Khi Sư Phụ Hắc Hóa

chương 29-2: sư phụ (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Thân hình Cố Phán Yên vừa động, xuy quỷ vội vàng nhắc nhở: "Chủ nhân! Không thể!"

Nàng ta nâng kiếm trong tay, nhìn Hi Loan ở phía xa, nói: "Nếu không lợi dụng lúc hỗn loạn này để trừ bỏ hắn, sau này chắc gì còn cơ hội tốt như vậy nữa!"

"Nhưng con hắc long này rất nguy hiểm, Hi Loan tu vi cao đến đâu cũng không lường trước được, tùy tiện đi lên như thế này, thật sự không phải cách sáng suốt!"

Xuy quỷ nói, nhưng thật ra là đánh thức lý trí của Cố Phán Yên, nàng ta cầm chặt kiếm trong tay, cuối cùng là vẫn chậm rãi hạ xuống.

Hắc long kia trải qua cuộc hỗn chiến rất lâu, nó bắt đầu có chút mỏi mệt, không kiên nhẫn, càng thêm cuồng bạo mà vặn vẹo thân mình, nhằm Hi Loan hung hăng đánh úp lại.

Hi Loan lần này không tránh nữa, mà lập tức đón lấy.

Móng vuốt sắc nhọn của hắc long xẹt qua lưng Hi Loan, đâm vào da thịt chàng, da thịt tức khắc tróc ra, máu me đầm đìa, thấm đỏ cả gấm trắng.

Chàng hơi nhăn mày lại nhưng vẫn không tránh ra, đem nhuận nguyệt kiếm trong tay hung hăng đâm vào một con mắt hắc long.

Hắc long ngửa đầu, thân mình vặn vẹo kịch liệt, Hi Loan ấn nhuận nguyệt kiếm xuống, xoay người theo nó. Cuối cùng thân mình hắc long cũng dừng lại, nặng nề rơi xuống, Hi Loan cũng rơi theo chiều con hắc long, thân ảnh chìm trong đám bụi dày trong không trung, không thấy bóng dáng.

Hạ Lan Vi kinh hãi hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn thân ảnh màu trắng kia biến mất trong đám bụi trên không trung, tim như bị thứ gì đó cào mạnh vào.

Cứ như có một con dã thú, đang dùng móng vuốt nhọn sắc cào nát lòng nàng, đau đớn tận xương, máu me đầm đìa.

Nàng cầm lấy huyền băng kiếm, từ trên vách đá chênh vênh nhảy xuống, chạy về phía thân ảnh trắng kia trong đám bụi đất.

Túc Hòa hai mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Lan Vi! Ngươi mau quay lại!"

Nhưng tiếng nói ngay lập tức bị âm thanh cát đá rơi xuống lấn át.

Đúng lúc này, trong đám bụi đất kia, một thân ảnh màu trắng chậm rãi bay ra ngoài.

Tóc đen dài, bạch y giắt trường kiếm, mặt như ngọc khắc, dung mạo tuấn mỹ, y như trích tiên xuất trần*

*Tiên ở trên trời do phạm phải sai làm nên bị đày xuống hạ giới.

Nước mắt Hạ Lan Vi vẫn rơi như mưa.

Hi Loan bay tới phía nàng, ôm chầm lấy Hạ Lan Vi có chút thất thần, đem nàng ra bên ngoài.

Cái ôm của chàng có chút thanh lãnh nhưng

giọng nói lại cực kỳ ôn nhu.

Chàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hạ Lan Vi, chậm rãi nói: "Đừng sợ."

Hạ Lan Vi nghe vậy càng khóc to. Nhưng mà ở trong vòng tay quen thuộc ấy làm nàng May nàng dần dần bình tâm trở lại.

Hi Loan mang Hạ Lan Vi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, mọi người thấy thế lập tức vây quanh, Lan Vi vừa muốn mở miệng nói, thân hình Hi Loan đột nhiên lảo đảo.

Hạ Lan Vi kinh hãi hét một tiếng, Hi Loan mất đi ý thức, dù có gọi thế nào thì cũng như một tảng đá, thiếu niên tu tiên nổi danh bây giờ lại mềm như không xương, ngã vào trong lòng Hạ Lan Vi, giống như đang ngủ say, không hề nhúc nhích.

Ba ngày sau...

Tu Tiên giới truyền nhau rằng, người Đạo Diễn tông Hi Loan đạo quân, vì phong ấn hắc long ngàn năm mà hao tổn tu vi, thân bị trọng thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.

Chúng tu sĩ nghị luận sôi nổi, nhưng vẫn có người nghi ngờ chuyện này.

Chỉ có đệ tử Đạo Diễn tông mới biết, tin đồn này là thật.

Hạ Lan Vi đem khăn lông tẩm nước ấm, nhẹ nhàng vắt khô nước, một loạt động tác đều rất cẩn thận, chỉ sợ một tiếng vang nhỏ cũng có thể đánh thức người trên giường.

Trên giường có một mỹ nam dung mạo tuấn tú đang nằm, mái tóc xõa mềm mại, khuôn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, chỉ là đôi môi không hồng nhuận như thường mà trắng bệch ra.

Hạ Lan Vi cẩn thận lau trán cho Hi Loan, lại kiểm tra hô hấp của chàng một chút, phát hiện hô hấp rất đều, trái tim mới buông lỏng.

"Sư phụ, người mau tỉnh lại đi..."

Người trên giường vẫn không nhúc nhích.

"Sư phụ, người ngủ lâu lắm rồi đấy..."

Người đó vẫn không đáp lại.

Hạ Lan Vi thất vọng cúi đầu, khóe mắt rũ xuống, nửa ngày, mới nhẹ nhàng nói: "Sư phụ, đồ nhi sợ lắm...thật sự rất sợ..."

Ngón tay Hi Loan hơi giật giật.

Hạ Lan Vi hồi lâu mới ngẩng đầu, nhìn thấy người trên giường vẫn không hề có động tĩnh, nàng cũng không thấy kỳ quái, cứ như vậy chống cằm nhìn chăm chú sư phụ nhà mình ngủ.

Lâm Tư Dao cùng Sở Minh đẩy cửa đi vào, thấy Hạ Lan Vi mới có ba ngày mà đã ốm đi một vòng, Lâm Tư Dao đau lòng nói: "Sư muội mau đi nghỉ tạm đi, ta tới chăm sóc sư thúc giúp muội mà."

Sở Minh cũng không đành lòng, khuyên Hạ Lan Vi đi nghỉ ngơi.

Cô Cô Gà ở một bên, đầu vô lực rũ xuống, uể oải nhìn bọn hắn chằm chằm, thầm nghĩ: "Vô dụng vô dụng, A Lan mấy ngày nay cứ như một con quỷ vậy, khẳng định sẽ không nghe đâu."

"Không cần."

Hạ Lan Vi khàn khàn mở miệng, Cô Cô Gà thở dài một hơi, quả nhiên là thế. Khuôn mặt nàng tiều tụy, cái cằm tròn tròn đã nhọn đi trông thấy, nàng tiếp tục nói: "Ta phải đợi sư phụ tỉnh lại."

Lâm Tư Dao cùng Sở Minh khuyên mấy cũng không có kết quả, ở cùng Hạ Lan Vi một lát, cũng bất đắc dĩ rời đi.

Hạ Lan Vi ở mép giường Hi Loan suốt mấy ngày, tới ngày thứ bảy, Hi Loan cũng không tỉnh lại. Mà ngày thứ bảy đó, Hạ Lan Vi liền bị người áp đi Chấp Pháp Đường.

Hạ Lan Vi bị đưa đến quỳ xuống trước Chấp Pháp Đường, đầu gối nàng bị đau, chưa lên tiếng, mà ngước mắt nhìn về phía mấy vị trưởng lão trước mặt, còn ngoài ý muốn phát hiện Ngọc Trúc cũng ở đây, xung quanh là một đám đệ tử tới xem náo nhiệt, nàng ta đứng ở trong đám người, thần sắc kiêu căng.

Đám người cãi cọ ầm ĩ, có giọng nói truyền đến...

"Ai, ngươi nghe thấy không, nghe nói quái vật kia là Lan Vi thả ra."

"Không thể nào! Sư thúc hiện giờ còn hôn mê bất tỉnh, nếu thật sự là nàng, chẳng phải là hại sư phụ của mình ư?"

