Buổi chiều, Băng Cơ vừa ra đến nơi để sát hạch người hầu cho phủ Thần Hầu đã thấy loạn lên đoàn
“Này cô nói xem liệu Lãnh Huyết công tử có mê đắm sắc đẹp của tôi không?” Nha hoàn hớn hở hỏi, vừa hỏi còn vừa tự nâng niu gương mặt mình như báu vật
“Cô nói, cô nói, liệu Vô Tình công tử có nhìn trúng tôi không?” Nha hoàn cũng hứng khởi không kém người nói đi nói lại cũng toàn là liệu có được tứ đại thần bổ để vào mắt hay không? Có được làm vợ tứ đại thần bổ hay không? Băng Cơ nghe xong nhịn không được thở hắt ra cái. Tất cả lũ nha hoàn đang nói chuyện nghe tiếng này lập tức quay lại. Lại vừa nhìn thấy gương mặt Băng Cơ lập tức hít sâu hơi.
Băng Cơ sau khi nghe nói Xuân Bình không thích người đẹp nên đã cải trang chút, cô cột gọn tóc thuôn sau lưng, mái để dài che mất nửa khuôn mặt. Một nửa khuôn mặt còn lại vẫn là hoàn hảo không tỳ vết. Kiểu nửa kín nửa hở này lại càng làm cô trở nên bí ẩn, mơ hồ, xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Chỉ là nếu ai đó vén nửa mái kia lên, sẽ lập tức thấy được vết sẹo dài trán đi qua đuôi mày kéo dài đến viền tai. Tuy chỉ là vết sẹo dài như thể dao chém không nhớp nháp kinh tởm như bị bỏng nhưng bỏ trên khuôn mặt mĩ miều, xinh đẹp của Băng Cơ lại làm cho người ta cảm giác có chút ma mị không dám đến gần kết hợp với cái váy trắng nàng đang mặc, trên người lại không chút son phấn hay món trang sức nào, chỉ là mớ tóc buộc gọn nếu mà để đi ban đêm thì quả thật có chút dọa người. Mà cái vết sẹo này cơ bản cũng chỉ là do Băng Cơ dùng chút thảo dược kết hợp với da rắn và số thứ linh tinh tạo thành chứ đâu phải hàng thật giá thật.
Vừa hay, khi lũ nha hoàn kia quay lại định mắng nàng thái độ không tốt thì cơn gió thổi qua làm tung bay lớp tóc mái ngụy trang bên ngoài làm nổi bật lên vết sẹo như ẩn như hiện. Đám nha hoàn vừa thấy nàng còn tưởng mỹ nhân muốn tranh được bên cạnh Lãnh Huyết hay Vô Tình còn đang muốn ghen tức vì nhan sắc hơn người của nàng. Nhưng phút chốc nhìn thấy vết sẹo kia liền bị dọa cho thất sắc. Thật sự, cái khuôn mặt không cảm xúc của Băng Cơ kết hợp với vết sẹo kia kết hợp với cơn gió kia quả thật những người yếu tim không nên nhìn.
Ngay cả Xuân Bình vừa bước ra đến cửa cũng bị dọa cho lùi ra sau bước. Nhưng đến lúc nhìn lại lại vô cùng vui vẻ. Khuôn mặt xinh đẹp thế kia, quả thật cho tiền Xuân Bình cũng không muốn cho ở lại Thần Hầu phủ, nhỡ nàng ta quyến rũ Lãnh Huyết hay Vô Tình thì sao? Thật may là nàng ta có vết sẹo. Chắc chắn sẽ dọa cho các vị thần bổ chạy hết. Nghĩ vậy nàng vô cùng vui vẻ bước ra ngoài.
“Các ngươi đang nói cái gì vậy hả? Cái gì Lãnh Huyết công tử. cái gì Vô Tình công tử?” vừa nói xong gần như lập tức lườm nguýt kẻ vừa buôn chuyện ban nãy đến rách cả mắt. Mà lườm xong kẻ kia vẫn không biết điều ngẩng cao đầu nói
“Tôi tôi chính là muốn làm vợ Lãnh Huyết công tử, tôi xinh đẹp thế này cơ mà” nha hoàn
“tôi cũng vậy, chắc chắn Vô Tình sẽ thích thôi” nha hoàn
“Đủ” Xuân Bình lập tức giơ tay hét lớn. “Các cô nghĩ vị công tử sẽ thật sự để ý các cô sao? Nếu các vị có chọn vợ chắc chắn cũng không đến phiên các cô” Vừa nói vừa tức giận hẩy hẩy ngực ra đằng trước ép nha hoàn kia lùi lại về phía sau. nha hoàn kia ấm ức vô cùng bất mãn nói
“Tại sao không chứ? Tôi xinh đẹp thế này cơ mà, Tôi thua kém gì ai chứ?” Nói xong lại vô thức nhìn Băng Cơ. Trong đầu không khỏi nghĩ. “Nếu cô ta không có vết sẹo kia, quả thực cho mình làm nô tỳ của cô ta cũng không xứng” Mà vừa vặn câu này lại chui vô tai Băng Cơ. Nàng giật mình. Nàng thấy rõ ràng là cô gái kia không hề có mở miệng, vậy tại sao??? Xong lại nhớ đến chuyện của rừng trúc, dường như nàng đã gặp điều tương tự đối với Lãnh Huyết. Rõ ràng là có cái gì đó cần nàng tìm hiểu ở đây
“Cô… cô…đi luôn đi ngay” Xuân Bình giận tím mặt xua tay như đuổi tà
“Gì chứ đi thì thì đi” cô nương kia thấy nàng ta dữ quá cũng ngoe ngoẩy đuôi đi luôn không thèm xoay người lại. Xuân Bình lại lướt mắt thêm vòng
“Cả các cô nữa. Trang điểm cái gì? Cài hoa cái gì? Trâm cài cái gì? Muốn quyến rũ ai hả? Mau về cởi hết cho ta” Thế là cả cái sân đông nghít chỉ trong phút chốc chỉ còn Xuân Bình, nha hoàn đứng bên và Băng Cơ
“Cô chính là cô em đồng hương của Vô Tình công tử” Xuân Bình dòm, soi từ đầu đến chân Băng Cơ, lại nhớ đến vết sẹo kia liền rùng mình cái lùi lại sau bước. Chỉ thấy nàng nhàn nhạt gật đầu.
“Cô…tại sao không nói? Câm à?” Xuân Bình thấy nàng chỉ gật đầu liền mắng. Nhưng Băng Cơ vẫn giữ nguyên thái độ, chỉ là rũ mắt xuống không để người đối diện biết được nàng đang nghĩ gì. Xuân Bình thấy vậy liền nghĩ nàng câm, mà Băng Cơ thật sự muốn cô ta nghĩ vậy. Thật ra nàng rất ngại xích mích với Xuân Bình. Hiện tại nàng vẫn đang đóng vai yếu đuối, chưa muốn lột cái mặt nạ này ra. Nhưng nàng sẽ tuyệt đối không để ai bắt nạt mình. Vì thế nàng sẽ hạn chế gây thù oán với Xuân Bình ít nhất có thể. Coi như cho cô ta con đường sống.
“Được rồi, đi đi, đi chuẩn bị đi, tẹo nữa còn có vòng nữa đấy” Nghĩ Băng Cơ câm, Xuân Bình cũng tỏ thái độ khinh miệt ra mặt, cô ta xua nàng như xua tà, đuổi chó vậy. Băng Cơ cắn môi, xoay người bước ra ngoài. Đợi tầm khắc thì thấy được gọi vào. Đứng giữa sân là Xuân Bình với nha hoàn. Trên sân còn có núi quần áo mốc meo, hôi rình, bụi bậm không ngửi nổi. Xa xa Truy Mệnh đang lôi kéo Lãnh Huyết đứng gần đó, cùng với mấy bổ khoái nữa như đang xem kịch vui. Băng Cơ rũ mắt. Hay thật có thời gian ở đây xem tuyển nha hoàn nữa, không lo đi điều tra đi? Thật không thể nhờ vả được mà.
“Được rồi, các người đã được chọn vượt qua vòng , nhưng đừng mừng vội, bởi vì Xuân Bình ta tuyển nha hoàn còn có vòng ” Xuân Bình oang oang giọng khua chân múa tay đến chỉ mặt từng người, nhưng vừa đụng phải mắt Băng Cơ tay đang chỉ vô thức rụt lại vô cùng mất tự nhiên xoay người đi chỗ khác.
“Có thấy đống quần áo kia không? Nó đều là lấy từ chỗ ăn xin đầu đường xó chợ, tính ra cũng đã mười mấy năm chưa có giặt qua. Bây giờ các ngươi mau giặt đi, ai giặt nhanh nhất sẽ coi như qua, được trở thành nha hoàn của thần hầu phủ” Xuân Bình mất tự nhiên mất s vội vàng chỉ vào đống quần áo trên mặt đất nói lớn che giấu đi chính mình khẩn trương.
