Đoàn xe có nhiều người, trật tự duy trì mặc dù không thể so với trước tận thế, thế nhưng so với những nơi khác thì không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.
Ban đem tuần tra cũng rất tốt, bọn họ có thể yên tâm ngủ một giấc thoải mái.
Còn về thức ăn, bọn họ cũng có thể kết đội với người khác cùng đi săn, hệ số nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.Đoàn xe là sẽ không vì bọn họ mà dời lại thời gian xuất phát, nhiều nhất thì cũng chỉ giảm tốc độ một chút chờ mấy người không theo kịp mà thôi.Lúc trước, sau mạt thế khoảng một tháng, đội ngũ của Chung Khải cũng có khoảng hơn người, cũng coi như là một đội ngũ khá lớn lúc ấy.
Vậy nên có kha khá người lái xe chạy theo sau đội ngũ của Chung Khải.
Bởi vì đám người kia cũng không có làm cái gì, vậy nên hắn cũng không đuổi bọn họ đi.Khi đó, trong số người theo đuôi có một nhóm dị năng giả có cảm giác về sự ưu việt rất cao, thường hay gây phiền toái nhỏ cho nhóm của Chung Khải, luôn muốn tìm ra giới hạn cuối cùng của Chung Khải là ở đâu.Thế nhưng đám Chung Khải thường ngày đều không thèm để ý đến mấy trò trẻ con của mấy người đó, làm cho nhóm dị năng giả đó cho rằng Chung Khải sợ bọn họ, liền không ngừng kiêu ngạo tự đại.Có một lần, sau khi nghỉ chân ở một thành phố khác.
Đám dị năng giả kia không biết lại lên cơn điên gì, ồn ào nói muốn ra ngoài thu thập vật tư.
Sau đó đến lúc đoàn xe thu đồ chuẩn bị di chuyển đến nơi khác rồi mà đám người đó vẫn chưa về.Chung Khải cũng không đợi, trực tiếp lệnh cho đội xa của mình lái xe đi mất.
Những người còn lại thấy vậy thì cũng nhanh chóng chạy theo bọn họ, không một ai ở lại chờ đám dị năng giả kia cả.
Đến tối, khi đoàn xe đang dừng chân ăn tối thì đám dị năng kia cuối cùng cũng đuổi kịp.
Đám người đó không nói hai lời liền chất vấn Chung Khải vì sao không đợi bọn họ.
Hoá ra lần này cũng là một lần thử điểm cuối của Chung Khải, muốn bức ép hắn chờ đợi bọn họ.
Muốn xem xem nếu Chung Khải thấy thiếu bọn họ thì hắn sẽ làm gì, sẽ cho người đi tìm bọn họ hay là sẽ bồn chồn bảo đoàn sẽ lùi lại thời gian di chuyển để chờ bọn họ.Đám người đó muốn Chung Khải cúi đầu trước bọn họ, muốn nhìn thấy hắn nan kham, như vậy thì có thể thoả mãn lòng kiêu buồn cười của bọn chúng.Thế nhưng đáng tiếc, Chung Khải không ra bài theo suy nghĩ của bọn chúng, không thèm suy nghĩ mà cho đoàn xe di chuyển luôn.
Này giống như đánh vào mặt đám bọn họ vậy, nóng rát khó nhịn.Lúc ấy Chung Khải nhìn đám người không ngừng la hét đòi hắn phải cho bọn họ, không nói hai lời trực tiếp phát động dị năng lôi hệ đánh về phía đám người đó.
Một chiêu qua đi, tất cả đều im bặt, đôi tai cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Một chiêu này của Chung Khải đánh cho đám người đó trọng thương không dậy nổi, riêng mấy tên nhảy nhót nhiệt tình nhất cùng mấy tên đầu sỏ thì bị đánh thành than cốc luôn.Không riêng gì đám dị năng giả đó, mà tất cả mọi người đều bị một chiêu này của Chung Khải dọa sợ, không dám hó hé thêm câu gì.Hắn nhìn lướt qua những người khác, đôi mắt lạnh lùng khiến những người khác không dám nhìn thẳng, hắn nhìn tới đâu mọi người liền sôi nổi cúi đầu xuống.Chung Khải khẽ cười nhạt một tiếng, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường cùng miệt thị, lát sau hắn mới mở miệng nói:- Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi nhắc nhở mấy người.
Đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi! Không thích thì cút! Tôi cũng không chứa chấp những kẻ phiền phức như vậy.Hắn nhìn đám người bị thương nằm la liệt trên mặt đất một cái, rồi nói tiếp:- Đừng quá coi trọng bản thân mình.
Đối với tôi, không có các người cũng thế mà nhiều thêm các người cũng chắc sao cả.
Tôi không phải là cha mẹ của các người mà phải chịu đựng sự vô lý như vậy.
- Cũng không phải là tôi mời các người đến.
Nói thẳng ra, các người ăn nhờ ở đậu chạy sau đoàn xe của tôi, nhờ vào sự bảo hộ của đoàn xe mà tới được đây.
Các người lấy tư cách gì mà chất vấn tôi? Chúng ta thậm chí còn không phải quan hệ hợp tác, các người đã làm cái gì cho tôi hả? Giao nộp vật tư? Gác đêm? Kết đội đi thanh lí zombie? - Ha, thật đúng là một đám không biết xấu hổ.
Bình thường các người chạy sau xe tôi tôi cũng không đuổi đi là đã tốt bụng lắm rồi, bây giờ còn muốn như thế nào nữa? Đừng có được nước lấn tới.
Chạm vào giới hạn của tôi, tôi cũng không ngại tự mình tiễn các người lên đường.Chung Khải nói xong thì trực tiếp quay người vào lều.
Mãi một lúc sau, nhưng người bên ngoài mới hồi thần, phản ứng lại đây.
Bọn họ sôi nổi đi về lều nhỏ của mình, không dám lén lút gì nữa.
Những kẻ đang rục rịch muốn thử Chung Khải lúc này mới chợt tỉnh.
Đúng vậy, bọn họ có là cái thá gì đâu mà muốn khiêu khích Chung Khải, là điên rồi sao? Không muốn sống nữa? Nếu Chung Khải không cho bọn họ theo sau đoàn xe của hắn nữa thì phải làm sao bây giờ? Càng nghĩ bọn họ càng sợ hãi, mồ hôi lạnh đầy người..