"Tạo sao không thể, nghe các sư tỷ ngày ấy cùng đi trấn áp hắc long, Hạ Lan Vi kia đã sớm ở đó!"

***********

"Đệ tử Đạo Diễn Hạ Lan Vi, ngươi đã biết tội chưa?"

Trưởng lão đứng đầu Chấp Pháp Đường mặc bộ quần áo màu trắng xanh, bộ râu ngắn đen ngòm, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Hạ Lan Vi.

Hạ Lan Vi cũng đã hiểu lý do mình bị đưa tới chỗ này, trong lòng có so đo, đánh giá vài vị trưởng lão mặt mày xanh mét phía trước, khẽ lắc đầu, trấn định nói: "Đệ tử không biết."

"Ngươi xâm phạm cấm địa, chọc đến hắc long phá ấn mà ra, Hi Loan đạo quân vì phong ấn hắc long mà hao tổn tu vi trăm năm, ngươi cũng không biết tội?"

Nghe thấy tên Hi Loan, Hạ Lan Vi lương tâm nàng như bị đâm mạnh, chỉ là trên mặt vẫn trấn định, ngẩng đầu nhìn Ngọc Trúc vài lần, nghiêm túc nói: "Đệ tử không biết trưởng lão là bị người nào châm ngòi, chỉ là sự việc ngày đó, chỉ là trùng hợp, đệ tử một lòng tu đạo, tuyệt đối không có nửa phần dị tâm, mong rằng các trưởng lão Chấp Pháp Đường hiểu rõ."

Hạ Lan Vi nói thành khẩn, sắc mặt thản nhiên, vài vị trưởng lão nhìn nhau, dường như đang suy nghĩ xem lời Lan Vi nói có mấy phần chân thật.

Lúc này, chúng đệ tử cũng cảm thấy nàng nói cũng tương đối có lý.

Lam Ly Hạo cùng Cố Phán Yên nghe tin liền chạy tới, Lam Ly Hạo ôm kiếm, nhìn Hạ Lan Vi quỳ trên mặt đất, đôi mày gắt gao nhăn lại. Còn Cố Phán Yên bình thản hơn, rõ ràng là đang nhàn nhã xem kịch vui.

"Ngươi đừng giảo biện!"

Ngọc Trúc đánh giá thần sắc mọi người xung quanh, cuối cùng nhịn không được, từ trong đám người đi ra, giọng nói kiên định:

"Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như thế được? Ngày ấy hàng trăm hàng ngàn đồng môn đều thấy, chúng ta mới đến, ngươi đã ở bên trong, ngươi còn muốn giảo biện che dấu các vị trưởng lão Chấp Pháp Đường sao!"

Ngọc Trúc thấy Hạ Lan Vi vẫn không hoảng loạn, trong lòng hơi tức giận, nhớ đến Thanh Phong sư huynh còn nằm ở trên giường bệnh dưỡng thương, ánh mắt nàng ta đột nhiên sắc bén, xoay người nhìn về phía vị trưởng lão râu ngắn phía sau nói: "Tư Không trưởng lão, chưa nói đến việc lời của Hạ Lan Vi có đáng tin hay không, nàng ta xâm phạm cấm địa sau núi là thật, dựa theo tông quy, cũng phải chịu 50 lần sét đánh!"

Mọi người ồ lên.

Nói là phạt 50 lần sét đánh, một tu sĩ Kim Đan kỳ như nàng làm sao chịu nổi! Còn không bằng đem Kim Đan của nàng phá nát đi! Sợ là chỉ có sức mạnh sắp độ kiếp, mới có thể nhẹ nhàng ứng phó thôi.

Trong bọn họ có không ít người biết Đạo Diễn tông này chính là nơi xếp hạng nhất về những hình thức trừng phạt biến thái, chỉ là hàng nghìn năm qua vẫn chưa có đệ tử dám đi ra sau núi diễu võ giương oai, cũng vẫn chưa có người nào bị phạt như thế, lời đồn vì thế cũng chỉ là lời đồn, không nghĩ tới bây giờ, lại có người bị trừng phạt, hơn nữa còn là đồ đệ của Hi Loan đạo quân.

Tư Không vuốt chòm râu ngắn, không để ý tới Ngọc Trúc mà nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi nói: "Bổn quân hỏi ngươi, ngươi đến sau núi làm gì?"

Sau núi là nơi hoang tàn vắng vẻ, ngày thường muốn xuống núi cũng là đi hướng khác, dù nói vô tình cũng không thể nói vô tình tới sau núi được.

Hạ Lan Vi hơi sửng sốt, nhưng vẫn một mực cho rằng chuyện mình làm sai không có liên quan gì tới hắc long hết, nàng chết sống cũng không chịu giải thích lý do nàng xuất hiện một mình ở sau núi.

Tư Không chậm rãi lên tiếng: "Con hắc long này bị phong ấn ngàn năm, hiện giờ pháp lực phong ấn rất nhỏ, nó có thể phá ấn mà ra, cũng là lẽ thường."

Hạ Lan Vi kinh ngạc, tựa hồ là không nghĩ tới Tư Không sẽ dễ dàng tin tưởng nàng như vậy.

Tư Không híp híp mắt, nói: "Ngươi có thể nghĩ rõ ràng, nếu ngươi có ẩn tình khác, Chấp Pháp Đường ta cũng không phải là cố chấp, tuy nói bổn quân cho rằng ngươi không có bản lĩnh thả hắc long ra, nhưng ngươi xâm phạm cấm địa, 50 lần sét đánh này, ngươi trốn cũng không thoát!"

Ánh mắt Hạ Lan Vi hơi lóe lên, vẫn cố chấp nói câu vừa rồi.

Tư Không trầm ngâm nửa khắc, đang muốn mở miệng, Lam Ly Hạo lại từ trong đám người đi ra, nói: "Tư Không trưởng lão, nếu chỉ vì việc này mà Lan Vi sư tỷ chịu 50 lần sét đánh, thì quá không công bằng."

Tư Không nhìn hắn một cái, tò mò không biết vì sao hắn nói như thế, ánh mắt ý bảo hắn nói tiếp.

Lam Ly Hạo tiếp tục nói: "Ngày ấy, tuy ta đến muộn hơn Hi Loan sư thúc một bước, nhưng cũng thấy rõ ràng, Lan Vi sư tỷ dùng linh lực trấn áp trận, mà trận pháp kia, ta tin rằng các đồng môn có chút ấn tượng hẳn là đều biết, đây là trận pháp hàng ma trấn yêu."

Trong đám đông có người bừng tỉnh: "Ta nhớ ra rồi! Hình như là vậy!"

"Lúc ấy Trần chưởng giáo nói qua cái này trận pháp đặc biệt khó học này, ta học mấy lần cũng không hiểu được!"

"Đúng đúng đúng..."

Có người nói: "Ngươi vừa nói vậy, ta cũng nhớ tới rồi, ta cũng học hơn nửa tháng, mới có thể biết sơ qua vài điểm da lông."

Cố Phán Yên hơi nheo mắt lại, có chút ngoài ý muốn nhìn sang Lam Ly Hạo, thầm nghĩ: "Hắn quả nhiên vẫn giống năm đó, thích xen vào việc của người khác."

Lam Ly Hạo nói tiếp: "Nếu không có Lan Vi sư tỷ cật lực ngăn cản hắc long phá phong ấn, kéo dài thời gian, chỉ sợ quái vật kia đã sớm thoát khỏi Đạo Diễn tông, làm hại thiên hạ rồi."

Lam Ly Hạo chỉ nói ngắn ngủn có mấy câu, nháy mắt đã xoay chuyển được tình thế, hắn nhân cơ hội lại nói: "Huống hồ, hiện giờ Hi Loan sư thúc phong ấn hắc long, tổn hại tu vi trăm năm, đến nay còn hôn mê bất tỉnh, bây giờ lại muốn trừng phạt Lan Vi sư tỷ, chỉ sợ Hi Loan sư thúc tỉnh lại sẽ thất vọng vô cùng."

"Ngươi bớt nói lại đi!"

Ngọc Trúc vội vàng lên tiếng: "Một trận chiến với hắc long, đệ tử bị thương vô số, nói không có liên quan tới nàng ta, chân tướng thật có ai biết không? Nếu tự tiện xông vào cấm địa mà có thể tùy ý tha thứ, chẳng phải là về sau mỗi người xâm phạm cấm địa, nói mấy câu hiểu lầm là có thể xong việc?"

Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Tư Không, tiếp tục nói: "Như vậy sẽ khiến các đệ tử bị thương vì trấn áp hắc long thất vọng!"

"Nữ nhân điên này câm miệng cho ta!"

Lâm Tư Dao từ phía xa hấp tấp đi tới, phía sau là Sở Minh sắc mặt ngưng trọng. Nàng vừa mới biết sư muội bị đưa đi đến Chấp Pháp Đường, liền chạy nhanh tới chỗ sư phụ bọn họ báo tin. Chỉ là nàng biết sư phụ còn vì thân thể của Hi Loan sư thúc mà bôn ba, không thể chỉ một lát là quay lại ngay được.

Nàng cắn răng thầm hận, đem cơn tức trút hết lên Ngọc Trúc, hung hăng nói: "Nữ nhân điên, ngươi đau lòng vì Thẩm Thanh Phong bị thương, ngươi có bản lĩnh thì đi giết hắc long đi, lại còn mượn cơ hội đem lửa giận chuyển sang đổ cho sư muội ta, đây là cái đạo lý gì?"

Sở Minh cũng nói theo: "Ngươi đau lòng vì lang quân của mình, ta cũng đau lòng ta cho sư muội của ta! Ngươi cho rằng, không có Hi Loan sư thúc, muội ấy có thể để ngươi khinh nhục sao?"

"Sư huynh sư tỷ...các người..."

Hạ Vi Lan khẽ lẩm bẩm, mắt như sắp khóc, vừa mới bị người lớn tiếng chất vấn, nàng vẫn chưa ủy khuất đến rớt nước mắt, giờ phút này, nàng lại vì lời nói hai người, lòng mềm đến rối tinh rối mù.

Ngọc Trúc bị người ta vạch trần tâm tư, thẹn quá hóa giận, đang muốn tiếp tục tranh cãi, lại bị Tư Không đưa tay ra hiệu dừng lại.

Tư Không nghiêm mặt nói: "Đệ tử Hạ Lan Vi, vào nhầm cấm địa sau núi là thật, nhưng niệm tình lần này vô ý phạm lỗi, lại có công trợ lực phong ấn hắc long, chỉ phạt ngươi hai mươi roi, sau đó đi Hàn Băng Nhai suy nghĩ ba tháng. Ngươi có gì dị nghị gì không?"

Lam Ly Hạo nhăn mày, lại nhịn xuống không lên tiếng, Lâm Tư Dao đang muốn xông lên trước cùng Tư Không lý luận, Sở Minh giữ nàng ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bọn họ cũng đều biết, thế này đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi. Hai mươi roi tuy đau, nhưng chỉ là vết thương da thịt, Hàn Băng Nhai tuy giá lạnh, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Hạ Lan Vi cúi đầu hành lễ, không nói gì.

Một roi xuống, da tróc thịt bong; hai roi xuống, quần áo thấm đẫm máu; ba roi xuống, máu thịt lẫn lộn...

Mười roi xuống, thịt bong dính chặt vào quần áo.

Lâm Tư Dao nước mắt chảy ròng ròng, xoay người đi chỗ khác, không đành lòng nhìn.

Hạ Vi Lan quỳ rạp trên mặt đất, có chút thống khổ, run nhẹ thân mình, có thứ gì đó từ trong lòng ngực chảy xuống. Hạ Lan Vi mở to mắt, vừa thấy, là một mặt kính Thanh Loan.

Đây là kính truyền âm mà sư phụ đưa cho nàng.

Nàng đem nó nắm chặt trong tay, cắn răng không rên một tiếng, trong lòng khẽ gọi sư phụ, dường như Hi Loan cũng có thể nghe thấy.

"Quả nhiên là nữ nhân ngu ngốc."

Cố Phán Yên nhìn Hạ Vi Lan, cười nhạo nói: "Nếu là ta, ta đã sớm đem mấy người này giết hết cho xong chuyện, xung quanh đều là nam nhân lòng lang dạ sói."

Người của Chấp Pháp Đường đem roi trong tay giơ lên cao, đang muốn đánh xuống, thì đột nhiên bị đánh bay.

Ánh mắt mọi người hướng ra phía sau.

"Hi Loan sư thúc!"

"Sư thúc!"

"Hi Loan đạo quân!"

Mọi người kinh ngạc hét lên.

Hi Loan một thân bạch y, từ xa bước tới, mái tóc đen mềm mại bay bay, trên mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới mỹ mạo tuyệt thế của chàng.

Chàng đến gần, bước chân bỗng nhiên chậm lại, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hạ Lan Vi.

Chàng cúi đầu nhìn Hạ Lan Vi, giữa mày bỗng nhiên hiện ra một cái nốt đỏ, tựa như có một hạt đậu đỏ khảm vào giữa mày, nhưng lại nhanh chóng biến mất, nhuận nguyệt kiếm bên hông kịch liệt run rẩy, tiếng va chạm vang lên ầm ầm, sát khí bắn ra bốn phía.

Kiếm chỉ có thể vì cảm xúc chủ nhân đang dao động tới cực điểm, mới không tự chủ mà bộc lộ ra sát ý ra ngoài, run rẩy thân mình như đang khát máu.

Hi Loan duỗi tay sờ sờ nhuận nguyệt kiếm, nó như được trấn an, dần an tĩnh lại, sát khí phảng phất vừa rồi như thể chỉ là ảo giác.

Người khác cách khá xa nên không phát hiện, mấy tiểu đệ tử chấp hình cảm nhận được cỗ sát ý này, sợ tới mức quỳ sụp xuống.

Mọi người tuy chưa cảm nhận được sát ý, nhưng lại bị sắc mặt Hi Loan dọa sợ tới mức không dám lên tiếng.

Chàng khom lưng tiến tới, đem Hạ Lan Vi đau đến ngất lịm kia nhẹ nhàng bế lên, động tác dịu dàng, rất cẩn thận, như là đối đãi với một trân bảo quý hiếm.

"Hi Loan đạo quân..."

Tư Không nhìn thân ảnh Hi Loan, nặng nề nói: "Hành động này của đạo quân, chỉ sợ không hợp lý..."

Hi Loan nhìn hắn, nói: "Đợi sau con bé khỏe, ta sẽ tự mình đưa nó tới Hàn Băng Nhai."

Ngữ khí hoàn toàn không giống như là thương lượng, ngược lại là giống thông báo hơn.

Tư Không nhíu mày, thở dài một hơi, xua tay nói: "Thôi thôi...ngươi đi đi!"

Hi Loan ôm Hạ Lan Vi đi khỏi Chấp Pháp Đường, Hạ Lan Vi ý thức hồi phục một chút, nàng nhìn chằm chằm Hi Loan, không thể tin tưởng nói: "Sư phụ...người...người tỉnh?"

"Ừ."

Hi Loan xoa đầu nàng.

"Con không phải đang mơ chứ?"

Hi Loan thở dài, nói: "Con ở trong mơ cũng thường mơ thấy vi sư sao?"

Hạ Lan Vi gật đầu, trong lòng Hi Loan nhảy dựng lên, tim dường như đập lỡ mất một nhịp, Hạ Lan Vi nói tiếp: "Con luôn mơ thấy sư phụ tỉnh lại, cũng như hiện tại ôn nhu nói chuyện với con. Nhưng mỗi lần tỉnh lại đều phát hiện đây là mơ thôi."

Nói đến đây, nàng có chút sợ hãi.

"Lan Vi..."

Hi Loan thở dài một hơi, nói không rõ là vui vẻ hay mất mát, ngữ khí ôn nhu nói: "Đây không phải mơ nữa, vi sư đã tỉnh rồi."

Hạ Lan Vi lại khóc, lúc này đó chính là nước mắt vui mừng.

"Vi sư đối với con không tốt sao?" Mãi một lúc sau Hi Loan mới nhẹ nhàng mở miệng, "Vì sao lại muốn bỏ đi?"

Giọng nói dịu dàng đến cực điểm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt đờ đẫn của chàng đã hơi đỏ lên.

Nhưng người Hi Loan ôm lại không hề phản ứng, ngủ ngon lành trong lòng chàng.

Truyện Chữ Hay