“Người này, dường như không bình thường” lại có giọng nói vang lên trong đầu Băng Cơ. Nàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt Lãnh Huyết, hắn cũng nhìn lại nàng, mắt chạm mắt, s Lãnh Huyết lạnh lùng xoay người bước đi. Nàng từ tốn cúi người nhặt mớ quần áo bắt đầu giặt. Tất nhiên, Băng Cơ là ai chứ? Cả về độ bền và độ dẻo thì Băng Cơ đều có thể đứng số . Lực tay cũng gấp - lần các cô nương khác. Tốc độ bình thường ít nhất cũng gấp . Vì vậy chỉ bằng / thời gian của người khác thì quần áo của Băng Cơ đều đã giặt xong. Xuân Bình vô cùng ngạc nhiên. Xong lời nói ra đâu thể nuốt lại, đành nhận Băng Cơ vào. Lại nhìn nàng thêm lần từ đầu đến cuối. Lập tức nhìn thấy miếng ngọc bội của nàng liền đưa tay ra giật lấy. Mà ngọc bội vừa trên tay lập tức có cơn gió lạnh lướt qua má. Ngọc bội trở về tay Băng Cơ.
“Ngươi ngươi ngươi…” Xuân Bình tức muốn hộc máu mà không biết nói gì. Vừa đúng lúc ấy thì Truy Mệnh lao ra
“Xuân Bình tỷ”
“A…Truy Mệnh công tử” nhìn thấy Truy Mệnh Xuân Bình bèn thu liễm sát khí vội quay lại điềm đạm đón tiếp, cũng nháy mắt với nha hoàn bên cạnh để người nọ phát lệnh bài ra vào Thần hầu phủ cho mấy người Băng Cơ
“Xuân Bình tỷ, Băng Cơ lớn lên là con tình tình có chút không tốt, mong Xuân Bình tỷ rộng lượng chiếu cố” Truy Mệnh khoác vai Xuân Bình vô cùng thân mật nói
“Có lời này của Truy Mệnh công tử, Xuân Bình nào dám không nghe. Thu Nguyệt, ngươi đem mấy người này đi lấy y phục nha hoàn, sau đó đưa họ đi tham quan Thần Hầu phủ” Xuân Bình dẫu không thích Truy Mệnh nhưng hắn cũng là thần bổ chức cao trong Thần Hầu phủ, chỉ sau Gia cát đại nhân. Nếu chuyện lúc nãy nàng ta dành dành giật giật với nha hoàn mới đến tai Gia cát đại nhân chỉ sợ cái nghề nhỏ nhỏ kiếm cơm ăn ở Thần Hầu phủ cũng không còn nữa, vậy nên mới nín nhịn một chút cho qua.
“Ấy Xuân Bình tỷ, chuyện dẫn người đi tham quan, Xuân Bình tỷ cứ để Truy Mệnh nhận nhiệm vụ đi” Truy Mệnh vẫn giữ cái nụ cười cợt nhả trên môi, lại như có như không nói.
“Ây, được thế thì còn gì bằng. Làm phiền Truy Mệnh công tử rồi” Xuân Bình cười tươi rói còn không ngại phẩy phẩy cái khăn tay mình cầm vào mặt Truy Mệnh khiến hắn sặc muốn xỉu mà vẫn phải cố nhịn cười cười đáp lại. Băng Cơ cười mỉm nhận lấy lệnh bài xoay người quay đi. Không khỏi lần nữa cảm kích Truy Mệnh. Hắn tuy hơi trẻ con, lại có tính thích lôi người khác ra chơi đùa nhưng cũng rất chân thành, biết quan tâm người khác.
Bọn họ có khắc để thay quần áo. Sau đó, cả đoàn được dẫn đi khắp Thần Hầu phủ. Thần hầu phủ rất rộng, có khu nhà ở riêng cho nha hoàn, khu riêng cho bổ khoái nam, khu riêng cho bổ khoái nữ, khu riêng cho tứ đại thần bổ, tất cả mọi người đều phải ở ít nhất người phòng chỉ riêng có Tứ đại thần bổ được đặc cách người phòng lại còn là phòng lớn rất rộng rãi, trang nhã. Tất nhiên có khu để nam nhân và nữ nhân tắm. khu riêng là nơi đàm luận nghị sự cũng là nơi ở của Gia cát đại nhân, khu riêng là nơi mọi người luyện võ, khu riêng để học cũng như thi. khu riêng để mọi người nghỉ ngơi tổ chức các chương trình lớn như lễ hội. Tất cả mọi nơi đều phong cảnh hữu tình, trăm hoa đua nở, còn có hồ, có núi, có hoa sen thật vô cùng xinh đẹp và thơ mộng. Đi một vòng cũng muốn mỏi rã cả chân ra rồi.
