“Vì sao?” Úc Hoài Hiên đã không khống chế được cảm xúc, hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn như xưa. Hắn đã biến thành một người điên:
“Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ta đối xử với ngươi không tốt ư?
“Vì sao ta muốn làm như vậy? Vậy ngươi có thể nói cho ta biết trước tại sao ngươi lại làm như vậy không?” Giọng nói của Vân Cửu Anh cũng trở nên kích động: “Cha ta – đại tướng quân của nước Lan Tân, cả đời chinh chiến vì Lan Tân không màng sống chết, quyết không hai lòng. Vậy mà chỉ vì vài câu nói của tiểu nhân, ngươi đã tin ông ấy mưu phản, chém đầu ông thị chúng. Bây giờ ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy?”
“Ta…” Úc Hoài Hiên sửng sốt: “Cho nên… tất cả những gì ngươi làm đều là để báo thù cho cha ngươi?”
“Đúng vậy.” Vân Cửu Anh cười khẽ: “Một câu nói của quốc chủ bệ hạ chém đầu trung thần tướng tài một lòng vì nước, ép cả nhà chúng ta sung quân nam man. Ta may mắn được một thôn dân ở địa phương chăm sóc, gả vào nhà họ làm vợ, nhờ vậy mới không trở thành nô lệ.”
Úc Hoài Hiên chỉ vào Đậu Tử: “Cho nên nó là con trai của ngươi và thôn dân kia. Sau đó ngươi muốn gả vào cung nên đã dìm nó chết đuối ở Đông Hải?”
“Đúng thế. Không thì… thế nào?” Vân Cửu Anh nói “Quăng đi đâu mục nát ở đó như ngươi mong muốn ư? Bỏ xuống thù giết cha, khiến Vân gia cứ thế sụp đổ ư?”
“Ta cố tình nắm chắc thời cơ nhảy xuống biển cho ngươi thấy chính vì muốn để ngươi nhặt được. Tiếp đó ta trăm phương ngàn kế từng bước leo lên vị trí hoàng hậu.” Ánh mắt Vân Cửu Anh lạnh lẽo đáng sợ:
“Đại tướng quân phản quốc chính là đồ đệ của cha ta, thân thiết với ta từ thuở nhỏ. Sau khi cha ta gặp chuyện không may được ngươi cất nhắc lên. Tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vì thế ta năm lần bảy lượt tiếp cận hắn, dùng tình nghĩa thuở thiếu thời khiến hắn chấp nhận ta, đổi lại ta sinh cho hắn một đứa con trai – cũng chính là tiểu thái tử của chúng ta. Đáng tiếc sau đó bị Vương quý phi hại chết. Nhưng không sao, dưới sự khuyên bảo không ngừng của ta, cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ, khởi binh tạo phản, lật đổ sự thống trị ngu dốt của ngươi.”
“Có nghĩa là…” Úc Hoài Hiên kích động quá mức, cả giọng nói cũng khàn đi: “Từ khi ngươi bắt đầu tiếp cận ta, tất cả những gì ngươi làm cho ta cũng chỉ vì báo thù.’
“Đúng vậy, ngươi ngẫm một chút sẽ hiểu.” Giọng nói của Vân Cửu Anh lạnh nhạt mà âm độc:
“Sao ta có thể yêu ngươi thật lòng, ta hận ngươi còn không kịp nữa.”
Tâm trạng của Úc Hoài Hiên bị kích thích khiến cả người hắn đều run rẩy. Đột nhiên hắn xông tới bóp cổ Vân Cửu Anh.
“Ngươi chết đi cho ta…”
Vân Cửu Anh bị hắn siết không nói được, trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười.
“Thủy Sư đại nhân!” Tạ Liên thấy vậy vội vàng đưa Hoa Thành trong ngực cho Sư Thanh Huyền ôm hộ, muốn tiến lên kéo Úc Hoài Hiên ra nhưng lại bị Đậu Tử chặn đường.
“Ngươi tốt nhất đừng phá hỏng màn kịch hay của ta.” Đậu Tử nói: “Trừ khi các ngươi bằng lòng cứu người phụ nữ kia mà hi sinh tính mạng của vị Ngụy công tử này.”
Tạ Liên dừng lại.
“Vậy mới đúng chứ.” Đậu Tử nói: “Ả đàn bà này chết không có gì đáng tiếc, hà tất phải cứu bà ta.”
Lúc này, Úc Hoài Hiên lại buông lỏng tay, Vân Cửu Anh quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng ho khan.
“Đồ vô dụng.” Đậu Tử mắng một câu: “Đã như thế rồi còn không ra tay được.”
Nói xong, Đậu Tử tiến lên chuẩn bị tự mình giết chết Vân Cửu Anh.
Nó bóp cổ Vân Cửu Anh xách nàng ta lên: “Bà chuẩn bị chôn cùng với cha đẻ của ta đi!!!”
Đám quỷ nhỏ đang im lặng xung quanh bắt đầu nóng nảy, vây quanh Đậu Tử hưng phấn chờ đợi được báo thù.
Một tay Đậu Tử bóp cổ Vân Cửu Anh kéo nàng đến điện thờ trong cung điện dưới lòng đất, lấy ra một hũ tro cốt.
Nó buông lỏng tay thả Vân Cửu Anh ra, quỳ xuống dập đầu ba vái với hũ tro cốt kia:
“Cha.”
Vân Cửu Anh quỳ trên đất thở hổn hển không ra hơi.
Người bên trong hũ tro cốt họ gì tên gì, dáng vẻ tròn méo thế nào nàng cũng không còn nhớ rõ.
Nhưng nàng biết nàng có lỗi với hắn, cực kỳ có lỗi.
Năm đó cả gia đình họ bị đi đày, nàng là con gái của tội thần, tất cả mọi người đều xa lánh. Chỉ có người này không sợ nàng, còn yêu thương nàng, bằng lòng qua lại với nàng.
Hắn đối xử với nàng rất tốt, suýt nữa nàng đã muốn buông bỏ hận thù, ở lại trong sơn thôn với hắn sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng tiếc rằng nàng đã không làm vậy.
“Cha.” Đậu Tử dập đầu xong, thì thầm với hũ tro cốt: “Con đã tìm được người phụ nữ hại chết người rồi. Con muốn dùng oán khí của bầy quỷ thành trói buộc, đoạt pháp lực bên ngoài, tiếp đó xé thành nghìn mảnh, nghiền xương thành tro rải khắp nơi.”
Đậu Tử vung tay định lệnh cho bầy quỷ tiến lên lại phát hiện bầy quỷ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Đậu Tử khó hiểu quay đầu, phát hiện Ngụy Vô Tiện biến thành người giấy đang chặn trước bầy quỷ bay tới bay lui không biết đang làm gì.
Đậu Tử giận tím mặt, muốn tóm lấy người giấy lại bị Lam Vong Cơ bất ngờ tấn công đè vào mạch môn.
Lần áp chế này cực kỳ tài tình, vừa làm nó không thể động đậy cũng không thể gây tổn thương đến thân thể.
Không ngờ Đậu Tử hừ một tiếng, cánh tay dùng sức vặn ngược lại tránh thoát.
“Ta đã khuyên ngươi không nên hành động liều lĩnh từ trước rồi mà.” Đậu Tử cười gằn, dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn:
“Còn dám ra tay với ta, sẽ không chỉ bẻ một cánh tay của y thôi đâu.
[Hết chương ]