“Báo cáo đoàn trưởng, ngày đó là anh không lau nước sơn nguỵ trang, cho nên em mới nhất thời lỡ tay.” Thanh âm giải thích lẽ thẳng khí hùng của Tôn Hải Dương vang lên từ sau hai người.
“Không lau nước sơn, nhưng gương mặt này em cũng không biết nhỉ.” Trình Phi Viễn trợn to cặp mắt, hung ác nhìn chằm chằm phương hướng Tôn Hải Dương.
Tôn Hải Dương đại khái là có chút đuối lý, hạ thấp thanh âm, nho nhỏ nói thầm, “Ai bảo lúc ấy anh đưa lưng về phía em, hơn nữa còn lén lút, khiến em cho là gian tế.”
“Em...” Trình Phi Viễn nhất thời bị nghẹn gần chết.
Ngày đó hắn mới từ bộ chỉ huy ra ngoài, chuẩn bị đi xem tình hình địch, vậy mà liền bị tiểu tử thúi này từ phía sau khóa trái cánh tay và cổ, khiến cho hắn dù có lực cũng tránh không thoát, vừa lúc phía dưới chỗ hắn để cánh tay có một tảng đá bén nhọn, sau đó chẳng qua là đau một chút, hắn cũng không mấy để ý, nhưng đến khi diễn tập xong thì toàn bộ cánh tay đã sưng lên.
Buổi tối hôm đó, hắn vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, tên tiểu tử Chu Thành Phi kia tới, không nói hai lời liền động thủ, trực tiếp tới một cú đấm thẳng, hắn đương nhiên phải phản kích, qua lại mấy cái, Chu Thành Phi nhấc chân liền đá lên cánh tay trái của hắn. Đau đớn kịch liệt khiến hắn ngồi chồm hổm ngay lúc đó, tay phải chống đỡ, vậy mà tiểu tử thúi kia không biết thu lại, hung ác đá xuống tay phải của hắn, đau đớn từ hai cái tay cùng nhau đánh tới, trên trán hắn nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, lúc này Chu Thành Phi mới phát hiện ra tình huống không đúng, sau đó hai cái tay của hắn thật bất hạnh gãy xương.
Đầu Tôn Đào Phi xoay tròn o, nhìn Trình Phi Viễn, nhìn lại em trai càng phơi nắng càng đen hơn, chợt đứng lên, quát hai người đàn ông cộng tuổi lại đã hơn , “Câm miệng hết cho tôi, hai người không sợ người ta cười, nhưng tôi còn muốn mặt mũi đó?”
Trong nháy mắt, hai người đàn ông này cùng ngừng miệng, môi mỏng mới vừa hé mở của Trình Phi Viễn tựa hồ còn muốn nói tiếp cái gì, một ánh mắt như đao của Tôn Đào Phi quét qua, môi mỏng khẽ nhếch lập tức ngậm lại thật chặt.
“Ha ha!” Bàn Đinh trong ngực vỗ tay nhỏ bé chợt cười ha ha ra tiếng, giống như đang nói mẹ thật lợi hại.
Tôn Hải Dương nhìn tiểu Bàn Đinh trong lòng chị mình, lộ ra nụ cười sáng lạn với thằng nhóc nghe nói là cháu của hắn, thật là một đứa nhỏ khả ái, đứa cháu này Tôn Hải Dương hắn nhận.
Véo nhẹ mặt mềm nhũn của tiểu tử, Tôn Đào Phi từ trên nhìn xuống Trình Phi Viễn, nghĩa chánh từ nghiêm nói, “Làm một đoàn trưởng bị thủ hạ bắt được, anh còn nói, thay vì có thời gian cải vã, còn không bằng suy nghĩ làm sao để cho mình trở nên mạnh hơn.”
“A a.” Tiểu tử hét to hai tiếng, tựa hồ là đang phụ họa mẹ nói đúng.
“Còn em nữa, đánh người bị thương, nói đôi câu lời dịu dàng cũng không mất miếng thịt nào đâu.” Quay đầu, Tôn Đào Phi nhìn như trách cứ, thật ra thì cũng không có bao nhiêu ý trách cứ.
“Vợ, em thiên vị.” Quay đầu, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy vẻ mặt thương tâm lên án của Trình Phi Viễn.
Tôn Hải Dương xuyên qua chị mình, cho Trình Phi Viễn một ánh mắt dương dương đắc ý nhìn có chút hả hê, chị của mình quả nhiên đứng bên phía mình.
“Tôn Hải Dương, chị và Bàn Đinh đói bụng, em lấy chén canh trứng gà cho Bàn Đinh, chị lo liệu ở đây.”
“Trứng, trứng.” Nghe được ăn, tròng mắt đen nhánh của thằng bé chuyển động, nước miếng cũng nhỏ vài giọt, hiển nhiên nó cũng có chút đói bụng.
“Anh cũng đói bụng.” Thanh âm của người khác rõ ràng mang theo cố ý.
Tôn Đào Phi rất là im lặng thầm nhìn Trình Phi Viễn một cái, đứa trẻ to xác, còn con nít hơn Bàn Đinh.
