Editor: Puck - Diễn đàn
Nam nhân “Hự” một tiếng phun ra một ngụm máu, nhưng không lập tức chết đi, lúc này đôi nam nữ này dường như mới phát hiện còn có những người khác ở đây, ánh mắt Thủy nhi càng lạnh hơn một phần, nếu không phải bởi vì có cổ tuyệt tình chết tiệt, nam nhân này nào còn thở được?
Thượng Quan Lăng cả kinh, cất bước tiến lên, “Linh nhi…” Nàng lại xuống tay được, chẳng lẽ nàng thật sự không yêu Hiên Viên Mị? Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, lại khiến cho hắn xác định được, nàng không phải không yêu.
Sợi tóc màu bạc dính máu tươi, Hiên Viên Mị há miệng, nhẹ giọng kêu, “Thủy nhi…” Trong mắt lộ ra một tia áy náy và đau đớn.
Thủy nhi châm chọc cười một tiếng, đã vô lực sau khi giết hắn lần thứ nhất, nhịn đau đớn nát lòng nát dạ trong lòng, đi ra ngoài.
“Linh nhi…” Một tay Thượng Quan Lăng ôm nàng vào trong ngực, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
Trong mắt Thủy nhi một lần nữa hiện lên sát ý, khóe miệng châm chọc khẽ nhếch, đau lòng/ Không phải do chính hắn hạ cổ sao?
“Buông tay!”
Giọng nói lạnh như băng làm Thượng Quan Lăng cứng người lại, nhắm mắt, khổ sở nói, “Hắn đã phản bội nàng, tại sao nàng lại không thể cho ta một cơ hội?”
Thủy nhi cười nhạo nói, “Ngươi đừng quên, ngươi cũng từng phản bội ta! Hơn nữa hắn chỉ lên giường cùng một nữ nhân mà thôi, ngươi không phải chỉ một đúng không?”
“Ta…” Thượng Quan Lăng không lời nào để nói, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, bảo đảm nói, “Về sau ta chỉ có một mình nàng có được không?”
“Không được! Buông tay!” Coi nàng là gì? Nói muốn thì có thể muốn? Cố hết sức tạm thời không nghĩ tới Hiên Viên Mị nữa, muốn giảm bớt đau đớn, có thể có hơi sức đẩy hắn ra, nhưng nàn phát hiện nàng lại không làm được, gương mặt đó lúc ẩn lúc hiện ở trong đầu nàng, giống như có lẽ đã thành thói quen, sửa không được rồi!
Khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, nặng nề thở dốc một hơi, cũng không lãng phí hơi sức giãy giụa nữa, trong lòng hung hăng nguyền rủa cổ tuyệt tình đáng chết này một trận, nàng vẫn là lần đầu tiên đau như thế này! dinendian.lơqid]on
“Linh nhi…” Thấy nàng không giãy giụa nữa, ánh mắt của Thượng Quan Lăng trở nên dịu dàng như nước, định đưa tay sờ mặt nàng, lại bị Thủy nhi nhanh chóng nghiêng đầu tránh ra, nhìn vẻ mặt chán ghét của nàng, trong lòng Thượng Quan Lăng một lần nữa tức giận, tức giận quát, “Nàng cứ chán ghét ta chạm vào nàng như vậy? Chỉ có hắn có thể chạm vào nàng sao? Hắn rốt cuộc tốt hơn ta chỗ nào?”
Hiện giờ Thủy nhi chỉ cảm thấy hắn không thể nói lý, muốn một chưởng đánh hắn ra, nhưng linh lực vừa mới vận hành, đau đớn trên người chợt tăng lên, khiến cho nàng không nhịn được kêu rên ra tiếng, mặc dù linh lực của nàng thâm hậu, hiện giờ đều không thể sử dụng, một chưởng mới vừa rồi kia đã là cực hạn.
Thượng Quan Lăng cũng không phát hiện ra sự khác lạ của nàng, đôi tay nắm chặt bả vai của nàng, tất cả trong mắt đều là lửa giận, “Nàng nói ta rốt cuộc thua kém hắn chỗ nào?”
Ngay cả đôi môi của Thủy nhi cũng bắt đầu tái nhợt, nhưng trừ Hiên Viên Mị ra, nàng sẽ không lộ vẻ yếu đuối ở trước mặt người khác, nhìn Thượng Quan Lăng hơi điên cuồng, Thủy nhi châm chọc cười nói, “Biết khác biệt lớn nhất giữa ngươi và hắn là gì không?”
