"Những binh lính kia thật ra thì không chân chính tham chiến có đúng không? Những thứ âm thanh mà trước đó ta nghe được đều là do ảo giác của mình?"
"Ha ha, ngươi rất thông minh, chỉ là......"
Nàng không chen miệng vào, mò mẫm tiến lên phía trước từ từ rời đi, vừa chờ đợi câu nói kế tiếp của bà bà.
"Nếu như khi đó ngươi ngừng lại, sẽ bị bọn họ đuổi theo."
Trong lời nói của bà bà tràn đầy ý cười, làm cho nàng cảm thấy một hồi lạnh lẽo, "Bị bọn họ đuổi theo?"
"Ngươi và bọn họ bất đồng, ngươi đi một bước tương đương với bọn họ chạy mười bước."
Nàng đã có chút sáng tỏ, không trách được bọn họ không đả thương được nàng, không trách được Tu Hồng Miễn bắt nàng đi liên tục không được ngừng lại. Bởi vì chỉ cần nàng dừng lại một cái, sẽ bị những người kia đuổi kịp.
"Ngươi đang định đi đâu?" Thanh âm của bà bà có chút khẩn trương.
Nàng thừa dịp bà ta còn chưa phản ứng kịp, sải bước chạy về phía trước.
Không tệ, nàng lừa bà ta, nàng hỏi nhiều như vậy chỉ có một mục đích là để trì hoãn thời gian, nàng không muốn phải nghe bà ta kể chuyện xưa.
Bởi vì lúc trước nàng không cẩn thận đá phải bà ta thì phát hiện ra bà ta không có chân.
"Đứng lại!" Bà ta ở phía sau thê lương hô, "Ngươi lại dám gạt ta! Ngươi lại dám gạt ta! Ta muốn kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ta nói rất nhiều! ~~"
Nàng biết, chuyện xưa mà bà ta muốn kể nhất định không đơn giản như vậy.
Nàng sải bước chạy, nếu như bà ta không lừa gạt nàng, như vậy nàng và bà ta cũng bất đồng, cho nên nàng chỉ cần đi một bước thì cũng sẽ bằng với bà ta đi mười bước.
Nàng khẩn trương khiến toàn thân có chút run, âm thành gào thét của bà ta bám riết phía sau lưng nàng.
Rốt cuộc, tay nàng lại chạm vào một cánh cửa kiên cố.
"Đông đông đông ~~~" Nàng không ngừng gõ cửa, phía sau âm thanh truyền đến càng ngày càng gần, nàng nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch.
"Đứng lại ~! Ta muốn để cho ngươi biết hậu quả khi lừa gạt ta!"
Nhất thời nàng cảm thấy hai bên tai nàng truyền đến một hồi khí nóng, ngay sau đó tiếng cười khàn khàn của bà bà truyền đến, "Ha ha ~ làm sao ngươi không chạy nữa?"
Nàng gần như ngây ngốc đứng yên tại chỗ, máu lưu thông trong cơ thể nàng nóng lên một cách khác thường.
Nàng nóng quá.
Ngay lúc đó tiếng cửa mở "Ken két ~" truyền đến, truyền vào trong tai nàng chính là một âm thanh của trẻ thơ.
"Cố Quỷ Bà, ngươi tới đây làm cái gì?"
Khí nóng bên tai nàng đột nhiên tiêu tán hết, nàng lập tức đi vào, đóng cửa lại.
Bên cạnh truyền âm thanh của một bé gái, tiếng nói thanh thúy mang theo ý cười, "Ngươi sợ bà ta?"
Nàng có chút lúng túng, hình như tiểu cô nương này cũng không sợ hãi bà bà này.
"Ngươi không nghe bà ấy kể chuyện xưa đúng không?"
Nàng gật đầu một cái, "Làm sao ngươi biết?"
"Ha ha, nếu ngươi nghe thì không còn khả năng lại tới đây gõ cửa của ta."
Sau lưng nàng một hồi lạnh lẽo, "Ngươi là ai?"
"Ta là Nghiền muội, cũng như ngươi, cũng là trong lúc vô tình mà lọt vào cướp giới, cho tới bây giờ đều bị nhốt ở đây."
Nàng kinh ngạc nhìn cô bé, "Vậy sao ngươi lại được canh giữ cánh cửa thứ hai?"
"Ta muốn đi ra ngoài, nhưng khi đi tới cánh cửa này, thì không đi được nữa. Cho nên ta liền dứt khoát canh ở đây, nếu có người có thể đi vào, thì sẽ đi cùng người đó."
Nàng cười cười, "Nơi này không còn ai khác sao?"
"Có." Nghiền muội dắt nàng đi sang một hướng khác.
"Đi đâu?"
"Ta dẫn ngươi đi trốn, canh giữ ở gian phòng này chính là một con sư tử, lúc ngươi mới mở ra, nó sẽ lập tức tới đây. Đi mau!"
Nàng cố gắng giật tay mình ra khỏi tay của Nghiền muội, "Ngươi nói láo!"