Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
Sở Minh tiếp nhận Cô Cô Gà từ trong tay Hạ Lan Vi, Cô Cô Gà không cam lòng, hai chân quơ loạn xạ trên không trung.
Sở Minh biết Hạ Lan Vi nuôi con gà này làm sủng vật, mà con gà cũng thật sự kỳ quái, toàn thân không có tí linh lực nào, lại còn rất tinh ranh, cổ quái.
Sở Minh nhìn thấy Cô Cô Gà bất mãn, cố ý hơi quơ quơ thân mình nó, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, nói: "Sư muội, muội đối với sư huynh thật tốt, biết gần đây thân thể sư huynh suy nhược, liền nuôi gà nhiều năm như vậy, còn đưa tới cho sư huynh tẩm bổ."
"Quác!"
Cô Cô gà ngửa mặt lên trời kêu, thân thể cứng đờ, lông trên người dựng đứng, hướng lên trời hét lớn: "Bổn gà một chút cũng không thể ăn! Một chút cũng không thể ăn! Ngươi, người nam nhân này mau thả bổn gà ra!"
Sở Minh bật cười, nhìn Hạ Lan Vi hỏi: "Sư muội, con gà này vẫn luôn kêu cái gì đó? Chẳng lẽ là đang mắng ta sao?"
Lâm Tư Dao vuốt cằm nghiêm túc nói: "Sư muội, muội nói gà này rất đặc biệt, có phải mùi vị không giống gà thường không?"
Cô Cô Gà nhìn Lâm Tư Dao, một đôi mắt đột nhiên trợn to, sau đó bất ngờ đạp mạnh vào ngực Sở Minh.
"Được rồi được rồi~... " Hạ Lan Vi nhịn cười, tiến lên sờ sờ đầu Cô Cô Gà, ôn nhu nói: "Đừng sợ, bọn họ không bắt ngươi làm trò cười đâu!"
Cô Cô Gà nghe vậy lập tức thả lỏng, Hạ Lan Vi tiếp tục nói: "Ngươi đồng ý với ta, mấy tháng này ngoan ngoãn ở cùng Sở Minh sư huynh đợi được không, sư phụ có việc, ngươi đi theo sư huynh, hắn sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
Sở Minh khẽ hừ một tiếng, Cô Cô Gà không thèm nhìn hắn mà nhìn Hạ Lan Vi, thanh âm trầm thấp, có chút vặn vẹo nói: "Vậy, ba tháng sau, ngươi nhất định phải tới đón ta nha..."
Hạ Lan Vi cười đáp ứng, nó lại nói: "Nếu ngươi không tới đón ta, ta liền, ta liền..."
Cô Cô Gà dùng cánh chỉ vào Sở Minh, hung ác nói: "Ta liền phá hết chỗ hắn ở!"
Hạ Lan Vi liếc mắt nhìn Sở Minh một cái, sau đó vui vẻ đồng ý.
Sở Minh: Sao lại có một loại cảm giác không ổn thế này?
————————————————————
Tận cuối phía Bắc là một nơi hoang dã, phong cảnh thiên nhiên kỳ ảo.
Một hòn đảo nhỏ mênh mông tuyết trắng bị biển xanh vây quanh, từ xa nhìn lại, giống như một cái bánh bao nổi trên mặt nước. Kỳ quái chính là, xung quanh hòn đảo nhỏ này, nước biển theo gió tự do lên xuống, còn mang theo một chút không khí ấm áp, dãy núi kia cách đảo nhỏ này không xa, cây cối xanh um, hoa nở rực rỡ, cùng đảo nhỏ, cây cối tiêu điều, thảo mộc điêu tàn, cảnh tuyết rơi trắng xóa nhìn vô cùng khác biệt.
Một nam tử bạch y ngự kiếm từ ngọn núi kia đến, phong thái nhẹ nhàng, tiên khí phiêu phiêu, y phục màu trắng ở không trung bay bay, lướt qua mặt biển xanh rộng, thân ảnh kia từ từ dừng ở trên đảo nhỏ.
Đôi giày trắng có kim văn nhẹ nhàng đạp trên mặt tuyết, mặt đất đầy tuyết lập tức hiện lên một dấu giày.
Hi Loan bước chân hơi dừng, lùi lại ra xa, nhìn chằm chằm dấu giày, chàng cau mày.
Mới trăm năm sau không tới, nơi tiên cảnh kỳ ảo đã hoang vắng tới nông nỗi như thế này rồi sao?
Chàng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra xa, tuyết trắng xóa, cây cối xung quanh ảm đạm, gỗ mục như sắp đóng băng, giống như đem lưỡi dao sắc bén treo ngược trên ngọn cây, vẫn còn lóe ánh bạc, núi đá phía xa như là khoác lên mình bạch y trắng xóa.
Phía trên, mặt trời đã lên cao, treo lơ lửng trên không trung tỏa nắng gay gắt, toàn bộ đảo nhỏ đều chìm dưới ánh nắng, thế nhưng băng tuyết lại không tan ra.
Thoạt đầu thấy không hề có sinh khí, tử khí khắp nơi, Hi Loan không thể không hoài nghi, trên đảo này không còn sinh vật tồn tại. Chàng dùng tay cầm nhuận nguyệt kiếm, môi khẽ mấp máy, nhẹ nhàng đi sâu vào trong đảo.
Tên đầu Hi Loan, nắng nóng gay gắt, dưới chân lại lạnh buốt, cũng phải gần bằng băng hỏa lưỡng trọng thiên*. Chàng đi toàn bộ quanh đảo một vòng, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ mình muốn tìm.
*Băng hỏa lưỡng trọng thiên: Nóng cực nóng, lạnh cực lạnh.
Chàng dừng lại, lấy từ trong áo ra một khối họa phù trận màu vàng nhạt, vuông vuông, to bằng bàn tay, lá bùa kia bay khỏi lòng bàn tay Hi Loan, từ từ bay lên trên không, rồi không ngừng phóng đại ra, cho tới khi bằng nửa cái bàn vuông mới từ từ dừng lại, lơ lửng trên không trung.
Hi Loan thi pháp, màu vàng trên lá bùa nhanh chóng chuyển động, lá bùa bay qua bay lại trên không trung, cuối cùng rơi xuống bên trái Hi Loan mới bất động.
Hi Loan nhìn về phía bên trái, ngoại trừ một tảng đá lớn kỳ dị, cũng chỉ là một mảnh tuyết trắng mênh mông.
Hi Loan hơi nheo mắt lại, tầm mắt dừng ở trên tảng đá kia, hóa ra là thế này...
Chàng đi từng bước về phía tảng đá, khi chỉ còn hai bước nữa, một con linh thú cả người đỏ sậm đột nhiên lao tới, giương nanh múa vuốt nhằm Hi Loan đánh tới.
"Meo!"
Linh thú kia dũng mãnh giống như hổ, bên ngoài lại giống mèo, cả người phủ lớp lông dày đỏ sậm, mượt mà óng ánh, toàn thân phảng phất ngọn lửa đỏ thẫm. Cho nên loại yêu thú này thường bị người gọi là Xích diễm thú.
Cả người Xích diễm cực nóng, nó có thể thay đổi nhiệt trên cơ thể phù hợp với nơi sống, vậy nên trăm năm qua, mọi thứ ở đây từ nơi tiên cảnh đều điêu tàn, chỉ có Xích diễm thú kiên trì lắm mới sống được tới hiện tại.
Hi Loan nghiêng người, né tránh công kích của Xích diễm thú, nó vồ vào khoảng không nên phẫn nộ quay đầu lại, đánh về phía Hi Loan.
Hi Loan đi tới phía trước, ngưng tụ tạo một đạo kết giới, ngăn cản Xích diễm thú lao tới đây, Xích diễm thú đột nhiên đụng vào một tầng kết giới trong suốt, có chút choáng váng, Hi Loan nhân cơ hội nói: "Xích diễm thú, ta không ác ý."
Xích diễm thú từ choáng váng dần tỉnh táo lại, theo bản năng liếm liếm cái móng màu đen của mình, nó lui lại mấy bước, một đôi màu xanh lam không kiêng dè nhìn Hi Loan. Thấy Hi Loan dường như không có ác ý thật, cái lưng đang cồng lên hơi thả lỏng, nhưng sau đó, con ngươi băng lãnh lại thập phần cảnh giác.
"Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?" Xích diễm thú mở miệng, không khó nghe lắm, giống thanh âm của nữ nhân.
Hi Loan thu lại kết giới, nhìn Xích diễm thú, nhàn nhạt nói: "Thật không dám dấu diếm, ta là Hi Loan của Đạo diễn tông, tới đây có một chuyện muốn nhờ."
Con ngươi xanh lam của Xích diễm thú hiện lên một tia nghi hoặc, nếu là mấy trăm năm trước, linh khí ở đây dư thừa, linh thú rất nhiều, khi nó làm vương giả của tiên cảnh, có người tu tiên đi lên thỉnh cầu đảo thì không phải chuyện hiếm lạ gì. Chỉ là hiện giờ trên tiên cảnh chỉ còn mỗi loài Xích diễm thú, có khi còn sắp không sống nổi nữa, người này có vẻ có pháp lực rất cao, nó không cảm thấy có thể giúp được gì.
Hi Loan tiếp tục nói: "Ta biết một chỗ, nơi đó linh khí dư thừa, linh thú hòa hợp, không kém gì tiên cảnh lúc trước."
Chàng cúi đầu, bình tĩnh nhìn xích diễm thú, nói tiếp: "Ta có thể đem ngươi và toàn bộ đồng tộc của ngươi đến nơi đó."
Xích diễm thú kia đang nghi hoặc lập tức tràn ngập vui mừng, loài Xích diễm thú từ ra đời tới nay, ở tiên cảnh sinh sống rất lâu rồi, nhưng hiện tại tiên cảnh thành như này, nếu bọn chúng không rời đi, chỉ sợ bộ tộc Xích diễm sẽ phải tiêu vong ở đây.
"Những gì ngươi nói là thật?"
"Ừ." Hi Loan gật đầu.
"Điều kiện là của ngươi gì?" Xích diễm thú truy hỏi, nó không tin trên đời có bữa cơm nào miễn phí.
Hi Loan thật ra không nghĩ tới Xích diễm thú lại tâm tư cởi mở, cũng đi thẳng vào vấn đề nói: "Nếu có thể, ta hy vọng sẽ được mang một con Xích diễm thú nhỏ trở về nuôi nấng."
Xích diễm thú kinh ngạc trợn to mắt, nó không hề nghĩ tới điều kiện lại đơn giản như thế.
Hiện giờ thức ăn trên đảo thiếu thốn, cơ bản thức ăn đã trở thành vấn đề, một tháng trước nó đã không còn sữa nữa, nếu không rời đi, chỉ sợ năm đứa con của nó đều sống tới lúc trưởng thành. Thế thì, chi bằng...
Vuốt của nó hơi cọ xát trên mặt đất, hạ quyết tâm, nhìn Hi Loan nói: "Ngươi ở đây chờ ta một chút!"
Thân ảnh đỏ thẫm lập tức biến mất ở trong rừng.
Nhưng Hi Loan cũng chưa chờ được lâu, liền thấy phía xa có mấy con Xích diễm thú cao lớn, có lẽ là con đực, nhanh chóng chạy tới, từ xa nhìn lại, như một đoàn lửa đỏ đang nhảy nhót, thiêu đốt mọi thứ.
Mấy con Xích diễm thú đực kia tò mò đánh giá Hi Loan, cùng con Xích diễm thú cái vừa rồi chạy lên, nói: "Ta đồng ý với ngươi."
Nó quay đầu lại, kêu "Meo..." một tiếng, một con cả người đỏ đậm như con mèo lớn từ mấy giữa mấy Xích diễm thú đực, vui sướng chạy ra, đôi mắt xanh lam như phát sáng, thân mật vây quanh mẹ của nó, mà không biết mình sắp bị mẹ đem đi tặng người khác.
Con Xích diễm thú cái kia nhìn thấy đứa con ngây thơ, ngốc nghếch của mình, trong lòng có chút tuyệt vọng, đi lên phía trước nói với Hi Loan: "Đạo quân, Xích diễm thú này vừa mới sinh ra ba tháng trước, là con năng động hoạt bát nhất trong đám, đạo quân đem nó đi đi!"
Ấu thú kia thấy mẹ không để ý tới nó, khẽ gọi vài tiếng "Meo", lại giương cái răng sữa ra, quỳ rạp trên mặt đất, cắn đệm thịt của mẹ.
Hi Loan nhìn sang, đang định cúi người bế nó lên, chỉ là chàng vừa mới cúi xuống thì đột nhiên ngừng lại, chàng đứng dậy, nhìn con thú con tung tăng nhảy nhót, cau mày, nói: "Nhưng có con cái không?"
Xích diễm thú kia chỉ mới lớn, trợn to đôi mắt màu lam, biểu tình quái dị, hoảng sợ nhìn Hi Loan, lui về phía sau vài bước.
Hi Loan vẫn chưa chú ý đến biểu tình kỳ dị của Xích diễm thú, hơi lo lắng nói: "Giống đực có hơi bất tiện, vẫn là giống cái tốt hơn."
Xích diễm thú lập tức thở dài nhẹ nhõm, dẫn Hi Loan chạy tới tảng đá lớn bên cạnh, dùng sức đẩy viên đá nhỏ phía trước. Trong tảng đá, có vài con thú con toàn thân đỏ thẫm, chúng nhìn thấy mẹ, đều giật giật, kêu to. Chỉ có một con, toàn thân tuyết trắng, nhìn thấy mẹ vẫn không nhúc nhích, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất.
Xích diễm thú kia chỉ vào con toàn thân tuyết trắng rồi ngậm ra ngoài, nói: "Đây là ấu thú cái duy nhất bên trong, nó sinh ra có màu lông bất đồng, bây giờ lại bị bệnh, chỉ sợ là..."
Hi Loan khom lưng, nhẹ nhàng đem nó bế lên, một cỗ ấm áp lập tức vây xung quanh Hi Loan.
Thú nhỏ trong lòng chàng kia toàn thân màu trắng, nó giật giật vài cái, đôi mắt xanh ươn ướt nhìn Hi Loan, đệm thịt hồng nhạt nhẹ nhàng vung lên, nhỏ nhẹ kêu một tiếng.
Hi Loan mềm lòng, thong dong nói: "Không sao, ta sẽ chữa cho nó."
Hi Loan sắp xếp ổn thỏa cho loài Xích diễm thú, mới mang con thú nhỏ kia vội vàng chạy về Đạo Diễn tông. Trải qua hai ngày chăm sóc, con thú nhỏ uể oải ỉu xìu, đã khôi phục thần thái, đôi mắt màu lam sáng lấp lánh, dường như có xoáy nước vậy, nhìn vài lần là có thể đem người hút vào luôn.
Hi Loan vẫn chưa quay về chỗ ở, mà trực tiếp tới Hàn Băng Nhai.
Hôm nay là ngày thứ ba Hạ Lan Vi ở bên trong. Nàng phả hơi nóng vào tay, cố gắng sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của mình. Hạ Lan Vi bực bội dậm chân một cái, chỗ quỷ quái này, bất luận dùng linh lực tẩm bổ cơ thể như thế nào, cũng không ấm hơn được, nàng càng ngày càng lạnh, thân thể không những không khoẻ, ngược lại cảm các giác càng thêm rõ ràng, đầu óc càng thêm tỉnh táo. Nghĩ tới phải ở chỗ này hơn ba tháng, nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đang chán nản, đột nhiên thấy cửa động có một con mèo con chạy vào. Nó cả người như bông tuyết, móng vuốt và đệm thịt hồng phấn, đôi con ngươi màu xanh lam, khi nhìn người mắt như có ngấn nước, ai nhìn thấy cũng đều mềm lòng.
Hạ Lan Vi che miệng, thiếu chút nữa là hét lên, con mèo nhỏ thế này từ đâu ra thế? Thật sự là rất đáng yêu! Nàng nổi tính "mẫu thân", ngồi xổm xuống bên cạnh nó, cũng không dám sờ người nó, chỉ hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ.
Xích diễm thú thấy Hạ Lan Vi, đột nhiên nhảy nhào vào trong lòng nàng, một cỗ hơi ấm từ trong lòng nàng truyền đến, lại còn có càng ngày càng nóng, toàn thân rét lạnh nháy mắt lập tức biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Hạ Lan Vi ôm nó, vừa mừng vừa sợ, vui vẻ nói: "Trời ơi~, tiểu bảo bối! Toàn thân của ngươi sao lại ấm như vậy chứ!"
Nàng duỗi tay trêu chọc nó, Xích diễm thú nhẹ nhàng đưa lưỡi, liếm liếm bàn tay Hạ Lan Vi, rồi ngoan ngoãn nằm yên trong lòng nàng, ngoan ngoãn giống như đây chẳng phải Xích diễm thú vậy.
Hi Loan ở bên ngoài, nói với đệ tử canh gác chuyện gì đó, ánh mắt chàng thoáng nhìn qua thân ảnh màu trắng biến mất ở cửa động, mới yên lòng, xoay người rời đi.