Sau khi trở về, mỗi người được phân gian phòng nhỏ, cứ người phòng cứ thế ở chung. Phải nói, phòng cho nha hoàn của Phủ thần hầu thật bé hết chỗ chê, ngoài cái dường dài, lối đi lại, góc nhỏ để đồ cá nhân cũng không thể để thêm cái gì khác. Riêng Băng Cơ và cô gái nữa được đưa đến khu phòng khác. Vào phòng thật rộng rãi, sạch sẽ, còn có bàn trang điểm, có gương đồng, có cây treo quần áo, còn có tủ để đồ và cái bàn uống nước thật lớn giữa phòng. Băng Cơ từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Cô gái đi bên cạnh nhịn không được bèn hỏi
“Xuân Bình tỷ, chúng tôi ở đây?”
“Ai nói? Các người xứng sao? Đây là phòng của ta. Ra ngoài kia ngủ” Xuân Bình gắt. Bên ngoài gian phòng này còn có gian phòng nhỏ, vừa vào cửa chính là vào gian phòng đó rồi mới đi đến đây. Ngay ngày đầu tiên đến Băng Cơ đã thấy nó nên mới im lặng vào đến trong này. Mà thật ra nàng đang giả câm nên cũng đâu nên nói đâu. ^^ Xuân Bình gắt làm cô nàng đi bên cạnh Băng Cơ chỉ có thể cúi đầu ủy khuất. Cũng không đợi hai người quay người đi ra ngoài. Xuân Bình đã uống hết ly trà lại nói:
“Để thử năng lực làm việc của các ngươi. Mau dọn hết căn phòng này cho ta” chỉ p sau hiệu lệnh của Xuân Bình tỷ, nha hoàn liền ôm chậu nước với cái khăn đến trước mặt người. Thế là cả hai đành cúi mặt dọn phòng. Tuy Băng Cơ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm loại công việc này, nhưng so với đánh nhau, chém giết, mưu tính ngược xuôi. Thì công việc này quả thực nhàn nhã hơn nhiều, nhất là đối với cái đầu của nàng. Đang dọn thì cô gái bên cạnh quay sang nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười ấy, vô cùng thuần lương, thánh thiệt, thanh khiết.
“Băng Cơ đúng không? Tôi là Diệp Nhi, sau này chiếu cố nhiều nha” Băng Cơ tay vẫn làm, mà mặt vẫn quay sang nhìn. Nàng từ lâu thật lâu đã luôn mong có nụ cười như thế. Không cần giả tạo, không cần che giấu, không cần suy tính. Chỉ cần là chính mình, sống cho chính mình. Nàng gật đầu, lại mỉm cười cầm lấy tay Diệp nhi. Tay còn lại viết chữ lên lòng bàn tay Diệp nhi.
“Băng Cơ. Chiếu cố” Thế là ngay lập tức tay bị Diệp Nhi nắm chặt, nàng nở nụ cười tươi gật mạnh đầu cái như ước hẹn.
“Ừm, tất nhiên rồi” Đối với Diệp Nhi mà nói, tìm được người thật tâm làm bạn rất khó, hơn nữa Băng Cơ còn không thể nói, trong lòng nàng càng quý mến Băng Cơ nhiều hơn.
Lau dọn hết trong phòng Xuân Bình, người cùng thêm nha hoàn nữa kéo nhau sang Phong Lâm các, là nơi Tứ đại danh bổ ở. Tất cả mọi người chia ra lau dọn ở gian phòng của người bọn họ. Băng Cơ và Diệp Nhi được phân lau dọn phòng Vô Tình. Xuân Bình sẽ đi giám sát khắp nơi, mỗi lúc đi phòng, hô to gọi nhỏ tay chỉ hướng. Đang lúc Băng Cơ dọn dẹp tủ quần áo của Vô Tình thì Xuân Bình lại hét lên.
“Băng Cơ, cô ra lau sạch cái tấm biển ngoài kia cho ta.” Nàng im lặng nhìn ra ngoài, ở đó có cái thang cọt kẹt, cái biển rộng phủ lớp bụi mờ. Nàng nheo mày, hình như Xuân Bình còn tức giận vụ tấm ngọc bội thì phải. Nhân cơ hội này phải đình chỉ lao động thôi. Nghĩ là làm, nàng xoay người hướng Xuân Bình cúi đầu như nhận lệnh rồi cầm theo cái chổi lông gà đi thong thả ra ngoài. Vừa định leo lên thang, chân Băng Cơ nhẫm nhẹ có cái gì đó như ẩn như hiện lộ ra ngoài (còn cái gì nữa) sau đó mới thong thả trèo lên thang. Vừa trèo mũi giày vừa như cố tình quết nhẹ lên các nấc thang. Trèo lên đến bậc cao nhất, nàng lại nhẫm nhẹ chân mang thứ kia thu vào trong. Nàng với tay ra như muốn lau tấm biển. Chân dùng lực, thoáng chốc tất cả các khớp nối thang như đồng loạt gãy ra cả người Băng Cơ chới với muốn ngã xuống. Lại không ngờ, kế hoạch thành công như vậy cuối cùng không về với đất mẹ lại rơi vào tay một người. Chủ nhân căn phòng này- Vô Tình.
Vô Tình ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Đôi mày chau lại thành đường nhàn nhạt tỏ rõ vẻ lo lắng. Cả người toát ra một mùi đàn hương nhàn nhạt cuốn vào mũi Băng Cơ quấn quít không buông. Làm trái tim nhỏ bé vốn đang đập trầm ổn bỗng chậm mất nhịp rồi lại tang nhanh như uống nhầm thuốc. Khoảng cách giữa khuôn mặt quá gần khiến Băng Cơ không khỏi nhuộm lên da một màu đỏ ửng. Tư thế duy trì mất s thì Xuân Bình lao vội lao vàng ra ngoài kéo tuột Băng Cơ xuống đưa nàng cách xa Vô Tình m mới cảm thấy yên tâm hơn xíu.
“Hai người, hai người, hai người…” Xuân Bình tức mà nói không nên câu
“Băng cơ, cô không sao chứ? Sao tự nhiên thang lại gãy rồi?” Vô Tình bị Xuân Bình chen ngang cũng lấy lại phong độ, khi nãy nhìn thẳng vào đôi mắt Băng Cơ không khỏi khiến hắn có chút thất thần. Đôi mắt ấy, rất giống người- Như Yên. Chỉ thấy Băng Cơ im lặng cúi đầu, vành tai phớt hồng, không thể nào nhìn thấy đôi mắt kia lần nữa. Lúc này mới bất lực nhìn sang vụn thang. Chỉ thấy vỏ ngoài vẫn như mới nhưng trong lõ sớm đã rỗng sạch. Giống như là bị mọt gỗ ăn hết không bỏ sót chút vụn vậy. Điều này khiến hắn không khỏi có chút cảm giác kì quái. Từ trước đến giờ dẫu gỗ hay tre có mục thì cũng không sạch sẽ đến mức này đi. Tất cả mọi người thấy Vô Tình nhìu mày cũng âm thầm quay lại nhịn chút cái xác của cái thang kia. Tất cả đều đồng loạt hít ngụm khí lớn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải người đứng trên cái thang đó. Chỉ có Xuân Bình là tiếc hận vì nếu cô ta đứng lên đó thì người được nằm trong vòng tay Vô Tình là cô ta rồi. Mặc dù có chút kì quái, nhưng Vô Tình cũng không thấy có gì khả nghi bèn kêu nha hoàn ở lại dọn dẹp. Ai chưa làm xong việc của mình thì làm nốt. Còn Băng Cơ do bị hoảng sợ nên cho về sớm chút để nghỉ ngơi. Mọi người nghe vậy cũng đành tản ra không dám ở lâu thêm. Khi Băng Cơ vừa xoay người thì Vô Tình lại nói:
“Sau này, cô nên cẩn thận hơn” nàng cũng không quay lại chỉ hơi cúi đầu, nhún người cái rồi đi. Vẫn là để lại cái bóng lưng cô đơn ấy. Đối với Vô Tình đây chính là lần thứ nhìn thấy nó. Hắn không hiểu, tại sao nàng luôn để lại cho hắn cảm giác ưu thương đến vậy?
Còn Băng Cơ, nàng đi rồi mà tim vẫn không khỏi muốn phá lồng ngực đi ra, bởi vậy mới không dám xoay người nhìn Vô Tình lần nữa. Trời ạ, mặc dù thế trận là do nàng bày ra, nhưng mà…được cứu như vậy. Vẫn là cảm thấy Vô Tình thực vô cùng giống Bạch mã hoàng tử, không khỏi khiến nàng vẫn là xao xuyến không thôi. Và mặc dù hắn phá hỏng hết kế hoạch của nàng thì nàng vẫn không ngăn được mặt đỏ tim run khi khoảng cách mặt gần nhau đến vậy. Nhưng nàng cũng hiểu, Vô Tình là người nàng không được phép yêu. Bởi lẽ, trái tim Vô Tình sớm đã không còn chỗ cho nàng.