Thượng Quan Lăng không nói gì, chỉ mím môi nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Thủy nhi khẽ cười nói, “Hắn vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện tổn thương ta!”
“Hắn đã làm rồi!”
Thủy nhi nhìn về phía nam nữ yên lặng trên giường nhìn bọn họ, nam nhân kia có vẻ mặt đau đớn nhìn nàng, Thủy nhi cười nhạo nói, “Ngươi nói hắn ta?” Thu hồi tầm mắt, trong mắt đều là châm chọc, “Thượng Quan Lăng, cõi đời này chỉ có một Hiên Viên Mị!” Sẽ không bao giờ tìm ra người thứ hai yêu nàng như vậy.
Mặc dù dáng dấp giống nữa, bắt chước giống hơn nữa, nhưng mà ở trong mắt nàng lại hoàn toàn khác biệt, huống chi ánh mắt của nam nhân này màu đen, không ai biết ánh mắt của Hiên Viên Mị đã biến thành một đôi mắt màu máu, đây là nét bút hỏng lớn nhất!
Sắc mặt Thượng Quan Lăng trầm xuống, “Nàng phát hiện ra?”
“Rất khó phát hiện sao?”
Thượng Quan Lăng không nói, nháy mắt, đôi nam nữ kia cung kính lui ra ngoài, Thượng Quan Lăng nhìn Thủy nhi, trầm giọng nói, “Phát hiện cũng không có tác dụng gì, dù sao, về sao nàng chỉ có thể là của ta!” Vừa nói liền định cúi đầu hôn nàng, tay cũng trực tiếp đưa về phía thắt lưng của nàng.
Hai mắt Thủy nhi nhíu lại, cũng rất thông minh không giãy giụa, hô hấp vững vàng, để cho mình quên đau đớn trên người, trong lòng tính toán góc độ và tốc độ, chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng, mặc dù bây giờ không thể sử dụng linh lực, nhưng đừng quên, nàng đã từng là sát thủ.
Hiên Viên Mị nhìn thấy đúng lúc là một màn này, khí chua trong lòng bốc lên, vung ống tay áo lên một phát hất bay Thượng Quan Lăng, kéo Thủy nhi vào trong ngực, đang định dạy dỗ tiểu nữ nhân không biết sống chết này, lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, “Thủy nhi…” Trong lúc nhất thời dấm chua gì đó đều đã quên cả, chỉ còn lại lo âu và tức giận. diee ndda fnleeq uysd doon
Thủy nhi yên tâm dựa vào trong ngực hắn, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy phí sức, dứt khoát nhắm mắt lại, hiện giờ nàng giống như vừa mới vớt ra từ trong nước, quần áo cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt, Hiên Viên Mị có thể cảm thấy thân thể của nàng đang không ngừng run rẩy, rõ ràng không còn trái tim, nhưng hắn lại cảm thấy chỗ tim co rút đau đớn từng cơn, sát ý trên người không ngừng tăng vọt, tầm mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Quan Lăng, “Ngươi làm cái gì với nàng?”
Thủy nhi ôm thật chặt cánh tay của hắn, định trấn an hắn, nhưng vô lực mở miệng, cuối cùng vẫn khó khăn nói, “Ta đã đủ đau đớn… Chàng đừng khiến cho lòng ta đau đớn…” Tim của hắn ở trong cơ thể nàng, hắn đau lòng quá mức, nàng cũng chỉ có thể đau đớn theo.
Lúc trước khi đau liền không nhịn được nghĩ tới hắn, cố tình càng nghĩ tới hắn càng đau, đau đến mức nàng muốn nổi điên, hiện giờ nhìn thấy hắn, thân thể càng thêm đau đớn, trái tim lại bình tĩnh kỳ quái rồi.
Hiên Viên Mị cẩn thận ôm lấy nàng, “Xin lỗi…” Hắn không muốn làm cho nàng đau đớn, nhưng lại không cách nào khống chế đau lòng của mình, là hắn không bảo vệ tốt cho nàng, hết lần này đến lần khác khiến cho nàng bị thương.
