanh Huyền, nhưng y đã là người phàm, có cầm pháp bảo cũng vô dụng cho nên dứt khoát đưa cho Tạ Liên trả lại cho Thượng Thiên Đình.
Tạ Liên sửng sốt, dường như nghĩ đến cái gì đó. Nhưng y còn chưa kịp nói thì một con rồng nước đột nhiên tập kích Vân Cửu Anh.
Vân Cửu Anh phất quạt tạo ra gió mạnh làm cho rồng nước đánh lệch đi vài phần, khí thế không suy yếu mà lập tức chuyển hướng đánh tới.
Vân Cửu Anh thấy tình huống không ổn bèn tung người nhảy lên tránh mũi nhọn của rồng nước, con rồng nước kia đánh vào mặt biển tạo ra sóng lớn cao hơn mười mét.
Đây là lần đầu tiên mấy người Lam Tư Truy nhìn thấy cảnh này nên bị dọa sợ, Tạ Liên lấy Phương Tâm ra ngự kiếm bay lên, đập nhẹ bọn họ rồi nói:
“Cứu người trước đã.”
Lúc này, Lam Tư Truy mới nhìn thấy có không ít thuyền của ngư dân tròng trành đảo lượn, suýt nữa bị cuốn vào vòng xoáy bèn nhanh chóng ngự kiếm bay theo cứu người.
Thấy Lam Tư Truy, Lam Ngữ Huyền và Lam Vong Cơ đều bay đi, Ngụy Vô Tiện không có kim đan nên không đi được, dứt khoát rút Trần Tình ra thổi, hy vọng có thể trấn an quỷ nước trong biển.
Tiếng sáo vừa vang lên, dường như mặt nước hơi bình tĩnh lại. Tuy vẫn có rất nhiều cơn sóng lớn cáu kỉnh nhưng số lượng đã giảm đi rất nhiều so với ban nãy.
Chẳng mấy chốc Tạ Liên đã cứu được ba bốn mươi người trở về, mấy người Lam Vong Cơ cũng cứu được mười mấy người.
Lam Ngữ Huyền thả một người lên boong tàu nghi ngờ hỏi: “Ta phát hiện hình như rồng nước này không tổn thương con người.”
“Ai nói thế!” Cả người Lam Tư Truy ướt đẫm bò từ dưới biển lên: “Suýt nữa ta đã bị đập ngất rồi.”
Hoa Thành nhướng mày, chỉ cho cậu ta thấy có bảy tám con thủy long bất ngờ liên hợp tấn công Vân Cửu Anh.
“Lạ thật.” Lam Ngữ Huyền nói: “Lẽ ra bản lĩnh của các ngươi đều giỏi hơn ta, nhưng hình như nó không muốn làm tổn thương ta thật mà.”
“Không tổn thương ngươi chả tốt quá.” Lam Tư Truy chỉnh lại quần áo một chút: “Đúng lúc ngươi có thể cứu thêm mấy người nữa.”
Lam Ngữ Huyền lên tiếng trả lời rồi tiếp tục đi cứu người, Lam Tư Truy nghỉ ngơi một lát rồi cũng đi. Một tay Vân Cửu Anh kéo người, tay còn lại cầm quạt Phong Sư quạt lên một đợt sóng lớn trên mặt biển, dùng sóng lớn đánh tan rồng nước, sau đó nghe thấy tiếng gọi:
“Cửu Anh!”
Vân Cửu Anh như nhìn thấy cứu tinh: “Bệ hạ!”
[Hết chương ]