Chung Khải nằm trên giường không được bao lâu thì trời cũng sáng.
Hắn vốn dĩ không ngủ được liền trực tiếp dậy luôn, không nghỉ ngơi thêm nữa.Ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân một chút rồi Chung Khải mới bước ra ngoài.
Lúc này, ở trong sân nơi nghỉ tạm cũng lục tục có người thức dậy đang bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.Những người ở đây chủ yếu là đồng đội cùng bằng hữu vào sinh ra tử với Chung Khải, đều là quân nhân hoặc quân nhân đã xuất ngũ, thậm chí còn có quân y, thợ máy, thợ điện, thêm lên cũng được người.
Còn lại thì là người nhà của những quân nhân đó.Trên đường đi, Chung Khải cũng tạo điều kiện để chiến hữu dừng lại dọc đường đón người nhà đi cùng.
Có điều mặc đã được hắn nhắc nhở trước, thế nhưng xác suất sống của người nhà cũng không cao lắm.
Có lẽ chỉ có khoảng một nửa.Dẫn tới điều đó, không chỉ là do mạt thế đáng sợ, mà lòng người cũng ghê tởm không kém.
Vả lại, những người trong quân đội thường kết hôn khá muộn, vậy nên người nhà của họ chủ yếu là cha mẹ già hay ông bà ở nhà.
Những người như vậy đa phần sức khỏe đều không được tốt, thường sẽ bị loại ngay từ vòng sàng chọn dịch bệnh ban đầu.Chung Khải nghĩ đến đây, lại không tự chủ được mà nhớ đến vợ và con trai....!Thế nhưng lúc này, lại có một giọng nói đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của hắn.Chung Khải quay sang, nhìn lại, hoá ra là một trong những đồng đội của hắn Nghiêm Thang.
Trường hợp của Nghiêm Thang khá may mắn, bạn đời, mẹ và mẹ của bạn đời đều còn sống rất tốt, hơn nữa còn kích phát dị năng.Đặc biệt, mẹ và mẹ của bạn đời hắn đều suy nghĩ rất thoáng.
Đúng vậy, bạn đời của Nghiêm Thang là nam nhân, bọn họ là một cặp chồng chồng khá đáng yêu.
Đến loại thời điểm mà có khi một phút sau mình sẽ chết lúc nào không hay này rồi, cũng chẳng có ai rảnh mà đi kì thị này kia nữa.
Có thời gian suy nghĩ linh tinh, vậy nghĩ cách kiếm thêm chút đồ ăn hay nước uống không tốt hơn sao.Nghiêm Thang thấy Chung Khải nhìn mình thì lại cẩn nhìn nhìn sắc mặt của hắn, một lúc sau mới cẩn thận nói:- Đội trưởng, hay là anh vào nghỉ thêm một chút đi? Sắc mặt của anh thực sự không tốt lắm đâu.
Dù sao anh vẫn còn hai đứa con trai đang chờ anh tới đón không phải sao? Nếu như anh gục xuống trước thì hai tên nhóc đó phải làm sao bây giờ?Chung Khải im lặng cau mày.
Nghiêm Thang đứng bên cạch cũng hồi hộp không dám thở.
Từ sau mạt thế, tính tình Chung Khải thay đổi rất nhiều, làm hắn không dám nói ẩu nói tả trước mặt Chung Khải.Những người khác cũng vậy, nếu không phải hắn chơi bao búa kéo chơi, thì làm sao phải vuốt râu hùm thế này.
Mọi người đều biết rõ tình cảnh người nhà chính là chân đau của đội trưởng.
Dù sao lúc Sử Nhã gọi điện bọn họ đều ở đó, vậy mà cái đám chết dẫm kia lại cứ đẩy bản thân ra làm bia đỡ đạn.
Nghiêm Thang càng nghĩ càng tức giận, tự nhủ trong lòng, lát nữa trở về, một hồi thách đấu là không thể thiếu.Chung Khải không biết trong đầu Nghiêm Thang đang loạn chuyển cái gì, chỉ âm thầm thở dài, sắc mặt của hắn đã kém tới mức đó rồi sao? Chung Khải ngẫm lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định quay lại nghỉ thêm một lát.Dù sao hôm qua cũng có một đội nhỏ tách ra để đi đón người nhà, tính thời gian một chút, thì có lẽ phải đến gần trưa hôm nay bọn họ mới quay trở lại,vẫn còn kha khá thời gian.Chung Khải thông báo một tiếng với Nghiêm Thang, rồi tự mình quay lại phòng nghỉ ngơi.
Mà Nghiêm Thang thấy hắn đi rồi, liền thở ra một hơi, sau đó lại hùng hổ đi tìm đám người kia xả cục tức.Chung Khải về phòng tự ép buộc một lúc, cuối cùng cũng ngủ được thêm một lát.
Lúc hắn tỉnh dậy ra ngoài, thì đội nhỏ tách ra cũng đã trở lại.
Có điều lần này bọn họ trở về tạo nên oanh động khá lớn.Bởi vì trong số những người trở về, có một người đàn ông có tình trạng khá kì lạ.
Rõ ràng không có mạch đập, không có nhịp tim, không ngủ không nghỉ thế nhưng lại không có giống như zombie điên cuồng không có lí trí.Hơn nữa, mặc dù người kia có chút ngại giao tiếp, thế nhưng hắn vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Này thực sự có chút làm khó mọi người, bởi vì tình trạng cơ thể hắn khá giống zombie, vậy nên mọi người không biết có nên giữ lại hắn hay không.
Còn nếu như muốn sử lí, hắn lại cũng không có điên cuồng gì đó, ngược lại còn rất tỉnh táo hiền lành, bọn bọn họ lại cũng không xuống tay được.Cuối cùng vẫn là để vị quân y ra tay, kiểm tra tình trạng của hắn.
Cuối cùng bọn họ kết luận, người đàn ông kia là còn sống, chỉ là cơ thể hắn giống như đang ngủ đông thôi.
Tim hắn vẫn đập, với một tần suất chậm vô cùng, khoảng phút một lần, điện đồ não của hắn thì bình thường hơn một chút, không khác với người bình thường lắm.Mà tất cả những việc này, là do chỉ số virut zombie trong cơ thể hắn cao hơn mức bình thường.
.