TranxBeta: Hành. (Làm ơn ai collab vs tôi với)
-------------------------------------------------------------
Đã vài ngày trôi qua trong lúc tôi đặt bẫy thêm mấy con lợn rừng khác, tôi đã rải máu những con đã bắt được và treo xương chúng để đuổi đồng loại chúng đi. Cuối cùng, tôi khử độc cho đống thịt heo còn lại.
“Bố mẹ nhớ ăn thịt nha.”
“Mấy cái này ăn được sao?”
“Dạ, tuy ăn liền sẽ dính độc, nhưng con có khử độc rồi nên bố mẹ có luộc hay nướng, thì chúng vẫn thành một loại thuốc bổ giúp hồi sức đấy.”
“Sao con biết nhiều vậy?”
“Cái này rảnh quá tiềm hiểu thôi mẹ.”
Đó là một phần kiến thức tôi đạt được khi bỏ trốn và đương nhiên, tôi sẽ giấu họ biết điều này. Trong quá khứ, tôi đã từng làm thịt bò khô mỗi khi có thời gian rảnh. Và nhờ đó tôi có thể sinh tồn suốt một tháng mùa đông nhờ đống lương khô đó.
Thậm chí, tôi sẽ ăn thịt sống nếu hết lương thực, mà nhớ lại thì hương vị độc quỷ tê cả lưỡi tôi cũng không tệ.
“Khi nào hết thịt thì bố mẹ cứ báo con, con sẽ bắt thêm cho hai người ăn.”
“Vậy là đủ rồi, con hãy lo cho kỳ thi ở Seoul đi.”
“Và nhớ gửi lời chào của bố mẹ tới Yoon Hee nha.”
“Dạ, mà mẹ nghĩ em ấy sẽ thân thiết với con không?”
“Đương nhiên không rồi.”
“Mẹ, nói vậy khiến con tổn thương đấy.”
“Thế vẫn không đau bằng tổn thương con gây cho mẹ khi chọn thất nghiệp tận hai năm đâu.”
“Cũng đúng….”
Đôi khi mẹ tôi cũng hay cằn nhằn thế này.
Mà nhắc tới em gái mình, sự hiện diện của em ấy vẫn làm tim tôi nhói đau.
Vì em ấy đáng lẽ ra đã có thể tỏa sáng, nếu không có thằng anh khốn nạn này. Thế mà em ấy lại bị khống chế dưới danh nghĩa vì sự an toàn của mình.
Ân tình mà tôi nợ gia đình mình còn quá nhiều, và dù không biết lý do hồi quy nhưng lần này, tôi sẽ ra dáng đứa con trai tự lập cho bố mẹ thấy, đồng thời hướng em gái mình tới thành công.
Và tôi tin những mục tục trên chính là mục đích để tôi hồi quy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi bước lên xe.
Do sự hoành hành trên đường của lũ tội phạm và quái vật, mà dạo này đường đi từ Cheongju tới Seoul khá lâu. Cũng chỉ vì cái đám vô phép ấy mà chuyến đi của tôi phải kéo dài thêm.
Lũ quỹ thì có thể bị săn định kỳ nhưng đám tội phạm rất ranh ma, do họ là những con quái vật đội lớp con người. Thế nên mỗi khi phát điên, cái đám ấy những lần hiếm hoi tôi đồng ý giết người.
Ít nhất khi tôi trở thành thợ săn chính phủ, tôi sẽ không ngần ngại đánh tội phạm.
Dù sao thì càng ít tội phạm thì sự yên bình của tôi càng ít bị quấy rối mà.
Vấn đề chính là sức mạnh của mình.
Thứ đang khiến tôi phiền lúc này là một thức khả năng tôi khám phá ở kiếp trước.
Nó tên là ‘Hấp Huyết’- một loại Gift độc nhất chỉ có thể đạt được thông qua máu nạn nhân. Và để đạt được nó, tôi phải nuốt lượng huyết tươi nhất từ máu tim nạn nhân. Nhờ nó nên mặc cho sự thức tỉnh chậm trễ của tôi, người ta vẫn vinh danh tôi là "Huyết Chủ”.
Nhưng rốt cuộc tôi lại mất kiểm soát và nổi cơn thịnh nộ, do mất
kiểm soát sức mạnh của mình.
Đến giờ, dù tôi có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Hấp Huyết chính là Gift khiến người ta nhầm lẫn tôi với ma cà rồng, nên tôi sẽ không để lộ nó vào kiếp này.
Thay vào đó tôi sẽ lộ các Gift khác.
Những Girt mà vì lí do vô danh nào đó, mà tôi vẫn có dù đã hồi quy.
Tổng cộng lại tôi có tận mười cái.
Mà không biết đây là điều tốt hay xấu đây?
Mọi chuyện cứ xảy ra như một giấc mơ viển vông, khiến tôi chẳng muốn suy nghĩ kỹ về nó nữa nên tốt nhất là tôi nên ngầm chấp nhận vận may vô lí này vậy.
Vả lại, nếu tôi có thành tội phạm một lần nữa, nó sẽ trở thành đại họa cho thế giới, nhưng sẽ không ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu, lần này sẽ khác thôi.
Hừm.
Có lẽ nào?
Do trước khi tôi hóa rồ, tôi mới chỉ là một tên thất nghiệp vô hại, song giá như không ai làm phiền hoặc gây hấn với tôi thì tôi đã ngoan ngoan sống thế rồi.
Trong lúc bận suy nghĩ vu vơ, tôi đã tới Seoul.
Tôi đến siêu thị gần nhất để mua thật nhiều thịt, tôi nào có thể tới gặp em gái mình tay không được.
Tạ ơn trời là để lo cho bản thân và em gái, bố mẹ mình đã cho thằng con vô công, rỗng túi này thêm tiền.
Tôi đến điểm hẹn với hành lý trong tay, theo kiếp này tôi đã từng sống ở đây hai năm trước, còn nếu tính cả kiếp trước thì tôi đã ba mươi năm không sống ở đây.
Nó như một căn nhà ngoại ô với hai phòng, một nơi thích hợp cho hai người sống.
Và khi tôi bước vào. Tôi thấy một nơi bừa bộn với rác vương vãi khắp sàn.
Chà, ít nhất thì vẫn còn chỗ trống đẻ tôi bước qua - tôi thầm nghĩ, và sau khi tôi bỏ hết đồ đã mua vào tủ lạnh, tôi liền bắt tay vào dọn dẹp căn nhà.
Tôi thu thập những loại rác to trước, phân loại quần áo, và cứ thế một tiếng trôi qua.
Đây là thời gian cao điểm đối với Yoon Hee. Dù năm nay chương trình rất nặng, nhưng có vