Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
"A" Hi Loan nhẹ nhàng cúi đầu, con ngươi tuyệt đẹp lóe sáng, khóe mắt hẹp dài khẽ nheo lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Lan Vi, cong môi nói: "Con lúc trước không có nói như vậy."
"Khi nào, lúc trước?" Hạ Lan Vi lắp bắp, lùi lại vài bước.
Hi Loan từ từ tiến tới, bình tĩnh, khí thế bức người. Trường bào xanh lục lỏng lẻo trên người chàng, làm lộ thân hình cao lớn thon gầy. Có làn gió lùa vào, bộ y phục trắng xanh khẽ bay bay, cổ áo khép hờ, lộ ra phần xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
Hạ Lan Vi yên lặng nuốt nuốt nước miếng, hỏi tiếp: "Lúc trước nào ạ?"
Không biết vì sao, sư phụ thế này, thật sự mê người. Nhưng mà bằng trực giác cầu sinh dục bốc cháy, lại làm nàng không tự giác mà lùi lại, sau lưng đập phải cánh cửa, phát ra "Bịch" một tiếng. Hạ Lan Vi hoảng sợ, đôi trong veo mở to đầy kinh hoàng. Hi Loan yên lặng nhìn nàng.
Nàng khẽ chớp chớp đôi mắt đang mở to, trong mắt hơi ươn ướt, như một con nai con bị dọa sợ, lông mi run run cũng chớp chớp, như là một mảnh lông vũ, phiêu diêu rơi xuống, làm nội tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn.
"Mắt thật là đẹp..." Chàng than nhẹ trong lòng.
Thật muốn đi lên.
Đầu tiên là lông mi run rẩy, sau đó là sống mũi thanh tú, đôi môi hồng hồng mềm mại, lại đến cái cổ trắng nõn kia, đi xuống xương quai xanh tinh mỹ như ẩn như hiện...
Ánh mắt Hi Loan dần dần mờ đi.
Hạ Lan Vi cảm thấy không được tự nhiên, vặn vẹo người, khô khốc kêu to: "Sư... sư phụ?"
Hi Loan không để ý đến nàng. Hạ Lan Vi duỗi tay quơ quơ trước mặt chàng, lại bị Hi Loan khéo léo bắt được.
Vốn dĩ Hi Loan ở rất gần Hạ Lan Vi, hơn nữa động tác hiện giờ vô thức trở thành có chút ái muội lên. Hạ Lan Vi chỉ cảm thấy chỗ bị nắm vào hơi nóng lên. Nàng cúi đầu, không dám nhìn Hi Loan.
Ánh mắt sáng quắc của Hi Loan dừng trên môi nàng.
A...
Hiện tại không phải lúc thích hợp...
Chàng nheo mắt, khẽ liếm khóe môi. Hi Loan buông lỏng tay Hạ Lan Vi ra, thong dong kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Cái loại cảm giác bức bách quanh quẩn khi nãy lập tức biến mất, Hạ Lan Vi thở phào một hơi, nhưng cũng có chút mất mát.
Hi Loan bỗng nhiên thấp giọng cười.
Chàng nói: "Con còn nhớ trong mộng cảnh xảy ra chuyện gì không?"
"Đồ nhi không nhớ rõ." Hạ Lan Vi lắc đầu, nói: "Vân Hoàn sư thúc nói con bị thực mộng hoa ăn hết bảy tám phần ký ức trong mộng rồi.""Thì ra là thế." Hi Loan ôn hòa cười, nói: "Không sao, vi sư sẽ giúp con nhớ lại."
"Nhớ lại?"
Hạ Lan Vi khó hiểu, không phải chỉ là một giấc mộng thôi sao, có gì quan trọng? Dựa vào mấy hình ảnh còn sót lại của nàng, giấc mơ này...Hẳn là rất cẩu huyết. Hi Loan nhìn ra nàng không tán đồng, buồn bã nói: "Lan Vi không muốn sao?"
Thanh âm lành lạnh khiến Hạ Lan Vi dựng tóc gáy.
"Đồng ý, đồ nhi đồng ý." Hạ Lan Vi vội vàng bổ sung.
Hi Loan nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt tươi cười thập phần ôn hòa, khuôn mặt như ngọc phảng phất sự ấm áp. Nhìn thần sắc Hi Loan cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Hạ Lan Vi thở dài nhẹ nhõm.
Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của sư phụ...
Nàng còn cho rằng...
Hạ Lan Vi lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, nhìn khuôn mặt vẫn tươi cười của Hi Loan, nặng nề thở dài một hơi.
"Thân thể sư phụ đã khoẻ lên chưa?" Hạ Lan Vi hỏi.
Hi Loan cười: "Không đáng ngại."
"Vậy được rồi." Hạ Lan Vi gật gật đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của chàng, mày nhăn lại, nói: "Sư phụ vẫn nên đi nghỉ đi, đừng phí công sức nữa."
"Ừ." Hi Loan cười đồng ý, trước khi đi, chàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại quay về phía Hạ Lan Vi, nhìn nàng, thấp giọng ôn nhu nói: "Mấy ngày này, nếu không có việc gì, con đừng đi loạn thì tốt hơn."
Hạ Lan Vi sửng sốt một chút, ngày xưa sư phụ quản giáo nàng tuy nghiêm khắc, nhưng sẽ không kiềm chế nàng chuyện này, nghĩ đến thân thể của nàng hiện giờ, Hạ Lan Vi liền sảng khoái đồng ý.
Hi Loan lại nói: "Nói phải làm, Lan Vi nói nhất định phải làm."3
Hạ Lan Vi nhìn Hi Loan bằng ánh mắt kỳ quái, nói: "Nếu đã hứa với sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ làm được mà."
Hi Loan chỉ là cười, nhưng không nói gì.
Chàng mỉm cười rời đi, mới được vài bước, con mắt vốn trong trẻo lại từ từ hóa đen, chàng hơi cúi đầu, mái tóc dài mượt che đi nửa phần biểu tình của Hi Loan.
"Đồng ý rồi phải làm được, đây chính con nói đấy..." Đôi mắt chàng cụp xuống, thần sắc khó phân biệt.
Khi Hi Loan rời đi một lúc, bóng dáng mảnh khảnh của Hạ Lan Vi vẫn trầm tư một hồi lâu. Mãi không nghĩ ra nguyên cớ, liền buồn bực trở về phòng. Nàng tìm kiếm trong phòng, cuối cùng cũng thấy chiếc vòng đen tuyền cũ trong đống quần áo đã thay.
"May quá, thứ này vẫn còn." Hạ Lan Vi vui mừng nói.
Nếu đánh mất bảo vật này, thì nàng không còn cách nào với Cố Phán Yên kia nữa. Suy cho cùng, đối nghịch với khí vận chi tử, không phải là chuyện có thể đùa giỡn.
Hạ Lan Vi vẩy nước, lau hết mấy vết bẩn trên linh vòng đi, nàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên chiếc vòng, lâm vào trầm tư.
《 Tu Tiên Để Báo Thù 》 có một điểm, tới giờ nàng vẫn không hiểu, đó chính là cái chết của nguyên chủ Lan Vi.
Tuy nói nguyên chủ vẫn thích Lam Ly Hạo, thật là thích tới nỗi vì hắn mà trả giá rất đắt, từ khi nguyên chủ bái Hi Loan làm sư phụ, cũng kế thừa bộ dáng cao lãnh ấy, cho dù biết quan hệ ái muội của Cố Phán Yên và Lam Ly Hạo, có chút tâm sinh ghen ghét, đúng là có nhằm vào Cố Phán Yên, nhưng chưa bao giờ muốn đoạt tính mạng của Cố Phán Yên cả.
Duy nhất một lần, lúc nguyên chủ lên sân khấu cuối cùng cũng là thời điểm xuống núi rèn luyện, nguyên chủ như biến thành con người khác, luôn muốn đẩy Cố Phán Yên vào chỗ chết, cuối cùng là bị Cố Phán Yên tìm cơ hội giết.
Cũng từng có độc giả thắc mắc điểm này trong phần bình luận, nhưng tác giả đại nhân vẫn không có phản hồi. Nàng vốn còn tưởng phục bút gì đó, không ngờ càng về kết cục, cốt truyện càng ngày càng quỷ dị, vì thế nàng vô cùng tức giận, không cẩn thận nên đi tới nơi này.
Hạ Lan Vi trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn không có manh mối gì, nàng cầm linh vòng, chuẩn bị tiến hành nhận chủ.
"Nữ nhân! Ngươi ngắm nghía cái vòng nửa ngày để làm gì?" Cô Cô Gà nghiêng đầu hỏi.
Tuyết Đoàn mở to đôi mắt xanh, trừng mắt nhìn Cô Cô Gà, chậm chạp mở miệng: "Ai cần ngươi lo! Đồ gà chết!"
Rõ ràng là để trách người, Tuyết Đoàn lại nói rất ngây ngốc dễ thương, đáng yêu mềm mại làm cho Hạ Lan Vi bật cười.
"A đúng rồi!" Nàng vỗ vỗ đầu: "Thiếu chút nữa thì quên nói cho các ngươi, mặc kệ các ngươi thấy cái gì, đều không được kêu loạn gọi bậy nha, ta sẽ về ngay."
Tuyết Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, Cô Cô Gà nhìn nàng, hiển nhiên là cũng nghe lọt. Hạ Lan Vi quẹt đầu ngón tay phải lên lòng bàn tay, một tia sáng chợt lóe lên, máu đỏ tươi nhanh chóng phun ra từ bàn tay trắng nõn ấy.
Nàng đem linh vòng đặt ở lòng bàn tay trái, máu từ lòng bàn tay trào ra lập tức biến thành hạt tròn, huyết châu to bằng hạt đậu đỏ bay lên hấp thụ linh vòng.
Trong chớp mắt, linh vòng bỗng nhiên phát ra ánh sáng ấm áp, ánh sáng càng thêm mở rộng, từ từ bao vây quanh người Hạ Lan Vi, vòng sáng dần dần trở nên nóng rực chói mắt, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Tuyết Đoàn mở to đôi mắt xanh, đột nhiên gục xuống chỗ Hạ Lan Vi biến mất.
