(dành tặng các bạn độc giả luôn yêu thương miêu và Vô Tình soái ca)
Hôm nay là lễ Thất tịch (/ âm lịch. Là ngày mà chim hỉ thước bắc cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Cũng được coi như là ngay valentine day của cổ đại) cả Thần Hầu phủ đã náo đến ong trời ở đất. Thứ nhất, là bởi vì ngày hôm nay tất cả các bổ khoái cũng như nha hoàn trong phủ Thần Hầu đều sẽ được nghỉ phép. Ngoại trừ số người bị cắt cử đi tuần tra, và những người đó sẽ được nghĩ bù vào một ngày đẹp trời khác.
Thứ hai, là vì hôm nay, tất cả những nhân vật nào giới tính là nữ, bao gồm số người có…nhưng tự cho mình là nữ đều sẽ tham gia cuộc thi tài sắc vẹn toàn, người thắng sẽ được coi như khuôn mặt đại diện của toàn Thần Hầu phủ trong năm sau. Tất nhiên là, năm gần đây giải nhất luôn thuộc về nữ bổ khoái thông minh xinh đẹp Cơ Dao Hoa. Nhưng cuộc thi này vẫn luôn khiến cho rất nhiều nữ nhân trong phủ nóng ruột. Trong một đêm bỗng nhiên tỏa sáng thì ai lại không muốn?
Nhưng mà họ nóng ruột, lồng lộn đương nhiên còn vì lý do khác. Đó là cách đây tuần, xuất hiện tin đồn không thể thất thiệt hơn, là đêm thất tịch nữ nhân nào đoạt giải nhất sẽ được chọn cùng người trong tứ đại thần bổ để cùng đi ngắm hoa đăng. Mà xuất phát nguồn của tin đồn này cũng không được rõ ràng, và cũng không biết là nó có đáng tin cậy hay không? Nói chung là chữ mơ hồ, vậy mà cũng đủ khiến Thần Hầu phủ nhất là Tiên Hạc ti gà bay chó sủa. Nữ bổ khoái nào cũng muốn ăn diện thật đẹp, thật lung linh, với hy vọng nhỏ nhoi là được đi cùng Vô Tình công tử đêm duy nhất ấy thôi thì cả đời cũng đã là mãn nguyện rồi.
(Tất nhiên, rất nhiều người mơ tưởng Lãnh Huyết nhưng mà cũng không ai dám đòi hỏi như vậy, bởi cả phủ Thần Hầu đã sớm định rằng Cơ Dao Hoa và Lãnh Huyết là đôi. Nếu như không muốn đối đầu với cả Tiên Hạc ti thì cứ mở miệng đi. Còn về Truy Mệnh và Thiết Thủ, Truy Mệnh thì quá ong bướm lăng nhăng, còn Thiết Thủ thì ngây ngô y chang thiểu năng trong cái khoản tình cảm, nên trong mắt các nữ bổ khoái, cái tên này đã sớm bị loại ra khỏi vòng gửi xe từ lâu)
Vậy còn nhân vật chính của chúng ta thì sao? Sáng sớm đã biến mất khỏi Thần Hầu phủ rồi. Không ai có thể hay biết tin tức hay định vị được vị trí của Vô Tình đâu, đơn giản chỉ vì hôm nay với hắn có lẽ là ngày vô cùng đặc biệt đi. Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên hắn gặp Như Yên, người con gái khiến trái tim hắn lần đầu tiên biết thổn thức, biết hạnh phúc, biết cười, biết khóc và biết đau. Ngày nàng mất đi, hắn không thể mang theo thi thể của nàng, nên hắn cũng không biết đi đâu để tìm lại bóng hình xưa. Hắn chỉ lang thang, lang thang mãi, khắp những nơi người đã từng đi, những chỗ người đã từng đặt chân tới, nhớ lại những kỷ niệm người đã cùng trải qua, để rồi lại giấu mình vào góc kín và khóc trong thầm lặng (Thương Vô Tình caca quá à ahuhu)
“Chị, nghĩ gì thế?” Băng Vũ lên tiếng kéo lại linh hồn của Băng Cơ về hiện thực. Băng Cơ cũng giật mình, không ngờ rằng mình cũng có lúc nghĩ đến nhập thần như vậy. Chỉ là trong đầu nhớ đến lúc sáng đã gặp qua Vô Tình tại hồ sen. Hắn đã thẫn thờ hồi lâu ở đó, trên người còn thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt ánh lên nỗi đau và nỗi cô đơn khôn cùng, bóng lưng hắn, cô lương… Hình như, hôm nay là lễ Thất tịch thì phải, hắn đang nhớ cô gái kia đúng không? Có lẽ, cũng chỉ có cô nương ấy mới có thể khiến hắn trở nên như vậy. Nghĩ đến đây, không hiểu sao trái tim Băng Cơ hơi thắt lại khiến nàng cảm thấy khó thở.
“Vũ, em tìm chị sao?” Băng Cơ nhìn đứa em trai lúc trước thì nhỏ bé, được nàng chở che bây giờ đã cao hơn nàng cái đầu mỉm cười dịu dàng. Làn gió nhẹ lướt qua đọng trên đôi môi nàng, trêu đùa mái tóc của nàng khiến nó ngại ngùng bay. Băng Vũ đưa tay xoa nhẹ lên vết sẹo dài, ánh mắt là dịu dàng và đau lòng không hề che dấu. Thấy vậy. Băng Cơ không khỏi nở nụ cười rất bất đắc dĩ.
“Không phải chỉ là giả thôi sao? Em khổ sở gì chứ?” Thế nhưng câu nói ấy cũng không khiến Băng Vũ cảm thấy bớt khổ sở hơn chút nào. Bởi hắn biết, nếu không vì hắn, không phải tại hắn thì chị mình muốn đi đâu, muốn tung đôi cánh của mình như thế nào. Muốn sống một cuộc sống tự do tự tại ra sao? Chẳng phải với khả năng của chị đều không thành vấn đề hay sao?
“Về với em đi” Chẳng hiểu nghĩ gì, bỗng nhiên Băng Vũ nói câu khiến người đối diện sửng sốt. Về? Về đâu? Về bằng cách nào? Có thể trở về được sao? Tiếp tục sống làm vũ khí giết người của người ta. Tiếp tục làm kẻ sát thủ không cảm xúc. Sao?
“Vũ, ý em là sao?” Băng Cơ vẫn là nhịn không được hỏi lại. Chẳng lẽ Vũ biết cách trở về? Chẳng lẽ em muốn quay lại cuộc sống trước đây sao? Nhìn biểu cảm của Băng Cơ, chẳng lẽ Băng Vũ lại không hiểu nàng nghĩ gì?
“Chị, ý em là trở lại trang cùng em. Sống cùng em và Ánh Tuyết” Hắn cho dù có thể cũng sẽ không bao giờ hy vọng chị lại quay lại cuộc sống trước kia. Hắn còn nhớ rõ ràng, khi ấy bao bọc lấy chị lúc nào cũng là từng tầng, từng tầng sát khí và bóng tối. Ánh mắt chị không có tia cảm xúc, đôi môi chị gần như chẳng bao giở nở nụ cười, chỉ khỉ đối diện với hắn mới lộ ra nụ cười nhẹ, dịu dàng và ấm áp. Hắn còn nhớ, bóng lưng của chị khi quay đi là ưu thương, cô độc và lãnh khốc.
Tại thế giới này, tuy rằng chị không nhận ra, nhưng hắn biết, chị đã vui vẻ hơn rất nhiều. Ít nhất là chị có người bạn thân tên là Diệp Nhi, có vị sư phụ hết lòng vì chị, có tổ chức nguyện ý chết vì chị. Chị cười nhiều hơn, chị sống hạnh phúc hơn. Những chuyện kiểu như giết chóc chị đã không còn phải làm, cho nên tầng sát khí quanh thân đã phần nào giảm bớt đi rất nhiều. Hắn muốn nhìn thấy chị như vậy. Hắn muốn chị sống thật hạnh phúc.
Băng Cơ nghe vậy, cuối cùng cũng giác ngộ. Nàng sao lại có thể nghĩ đến chuyện Băng Vũ có thể đưa nàng về được chứ? Thật là ngốc mà. Nàng cười bất đắc dĩ. Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy não mình thiếu dùng như vậy.
“Vũ, em đừng lo. Chị ở đây sống rất ổn. Ngoại trừ có số thành phần não không có nếp nhăn ra thì không có gì là không tốt cả. Ngoài ra, mẹ của Ánh Tuyết còn là sư muội của Gia Cát Chính Ngã. Ở dưới cánh chim của ông, còn gì an toàn hơn được nữa chứ. Không phải chị đã nói rồi sao? Ở đây, chính là điều kiện tốt nhất để tiếp cận và phá hoại An Thế Cảnh. Cũng có nhiều khả năng tìm thấy mẹ của Ánh Tuyết nữa. Dạo này, chị cũng có nghiên cứu số thông tin, đa số khả năng, sự mất tích của mẹ Ánh Tuyết có liên quan đến An Thế Cảnh. Chẳng lẽ, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, sớm trả thù rồi sống cuộc sống yên bình hay sao? Xây cho Ánh Tuyết một ngôi nhà hạnh phúc.”
(Lời tự sự của tác giả: Chắc mọi người đang rất thắc mắc về mối quan hệ của Sở Ánh Tuyết và Băng Vũ nhỉ? Vì Ánh Tuyết đang mang trên mình khuôn mặt của Băng Cơ kiếp trước. Cho nên Băng Vũ dành một thứ tình cảm đặc biệt cho cô. Sau đó, sau thời gian dài tiếp xúc, anh nhận ra là mình không chỉ thích ngoại hình mà còn thích cả tính cách và con người của cô, vì vậy nên đã tỏ tình. Anh đâu biết rằng Ánh Tuyết vì được anh cưu mang, lại được anh chăm sóc, dịu dàng cho nên đã thầm thích anh từ lâu, chỉ là không dám nói. Hiện tại thì người đã thiết lập mối quan hệ người yêu. Chỉ chờ sau khi An Thế Cảnh lật xuồng thì sẽ tổ chức đám cưới)
Băng Vũ lặng nhìn người con gái nhỏ nhắn đứng trước mặt. Nàng mong manh như cành trúc phất phơ trước gió, nhỏ nhắn như chú sẻ nhỏ rúc vào lòng người nỗi ngứa ngáy muốn trở che. Nhưng lời nói ra lại khảng khái, hùng hồn. Khiến anh không khỏi cảm thấy bất lực. Nếu như anh mạnh hơn, nếu như anh có thể trả thù sớm hơn. Ít nhất à trước thời điểm chị xuyên không. Vậy thì chị đâu phải cực khổ như vậy.
“Chị” ánh mắt Băng Vũ nhìn Băng Cơ lóe lên là nồng đậm đau đớn cùng không đành lòng. Kiếp trước anh đã khiến chị đời vất vả, đến khi chết cũng là bởi vì hắn mới chết. Còn kiếp này, hắn vẫn không thể khiến chị sống an bình hơn.
“Sao thế? Hôm nay em lạ thế?” Băng Cơ cười, chỉ khi đứng trước mặt cậu em trai yêu dấu, Băng Cơ mới có thể thoải mái là chính mình, mới có thể cười nhiều như thế.
“Em yêu chị”
“Ặc…khụ…khụ…khụ…” vi câu nói bất chợt không báo trước của Băng Vũ mà Băng Cơ sặc cả nước miếng của bản thân mình, nàng ho dữ dội và mặt đỏ bừng. Còn hung thủ gây ra chuyện này lại chỉ đứng bên cười dịu dàng. Hãy liên tưởng Băng Vũ là tên sát nhân đang nhìn cái xác mình vừa giết cười dịu dàng. (Ôi rùng mình)
Phải mất lúc sau, Băng Cơ mới trấn định được cơ thể mình. Nàng vuốt vuốt ngực nuốt miếng nước bọt nói: “Vũ, bỗng nhiên em nói cái gì vậy?” Nàng thật sự không thể tưởng tượng được em trai lại tỏ tình với mình. Mặc dù đó cũng chỉ là thân thích, là tình chị em, nhưng thường thì con trai rất ít khi nói ra những điều như thế
“Vậy là em không được yêu chị hả? Cho dù chị có là chị của em, em đâu nói đến tình cảm nam nữ. Không phải sao?”
“Chị hiểu, nhưng…haizzz…không phải sẽ có người nghe được rồi đau lòng hay sao?” Băng Cơ thở dài, nhưng ánh mắt lại đặc biệt không che dấu ý trêu đùa, khiến hai má của Băng Vũ nổi lên rặng đỏ, vô cùng khả nghi. Sau lúc, anh cười dịu dàng, ánh mắt lại mơ hồ như đang hồi tưởng.
“Cô ấy, sẽ hiểu mà, cô ấy biết chị là chị của em”
“Nếu em đã nói như vậy. Thì thôi, chị coi như chấp nhận lời tỏ tình này của em vậy. Chị chấp nhận em yêu chị, nhưng về phần hồi báo…chị không biết à. Em đã có người trong lòng rồi, chị chen chân vào không phải quá trơ trẽn rồi hay sao?”
“Chị…” Băng Vũ thật sự không ngờ chị mình lại có thể nói ra những lời như vậy, vì thế mặt hắn tối sầm lại khiến Băng Cơ không nhịn được mà cười ra tiếng
“haha, thôi không trêu em nữa. Chị trở về đây. Hôm nay Thần Hầu phủ có chương trình rất đặc biệt”
“Nhanh như vậy?” Băng Vũ nuối tiếc nói. Mỗi lần hai chị em họ gặp nhau đều rất vội vàng. Chỉ đủ nói tầm vài câu. Hắn muốn bên chị lâu hơn, bù đắp cho chị nhiều hơn, trả lại cho chị những gì hắn đã lấy…
“Đừng lo cho chị, chị của em là ai chứ? Chị sống rất tốt, biết lo cho bản thân. Úc trước chưa gặp em đã sớm nói không có người thân thích. Hiện tại ra ngoài lâu không tiện. Vũ, em yên tâm. Rất sớm thôi, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Tối nay chị rảnh chứ?” đang định xoay người đi thì Băng Vũ hỏi. Băng Cơ giật mình. Hôm nay Thần Hầu phủ tổ chức Tài sắc vẹn toàn cho nữ nhân. Buổi tối, các bổ khoái trong Tiên Hạc ti được cấp phép ra ngoài tham gia hội Hoa đăng. Các nam bổ khoái bị cắt cử đi trực ban và tuần tra tránh cho các tên tội phạm nhân lễ hội đông đúc làm chuyện xấu. Nếu như Băng Cơ nàng có thể lo cơm nước cho Lãnh Huyết xong sớm thì cũng không còn việc gì để làm.
“Chị cũng chưa có kế hoạch gì. Sao thế?”
“Muốn cùng chị đi ngắm hội hoa đăng. Có được không? Đã lâu rồi chúng ta không đi cùng nhau”
“Chúng ta đã từng đi cùng nhau sao?” Đúng vậy, khi còn ở thế giới cũ, Băng Vũ gần như luôn bị giam lỏng, mọi hoạt động đều nằm trong sự kiểm soát của lão cha. Còn Băng Cơ thì luôn thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, gần như không có lúc nào ở nhà. Hai chị em họ chỉ gặp nhau trước khi Băng Vũ đi ngủ hoặc trong bữa cơm trưa vội vàng. Họ chưa từng được đi ra ngoài cùng nhau.
Sang thế giới này Băng Vũ luôn bận rộn xây dựng và củng cố thế lực. Băng Cơ thì chuyên tâm học y, độc, khinh công và sau này là đọc tâm thuật nên gần như không đi đâu khác ngoài phủ Thần Hầu và Thiên Đăng lầu. Hai chị em họ đến gặp nhau cũng vội vàng chứ đừng nói là cùng đi dạo phố, ngắm hoa.
“Hình như là chưa từng” Băng Vũ suy ngẫm chút rồi nói. Sau đó trong lòng anh đột nhiên cảm thấy mất mát, đã sống nhiều năm như vậy. Vậy mà lần được đi dạo cùng người mình trân trọng nhất cũng chưa từng có, thật sự là nỗi thiếu hụt rất lớn. Cả người họ, gần như đều đánh mất cả tuổi thơ vì thế hệ trước. Một người là bị người cha vô tình chà đạp, biến thành cỗ máy giết người. Còn một người lại vì báo thù cho cha mẹ mà đánh mất thời gian đáng lẽ là hồn nhiên và vô tư nhất.
“Vậy thì càng tốt, không phải chị không nghĩ đến việc cùng em đi lần trong đời chứ?”
“Cũng không phải là không nghĩ đến nhưng hôm nay thì không được” Băng Cơ mỉm cười nói, nàng cũng không có gì bận tâm, nhưng nàng cũng không muốn vì nàng mà Vũ khó xử. Hôm nay là ngày gì chứ? Sao lại có thể đi cùng chị gái được.
“Sao lại không? Chị vừa nói chưa có kế hoạch gì mà” Băng Vũ tối sầm mặt. Hắn chỉ muốn chị dành buổi tối cho mình thôi, khó khăn đến thế sao? Ngày nào cũng kè kè bên cái tên Lãnh Huyết mặt lạnh kia mà chị không thấy ngán à? Vậy mà còn suốt ngày đi nói xấu hắn là đồ mặt, đồ điên vậy mà lại dành hết thời gian cho hắn, là sao? (anh Vũ nhà chúng ta quên mất là hồi nhỏ anh ý đã thần tượng tứ đại thần bổ như thế nào rồi. hựa hựa)
“Vấn đề không phải ở chị”
“Vậy là vấn đề ở em ư? Em thì có vấn đề gì chứ?”
“Ừa, vấn đề ở em đó. Em trai ngốc. Em có nghĩ hôm nay là ngày gì không?”
“Thì là Thất Tịch thôi” Băng Vũ ngô nghê. Băng Cơ vỗ trán cái bốp, rất chi là cảm thấy bất lực trước cậu em chưa biết tí gì về phụ nữ này.
“Trời ạ, Thất tịch là ngày gì? Là ngày mà Ngưu Lang và Chức Nữ gặp mặt, là ngày tương tự với lễ tình nhân valentine / ở hiện đại, là ngày mà trai gái hẹn hò, thả hoa đăng cầu hạnh phúc dài lâu. Vậy mà em lại đòi đi cùng chị, bỏ mặc vị hôn thê của mình ở nhà. Em thấy nó hợp lý hả?”
Băng Vũ im lặng, đột nhiên anh nhớ đến khuôn mặt của Ánh Tuyết( chính là khuôn mặt của Băng Cơ kiếp trước) làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, nụ cười lấp lánh, ánh mắt như chứa hàng ngàn tinh tú, rồi cuối cùng anh cũng nhận ra, hôm nay là ngày lễ tình nhân. Tối nay nếu anh bỏ mặc cô nương đó ở nhà không biết nàng sẽ náo thành cái dạng gì nữa? Tuy rằng, nàng có thể hiểu, có thể thông cảm. Nhưng chắc chắn nàng cũng sẽ ghen tị, cũng sẽ tổn thương, sẽ cho rằng trong lòng anh chị quan trọng hơn nàng, nhất định sẽ không vui. Sau này cũng sẽ khiến Ánh Tuyết và chị bất hòa. Như vậy, không tốt.
“Chị, là em suy nghĩ không chu toàn”
“Hiểu được là tốt rồi” Băng Cơ cười
“Chị, em định là tối nay sẽ tặng chị, nhưng có lẽ không được. Chị, chúc mừng sinh nhật chị.” Băng Vũ mang ra cái bao lớn, khi anh mở chiếc bao đó ra, chiếc cổ cầm làm bằng Bạch ngọc liền hấp dẫn sự chú ý của Băng Cơ. Chiếc cổ cầm toàn thân làm bằng bạch ngọc, dây cầm làm bằng thiên tàm ti nghìn năm khó gặp, thân cầm khảm Minh châu giúp nó trở thành nền trời chứa muôn vàn vì sao lấp lánh trong đêm. Mặt cầm còn khắc con rồng lớn đang quấn quýt bên con phượng, Rồng được khắc bằng lam ngọc rồi khảm vào, phượng khắc bằng hồng ngọc. Cho dù là người không biết gì về cầm cũng dễ dàng nhận ra. Cầm này là nghìn năm khó gặp, vạn vàng khó mua.
“Đẹp như vậy? Tại sao em không tặng nó cho Ánh Tuyết?”
“Nàng ấy không chơi cầm, em đã tặng nàng ấy chiếc sáo bằng Bạch Ngọc, nàng ấy rất thích”
“Sao bỗng dưng lại tặng đồ cho chị chứ?” Băng Cơ hơi hoang mang, từ lúc nhìn thấy cầm này, nàng đã không rời được mắt. Khi còn ở kiếp trước, đến hoàn thành nhiệm vụ cấp A, (độ khó của nhiệm vụ phân theo bảng chữ cái, nhiệm vụ cấp A tương đương với nhiệm vụ khó nhất) Băng Cơ đã phải học cổ cầm trong tháng, sau đó nàng phát hiện ra mình cực kì thích loại âm thanh phát ra từ chiếc đàn này. Vì thế, mỗi lần nàng có chuyện gì buồn, hoặc sau nhiệm vụ khó, nàng đều lấy cầm ra đàn, có lần để Vũ nghe được, hắn luôn bắt nàng đàn cho hắn nghe trước khi đi ngủ. Lâu dần, nếu không có tiếng đàn của Băng Cơ, Vũ sẽ không ngủ được nữa. Từ đó, dù bận đến đâu, dù mệt thế nào, dù đang làm nhiệm vụ đi chăng nữa. Cứ mỗi lúc đến giờ Băng Vũ đi ngủ thì Băng Cơ đều trở về nhà.
“Chị, hôm nay là sinh nhật chị” Băng Vũ trầm mặc lúc lâu rồi nói
“Sinh nhật ư?” Băng Cơ lại trầm mặc, nàng không nhớ là nàng có sinh nhật đấy. Nhìn vẻ mặt của Băng Cơ, bỗng nhiên Băng Vũ lại cảm thấy mất mát, thì ra..chị cũng không nhớ, thì ra, đó quả thật à lời nói dối. Nhưng nếu cả anh và chị đều không nhớ, vậy cứ coi đó là lời nói thật thì cũng đâu có sao.
“Chị, chị quên rồi sao? Chị đã từng nói. Chị và Vũ là những đứa con của thần tiên bị thất lạc dưới chốn nhân gian, ngày mà em và chị ra đời là ngày mà chim hỉ thước bắc cầu, ngày mà nước mắt hóa mưa, ngày ấy, chính là Thất Tịch” Băng Cơ nhíu mày, hình như nàng đã từng nói lời này. Lúc đó, Vũ thấy bạn mình được bố mẹ tổ chức sinh nhật còn mình thì không nên rất tủi thân. Băng Cơ đã thấy Vũ trốn trong góc kín rồi khóc, quá đau lòng nàng đã nghĩ ra cái lời thoại cực kì buồn nôn này. Không ngờ Vũ lại tin là thật, vậy nên mỗi lần đến Thất Tịch Vũ đều đặc biệt vui vẻ.
“Vì vậy nên hôm nay em muốn đi cùng chị?” nàng hỏi lại, chỉ thấy Băng Vũ gật nhẹ đầu, sau đó mặt hơi đỏ nói
“Chị, là em suy nghĩ không chu toàn”
“Cảm ơn em, đây là món quà đầu tiên của chị. Chị rất thích” Băng Cơ cười, nụ cười của nàng ấm áp như gió xuân, Băng Vũ chỉ mong chị mãi cười như vậy.
“Chị, chị hãy luôn nhớ mình không bao giờ cô độc. Luôn có em đứng phía sau chị. Chị là món quà trân quý nhất mà ông trời ban cho em” Nói rồi, Băng Vũ khẽ vén mái tóc của Băng Cơ ra sau tai, ánh mắt là dịu dàng và bao dung không che dấu. Mặt Băng Cơ xoát cái đỏ bừng, nàng với lấy chiếc bao đựng cổ cầm khoác lên vai rồi xoay người nhún mình hòa lẫn vào không trung. Tay Băng Vũ vẫn còn để nguyên trên vị trí cũ, anh ngơ ngẩn nhìn theo bóng chị mình rồi lặng lẽ rút tay về cười bất đắc dĩ, sau đó cũng nhún mình biến mất.
(Móa…Viết xong đoạn này như là kể chuyện tình yêu nam nữ chứ không phải chị em nữa rồi. Nhưng mà không nỡ xóa. Làm sao đây? Có ai ủng hộ Vũ caca không? Dù sao thì tuy linh hồn vẫn vậy nhưng thân thể đã khác không còn chung dòng máu, mà anh Vũ bây giờ , đã lớn hơn chị Cơ tuổi rồi)