Nhận được lệnh của chị mình, Tôn Hải Dương dĩ nhiên là chỉ có thể vô điều kiện hoàn thành, ngoan ngoãn ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì Tôn Hải Dương đã rời khỏi, phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, tiểu Bàn Đinh trong lòng Tôn Đào Phi cũng giang hai cánh tay, giùng giằng bò về phía Trình Phi Viễn, tiếng trẻ con kêu lên, “Ba, ba.”
Giường bệnh cũng không phải là quá lớn, Tôn Đào Phi tuyệt đối không dám để cho nó tự đi qua, định đặt nó ở bên cạnh Trình Phi Viễn, mình cũng ngồi xuống ở bên giường.
Mới đặt nó xuống, vừa ngẩng đầu, bên má liền truyền đến một xúc cảm mềm mại, tròng mắt đen sáng trong thâm thúy của Trình Phi Viễn tràn đầy ôn nhu, chăm chú nhìn chằm chằm cô.
“A, a.” Bàn Đinh không hiểu nhìn ba, nhìn lại mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra tò mò mê man, ba mẹ rốt cuộc đang làm gì.
Mặt trắng xanh của Tôn Đào Phi lập tức đỏ, cố gắng trấn định nhẹ trợn mắt nhìn Trình Phi Viễn một cái, “Nhìn cái gì vậy.”
Môi mỏng của Trình Phi Viễn vẽ ra một độ cong nhu hòa, trong ngữ điệu trầm thấp tràn ngập ôn nhu, “Em đến, anh rất vui.”
Tôn Đào Phi không tự chủ được né tránh tầm mắt nóng rực của Trình Phi Viễn, khẽ cúi đầu, mặt càng đỏ đến lợi hại, cần cổ trắng nõn mềm mại như ngọc lập tức bị thu vào trong tròng mắt đen của Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn ẩn nhẫn nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cũng dâng lên trận sốt nóng, thầm hận hai tay vô lực của mình, chỉ có thể nhìn vợ mình lại không thể ăn.
“Em đi hỏi bác sĩ xem có gì cần chú ý.” Nói xong, Tôn Đào Phi liền ôm lấy thắng nhóc không biết từ lúc nào đã leo lên bả vai Trình Phi Viễn, tự gặm đến vui sướng, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
“Đoàn trưởng, chị em đâu.” Tôn Hải Dương bưng ba hộp cơm đi vào, thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Trình Phi Viễn, chị của hắn và cháu nhỏ đều không thấy, hỏi Trình Phi Viễn một mình buồn buồn ngồi ở trên giường.
Trình Phi Viễn liếc em vợ mình một cái, miễn cưỡng đáp, “Đi tìm bác sĩ.”
Hai người đàn ông, mắt to trợn to mắt nhìn chằm chằm đối phương, bên trong phòng bệnh an tĩnh tràn đầy mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Tôn Đào Phi từ chỗ bác sĩ trưởng của Trình Phi Viễn trở lại, đẩy cửa ra liền phát hiện giữa hai người đàn ông bên trong gian phòng tĩnh lặng này tràn ngập một cổ hơi thở không quá hòa thuận.
“Mang cơm đến rồi à?” Quét mắt hai người trong phòng, Tôn Đào Phi thong thả ung dung mở miệng nói.
Tôn Hải Dương thấy chị mình trở lại, lập tức nịnh hót bưng canh trứng gà còn bốc hơi nóng đến trước mặt Tôn Đào Phi.
“Chị, chị xem như thế nào, nhóc muốn ăn không?”
“Ăn, ăn.” Tiểu tử nhìn canh trứng gà vàng nhạt, lập tức không thể chờ đợi kêu muốn ăn.
Tôn Hải Dương khuấy đều canh trứng gà, đưa tới miệng nó, “Bàn Đinh, ăn đi, cậu đút cháu ăn.”
Vậy mà nó căn bản không nhận lòng tốt của cậu Tôn Hải Dương này, trực tiếp đem đầu nhỏ quay qua một bên, chu cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất kêu một tiếng, “Mẹ, mẹ.”
Ánh mắt bất đắc dĩ cưng chìu của Tôn Đào Phi nhìn nó, nhận lấy hộp cơm cái muỗng trong tay Tôn Hải Dương, buồn cười liếc mắt Trình Phi Viễn, “Chị ở đây, em thay chị cho anh rể ăn.”
“Anh rể, ăn cơm, a...” Tôn Hải Dương cố ý đưa ra cái muỗng về phía Trình Phi Viễn tựa như dỗ em bé. Trước khi chị mình tới, mỗi ngày lính quèn như hắn đều phải cần cù chăm chỉ hầu hạ đoàn trường đại nhân, hiện tại chị hắn tới, hông của hắn tự nhiên cũng cứng rắn hơn. Chút thù, lúc này không báo, thì đợi đến bao giờ.
Tức giận trợn trừng mắt nhìn em vợ rõ ràng đang đùa dai, Trình Phi Viễn híp hai mắt lại, tiểu tử thúi, muốn tạo phản hay sao?
Đối với ánh mắt uy hiếp của đoàn trưởng kiêm anh rể của mình, Tôn Hải Dương không thèm để ý chút nào khẽ mỉm cười, làm ra một ánh mắt em chờ anh tới. Dù thế nào đi nữa hắn cũng bị anh rể mình dùng các loại võ nghệ giằng co một lần, cùng lắm thì hắn trở lại bị nữa thôi.
“Anh không ăn, vợ, anh muốn em đút.” Trình Phi Viễn nhìn Tôn Đào Phi đưa lưng về phí hắn, yếu ớt kêu một tiếng, vợ hắn ở đây, tại sao còn muốn để người khác cho hắn ăn.
Ánh mắt của Tôn Đào Phi quét tới, sao người đàn ông này lại ngây trẻ con vậy, hiện tại là lúc nào còn làm loạn.
“Anh không muốn ăn, thì đừng ăn. Hải Dương đặt hộp cơm ở trên bàn, anh rể em không đói bụng.” Thanh âm ác độc nói ra này câu, Tôn Đào Phi vẫn không quên tức giận trừng mắt Trình Phi Viễn, bày tỏ cô đang tức giận.
“Dạ, chị.” Đối với lệnh của chị mình, Tôn Hải Dương dĩ nhiên là phục tùng vô điều kiện, huống chi đối với quyết định này hắn cũng là vô cùng ủng hộ.
Cười gian gian với Trình Phi Viễn, Tôn Hải Dương vui vẻ bưng hộp cơm rời khỏi giường của Trình Phi Viễn.
“Chị, không có việc gì, em đi trước.” Không đợi Tôn Đào Phi trả lời, Tôn Hải Dương liền chạy tóe khói ra khỏi phòng bệnh. Dưới ánh mắt càng ngày càng có áp lực của anh rể, hắn vẫn nên rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
Thật vất vả đút con ăn xong, bụng Tôn Đào Phi cũng đã trống rỗng không chịu được. Đặt nó lên giường, Tôn Đào Phi liền không thể chờ đợi ăn phần cơm của mình.
“Vợ.” Tôn Đào Phi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Trình Phi Viễn đáng thương nhìn cô.
Im lặng ngắm nhìn Trình Phi Viễn gần trong gang tấc, nhai hết cơm trong miệng, Tôn Đào Phi giống như là người chị hiểu chuyện giọng điệu sâu xa nói, “Trình Phi Viễn, có ai nói với anh anh rất trẻ con không?”
Trình Phi Viễn không chút nào tức giận cười gian gian, “Có a, không phải là em sao?”
Tôn Đào Phi nhất thời bị nghẹn chặt, dở khóc dở cười ngắm nhìn Trình Phi Viễn đang nhiều hứng thú nhìn cô, cô nhất thời không biết nên nói gì với người đàn ông này.
“Anh không cần ăn?” Ánh mắt đáng thương như con cún của người nào đó nhìn chằm chằm vào cô, Tôn Đào Phi chỉ có thể hỏi ra những lời này, dù sao người đó cho đến bây giờ cũng chưa ăn cơm.
Trình Phi Viễn lập tức gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Tôn Đào Phi cúi đầu im lặng liếc mắt, ngẩng đầu lên. Tôn Đào Phi không thể làm gì đút cơm vào trong miệng mở to của đứa bé to xác này.
“Vợ, ăn ngon thật.” Miệng ngậm cơm của Trình Phi Viễn mơ hồ không rõ nịnh bợ Tôn Đào Phi.
“Ăn cơm đi, anh đàng hoàng một chút cho em.” Nhìn mặt tràn ngập nụ cười của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi nghiêm mặt ác nói, sao da mặt người này dày thế? Phát triển tiếp theo khuynh hướng này, anh không biết còn có thể nói ra lời gì làm cho cô đỏ mặt nữa, khuôn mặt mới vừa hạ nhiệt của cô lại nóng lên.
“Mẹ, ăn.” Bàn Đinh chỉ bụng nhỏ không cam lòng bị mẹ lạnh nhạt, bé thật ủy khuất nói vì trong mắt mẹ chỉ có ba.
“Anh cũng muốn.” Trình Phi Viễn theo sát sau con trai nói.
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ ngắm nhìn một lớn một nhỏ, người nào cũng đều giống trẻ con.
“Ăn.” Tiểu Bàn Đinh thấy mẹ không để ý tới bé, gấp gáp lôi kéo tay áo Tôn Đào Phi, nhắc nhở cô nó muốn ăn.
Nhìn hai đôi mắt lớn nhìn chằm chằm cô, Tôn Đào Phi chỉ có thể chấp nhận trở thành bà vú.
Đợi đến đút xong một lớn một nhỏ đã là hai tiếng sau. Đặt tiểu Bàn Đinh ở trên đùi Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi giao phó vói người khác đã ăn uống no đủ vui vẻ, “Đừng để con ngã xuống, em đi rửa hộp cơm.”