Thượng Quan Lăng lau vết máu tươi nơi khóe miệng, nhìn về phía Hiên Viên Mị, trong mắt mang theo một tia sảng khoái, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Cổ tuyệt tình!”
Mắt Hiên Viên Mị chợt co rút lại, đôi tay hơi run rẩy, cổ tuyệt tình! Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy người trúng cổ tuyệt tình, không có ai có thể kiên trì đến cuối cùng, cũng có một hai người yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy, không chịu thỏa hiệp với cổ tuyệt tình, nhưng kết quả cuối cùng đều chưa tới một tháng liền sống sờ sờ đau chết, có thể khiến người sống đau chết, có thể thấy được có bao nhiêu đau.
Cảm nhận được đau thương của hắn, Thủy nhi nhẹ giọng an ủi, “Không sao…”
Hiên Viên Mị mất khống chế quát: “Không sao? Nàng như vậy gọi là không sao?”
Khi hắn đang phân tâm, một bóng đen lóe lên, Hiên Viên Mị đảo mắt nhìn, thấy Thượng Quan Lăng đã biến mất không thấy, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, tất cả trong mắt đều là ánh sáng khát máu, “Ly Tâm!” Hắn sẽ cho nàng ta biết kết quả đối nghịch với hắn!
“Ảnh…”
“Chủ tử… Khụ khụ…” Ảnh cung kính quỳ trên mặt đất… Rõ ràng bị trọng thương… Hắn vốn định theo Thủy nhi tiến vào, nhưng bị Ly Tâm ngăn cản, sau một phen dây dưa, bị Ly Tâm đánh trọng thương.
“Kêu Tử Phong tới gặp ta, nhanh lên một chút!”
“Vâng.”
“Thủy nhi…” Nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, mặt Hiên Viên Mị tràn đầy đau lòng, Thủy nhi nhìn hắn, há miệng, lại không biết nên an ủi như thế nào.
Hiên Viên Mị ôm nàng trở về điện Cảnh Tuyên, êm ái đặt nàng xuống giường, sau đó bày kết giới, đi tới bên giường hôn lên trán nàng, xoay người định rời đi.
Thủy nhi đưa tay kéo hắn, hỏi, “Đi đâu?” di ien ndang yuklle eq quiq on
“Nàng đổ mồ hôi, ta kêu người giúp nàng tắm rửa.”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, “Còn chàng?” Trước kia không phải đều do hắn giúp nàng sao?
Hiên Viên Mị nhìn nàng, mang theo một phần không nỡ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng nói: “Không nhìn thấy ta, có lẽ, nàng sẽ tốt hơn một chút…”
Thủy nhi thở dài một tiếng, đưa tay ôm lấy hắn, “Không thấy được chàng, ta chỉ biết nhớ chàng hơn.”
Hiên Viên Mị do dự một chút, mới đưa tay ôm lấy nàng đi về phía hồ tắm, Thủy nhi lẳng lặng nằm trong ngực hắn, nhẹ giọng hỏi, “Một đêm này chàng đã đi đâu?”
Bàn tay to khẽ vuốt ve da thịt trơn mềm của nàng, động tác êm ái kia dường như sợ mình hơi dùng sức một chút sẽ làm đau nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng run rẩy khe khẽ, Hiên Viên Mị mấp máy môi, nhẹ giọng nói, “Ta vào huyễn trận.”
Nhớ tới một màn kia thật đúng là kinh hiểm, bởi vì ở trong huyễn trận, hắn nhìn thấy nữ nhân kia hoàn toàn là Thủy nhi trong lòng hắn, giống nhau như đúc, vốn không tìm ra một chút khác biệt nào, nếu như không cảm cảm thấy đột nhiên đau lòng, hắn có thể sẽ thật sự bị lạc trong huyễn trận.
Nhìn Thủy nhi gắng gượng lên tinh thần nói chuyện với hắn, Hiên Viên Mị dịu dàng nói, “Ngoan… Mệt mỏi nằm ngủ một lát đi, ta sẽ không rời đi.”
Nhìn nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi, Hiên Viên Mị thương tiếc hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, lẩm bẩm nói, “Đứa ngốc, nàng chịu đựng như vậy chỉ khiến ta đau lòng hơn.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Như thế nào?”
Diệp Tử Phong do dự nói, “Thần chỉ có thể thử một chút…” Hắn không biết mình có thể tìm được phương pháp giải cổ này không, bết bát nhất chính là, không biết Vương Hậu có thể đợi bao lâu.