"Meo meo meo?"
Cô Cô Gà cũng nhìn chỗ Hạ Lan Vi biến mất, ngây ngẩn cả người: "Này này này, hù chết bổn gà..."
Hạ Lan Vi cảm thấy toàn thân bị một dòng nước ấm áp bao quanh, lần thứ hai trợn mắt, liền phát hiện bản thân đang ở một nơi tuyệt mỹ.
Đồng cỏ phì nhiêu, cây cối xanh tươi bao quanh, trước mặt là một hồ linh tuyền nho nhỏ, nước suối trong vắt không ngừng chảy ào ào, nhìn không thấy ngọn nguồn, cũng không biết đi đâu. Hai bên đường đầy hoa nở rực rỡ, tỏa hương thơm ngát. Cách đó không xa là một cây cổ thụ, kết đầy trái.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương thơm ngát của hoa cỏ và trái cây.
Hạ Lan Vi nhắm mắt ngửa đầu, giang rộng tay, thở phào nhẹ nhõm. Dường như mệt mỏi, ưu phiền ban nãy đều tan biến hết. Nàng cúi người ngụm một vốc nước, nhẹ nhàng uống.
"Ui, so nước tinh khiết còn ngon hơn." Hạ Lan Vi bình luận.
Nàng đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở lùm cây thấp thấp, trong là một căn nhà gỗ nhỏ. Căn cứ theo nguyên tác, trong căn phòng này hẳn là sẽ có một ít bí tịch công pháp cổ linh tinh, hơn nữa không gian càng thăng cấp, căn nhà nhỏ ấy sẽ càng nhiều, trong phòng còn sẽ xuất hiện nhiều kỳ trân dị bảo tu tiên nữa.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hạ Lan Vi đột nhiên trở nên có chút mong đợi.
Nàng đẩy ra cánh cửa gỗ, "Ê a" một tiếng, cửa mở rộng làm ánh sáng ùa vào trong phòng, Hạ Lan Vi tức khắc đem mọi thứ bày biện trong phòng thu hết vào mắt.
Bên trong là bức tường hình lục giác, lối vào chiếm một bức tường, năm bức tường còn lại, trừ mặt đối diện cửa, các mặt bốn phía khác đều khảm giá sách, ước chừng năm sáu tầng giá sách cao, bên trong toàn sách là sách.
Tuy không có người tới, nhưng là toàn bộ phòng nhìn rất sạch sẽ ngăn nắp, như là mỗi ngày đều có người quét dọn vậy. Bức tường đối diện cửa kia, treo rất nhiều vật cổ hiếm lạ.
Hạ Lan Vi sáp vào xem, treo trên tường là một cây roi đen dài, thoạt nhìn làm rất hoàn mỹ, mặt trên còn có gai ngược. Nàng không khỏi nhớ tới Cố Phán Yên đã từng dùng ma khí rất lợi hại.
Ể, có lẽ cái này cũng là một pháp khí lợi hại?
Ánh mắt nàng tiếp tục rơi xuống cây xích sắt, cây xích sắt này màu ngân bạch, tinh tế mềm mại, thoạt nhìn không hề có uy lực. Bên cạnh còn có mấy cái ống hình trụ bằng ngọc thạch điêu khắc.
Nàng tùy tay cầm lấy một cái, phát hiện vật hình trụ này cầm rất vừa tay, ngọc thạch hơn phân nửa thân mình bị nàng nắm trong lòng bàn tay, chỉ lờ mờ lộ một mũi nhọn ra.
Hạ Lan Vi đánh giá đồ vật trong tay, chỉ cảm thấy ngọc trong tay dường như rất ấm, nàng không khỏi nhìn thêm vài lần, nhíu mày cắn môi trầm tư.
"Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng?"
Hạ Lan Vi xoay xoay vật trong tay, trợn to mắt, nhanh chóng ném thứ trong tay xuống đất, như vứt bỏ một củ khoai lang nóng bỏng. Nàng vội vàng đến một giá sách trước mặt, như để xác minh cái gì đó, rút mấy quyển ra, khóe mắt ngay sau đó giật dữ dội...1
《 Công Pháp Song Tu Tốt Nhất 》
《 Song Tu Quyết 》
《 Làm Thế Nào Để Phi Thăng Qua Song Tu 》
《 Bách Khoa Toàn Thư Tư Thế Song Tu ( bản đồ họa có màu) 》
......
Hạ Lan Vi tùy ý lật mấy quyển ra xem, sau đó gấp mạnh lại, vô cùng tức giận.
Công pháp thượng cổ tốt ở đâu?
Bí thuật tu tiên tốt ở đâu?
Tại sao nữ chính tới thì có đủ loại bí tịch công pháp thượng cổ, còn nàng tới thì toàn đồ quái quỷ như này!1
Cầu yêu thương thật nhiều nả, mấy ngày hôm nay liên tục ra chương thôi♥️