Thượng Thiên Đình.
Tạ Liên bắt lại rồi đưa Đậu Tử và Vân Cửu Anh trở về. Vân Cửu Anh dùng thân phận thần quan mưu hại người phàm đã bị định tội. Phán quyết cuối cùng là hủy bỏ chức vụ Phong Sư, Đậu Tử cũng bị nhốt, có thể sẽ chiếu theo cách thức cũ bị trấn áp dưới chân núi nào đó.
Sau khi Tạ Liên xử lý xong những việc này, chuẩn bị xuống trần gian xem xét. Y vừa ra đến cửa điện thì thấy Úc Hoài Hiên đang đứng trên đường lớn trên Tiên Kinh ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng Vân Cửu Anh bị đưa đi.
Tạ Liên tiến lên vỗ lưng hắn, nói: “Thủy Sư đại nhân, thật ra ngươi không cần quá đau khổ, trong lòng Phong Sư nương nương vẫn có người mà.”
Úc Hoài Hiên cười tự giễu: “Thái tử điện hạ không cần an ủi ta, không phải chính nàng đã nói rồi ư, tiếp cận ta chỉ vì hận thù.”
“Vậy ngươi từng nghĩ đến việc nếu nàng tiếp cận ngươi chỉ vì thù hận thì tại sao vào lúc nước mất nhà tan nàng không nhân cơ hội rời đi cùng đại tướng quân kia tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, lại lựa chọn trốn theo ngươi lên núi chịu khổ tu hành.”
Tạ Liên nói: “Hơn nữa sau khi phi thăng, nàng đã đạt được tất cả mục đích của mình, hoàn toàn không cần quan tâm ngươi có biết được chân tướng hay không. Nhưng nàng vẫn bất chấp mạo hiểm bị phát hiện lén lút hủy diệt chứng cứ phạm tội.”
Úc Hoài Hiên nghe Tạ Liên nói thì sửng sốt.
“Thật ra nàng đã yêu ngươi từ lâu rồi, chỉ là bản thân nàng không thừa nhận mà thôi.” Tạ Liên chốt lại.
Nói xong, y nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Úc Hoài Hiên, vỗ vai hắn rồi xuống hạ giới.
Mấy ngày trước Tạ Liên và Hoa Thành đưa mấy người Lam Vong Cơ về Cô Tô, vài việc trên Thượng Thiên Đình vẫn chưa được xử lý ổn thoả. Vì không để Huyết Vũ Thám Hoa dọa đến đám thần quan trên Thượng Thiên Đình căng thẳng sợ hãi, Tạ Liên để Hoa Thành ở lại Cô Tô, một mình trở về Thượng Thiên Đình.
Bây giờ đã xử lý xong hết những chuyện lặt vặt này, y nhanh chóng về hạ giới tìm hắn.
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện đi bên cạnh Lam Vong Cơ, duỗi thẳng người nói: “Vẫn là cơ thể con người tốt hơn, lần sau ta sẽ cải tiến người giấy, ít nhất cũng phải vẽ sao cho nó có thể mở miệng, không được nói lâu như thế đúng là nghẹn chết ta mà.”
Lam Vong Cơ không biểu cảm nói: “Thuật này nguy hiểm, ít dùng thì tốt hơn.”
“Biết ngươi lo lắng cho ta rồi, ta sẽ chú ý.” Ngụy Vô Tiện nói: “Đi, cùng ta đi cho thỏ ăn nào.”
Hai người vừa đến bãi cỏ đã thấy Hoa Thành đứng ở giữa, áo đỏ rực rỡ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vô cùng chói mắt. Hắn giơ một tay chắn ánh nắng mặt trời, mấy con thỏ tụ tập bên chân đang dốc sức gặm xích bạc trên ủng của hắn.
Tạ Liên ngồi bên cạnh Hoa Thành đùa giỡn một con thỏ lông xám bên chân y.
Ngụy Vô Tiện tiện tay ôm một con thỏ từ dưới đất lên vuốt lông cho nó, lên tiếng chào hỏi:
“Hoa thành chủ, Tạ đạo trưởng.”
“Thỏ do các ngươi nuôi hả?” Tạ Liên hỏi, nhân tiện vuốt nhẹ con thỏ trong tay: “Đáng yêu quá.”
Lúc này, Lam Tư Truy đang dẫn Hắc Thủy thăm quan xung quanh, đi ngang qua nơi này đúng lúc gặp mọi người, nhanh chóng tiến lên hành lễ:
“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, Hoa thành chủ, Tạ đạo trưởng.”
Hoa Thành nhìn thấy Hắc Thủy thì khá bất ngờ: “Sao ngươi lại ở đây?”
Hắc Thủy nhìn hắn, không lên tiếng. Lam Tư Truy trả lời thay: “Là Ngữ Huyền bảo ta dẫn vị công tử này đi thăm quan xung quanh.”
Bởi vì Sư Thanh Huyền không muốn để Hắc Thủy nhìn thấy dáng vẻ y trồng cây chuối chép gia quy cho nên mới nhờ Lam Tư Truy dẫn Hạ Huyền đi thăm quan quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Thanh Huyền ở đâu thế?”
“Ở…” Lam Tư Truy hơi do dự: “Thềm hành lang.”
“Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Ngụy Vô Tiện cười ngặt ngẽo.
Tạ Liên khó hiểu: “Sao Ngụy công tử lại cười?”
Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa nói: “Đi, ta dẫn các ngươi đến đó nhìn cậu ta rồi biết.”
Dưới thềm hành lang, khoảng chừng có tám chín thiếu niên Lam gia đứng trong tư thế trồng chuối xếp hàng ngay ngắn. Bạn nhỏ nào cũng mặc áo lót, ngậm đai trán rũ xuống trong miệng. Trước mặt mỗi người đều bày một xấp giấy trắng trên đất, tay trái chống đỡ, tay phải cầm bút gian nan chép gì đó lên giấy, người ở vị trí đầu tiên chính là Sư Thanh Huyền.
Hoa Thành nhìn lướt qua, dường như phát hiện được gì đó, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Tạ Liên kinh ngạc hỏi: “Đang làm gì thế này?”
“Bị phạt.” Lam Vong Cơ trả lời.
“Bị phạt thì sao lại bị chổng ngược lên thế kia? Đang chép cái gì vậy?” Tạ Liên hỏi tiếp.
“Gia quy Cô Tô Lam thị, ‘Nhã Chính Tập’, ‘Lễ Tắc Thiên’.” Lam Vong Cơ giải đáp: “Phạt bình thường vẫn có người không nhớ lâu, trồng chuối sẽ nhớ kỹ khắc sâu.”
“Y phạm lỗi gì mà cũng bị phạt?” Tạ Liên thắc mắc.
“Đi nhanh, không mặc đồng phục, không đeo đai trán.” Lam Tư Truy đáp: “Đúng lúc gặp phải tiên sinh.”
Này cũng nghiêm khắc quá mà. Tạ Liên thầm đồng cảm với Sư Thanh Huyền từ đáy lòng, hình phạt này còn nghiêm khắc hơn so với quốc sư. Năm đó, quốc sư phạt y chép một trăm lần Đạo Đức Kinh ít ra còn không bắt y đứng lộn ngược thế kia.
Nhưng mà chắc là nể mặt y là thái tử điện hạ thôi.
…
Cùng lúc đó, một quán cơm dưới chân núi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Một thiếu niên áo trắng và một thanh niên áo đen đang ngồi trong phòng riêng, tiểu nhị đứng cạnh cầm hai quyển thực đơn đưa ra:
“Mời hai vị công tử chọn món ạ.”
Thiếu niên áo trắng đẩy thực đơn đến trước mặt thanh niên áo đen: “”Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Hạ huynh, huynh thông minh thật đấy. Thế mà tạo ra hai cái phân thân chịu phạt giúp ta, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi hết, hôm nay ta mời khách.”
[Hết chương ]