Vưu Diệc sợ Hiên Viên Mị lại làm ra việc ngốc nghếch gì, cho nên cũng cùng theo tới rồi, đột nhiên liếc nhìn thấy người trên giường giật giật, lên tiếng nói, “Tỉnh rồi!”
Hiên Viên Mị lắc mình đi tới bên giường, ôm lấy Thủy nhi, để cho nàng dựa vào trước ngực mình, “Thủy nhi, còn đau không?”
Thủy nhi lắc đầu một cái, nhưng trán lại đổ mồ hôi lạnh, Diệp Tử Phong cau mày nhìn hai người, lo âu nói, “Nhìn dáng dấp, tình huống Vương Hậu còn hỏng bét hơn dự đoán của thần, mặc dù thần có thể tìm được phương pháp giải cổ, chỉ sợ Vương Hậu không chờ được.” diendanlequydon
Thủy nhi nhìn hắn một cái, nàng trở thành Vương Hậu từ lúc nào rồi hả?
Sắc mặt Hiên Viên Mị biến thành càng khó coi thêm, “Nghĩ cách!”
“Biện pháp ngược lại có một!” Diệp Tử Phong nhìn Hiên Viên Mị, coi như trưng cầu ý kiến của hắn, “Thần có thể dùng thuốc để Vương Hậu quên ngài trước, nhưng có thể sẽ có một chút nguy hiểm, nếu như thất bại, Vương Hậu có thể sẽ hoàn toàn quên ngài.”
Cánh tay Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi siết chặt, do dự một chút, đang định gật đầu, trong ngực lại truyền đến một giọng nói không vui, “Có phải các ngươi cần trưng cầu ý kiến của ta trước không?”
Hiên Viên Mị nhìn mặt nàng lạnh xuống, nhưng hắn không cách nào tiếp nhận hậu quả mất đi nàng, “Thủy nhi, đây chỉ là tạm thời.”
“Hiên Viên Mị!”
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn Diệp Tử Phong, rõ ràng cho thấy đồng ý đề nghị của hắn.
Sắc mặt Thủy nhi lạnh hơn, đẩy hắn ra, “Chàng tránh ra, ta không muốn nhìn thấy chàng!”
Thủy nhi kéo chăn che kín cả người, bởi vì đau đớn mà thân thể không ngừng run rẩy, ai biết lúc nào Diệp Tử Phong mới có thể giải được cổ trên người nàng? Nếu như vẫn không giải được, có phải hắn sẽ khiến cho nàng luôn luôn quên hắn không? Nếu như thất bại, nàng cũng không nhớ nổi hắn nữa thì làm như thế nào? Hắn không phải định lặng lẽ canh chừng nàng?
Diệp Tử Phong nhìn đống chăn không ngừng rung rung trên giường, cau mày nói, “Vương Hậu, ngài còn chưa hiểu rõ chỗ lợi hại của cổ tuyệt tình này, nếu ngài liều mạng chống cự nó, có thể sẽ sống sờ sờ mà đau chết!” Hơn nữa lấy tình huống hôm nay xem ra, tình cảm của Vương Hậu với Vương cũng thâm hậu giống nhau, tuyệt đối không thiếu một phần so với Vương, nhưng càng như vậy, nỗi khổ sở của nàng chỉ càng tăng thêm.
Thủy nhi vạch chăn, nhìn Hiên Viên Mị, nói từng câu từng chữ, “Ta sẽ không chết!”
Hiên Viên Mị mấp máy môi, nhìn nàng hồi lâu, xoay người lại căn dặn, “Tử Phong, mau sớm nghĩ cách! Vưu Diệc, đào ba thước đất cũng tìm Ly Tâm ra cho ta!” Bây giờ tìm được Ly Tâm là biện pháp giải quyết tốt nhất, chỉ cần tìm được nàng ta, hắn tự có biện pháp để cho nàng ta mở miệng!
Vưu Diệc nhíu nhíu mày, trước tìm lâu như vậy cũng không tìm ra được tung tích của Ly Tâm, nếu không phải chính nàng ta thò ra, hắn đều cho rằng nàng ta đã biến mất, bây giờ chỉ sợ không dễ dàng tìm được, liếc nhìn hai người trên giường, hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức!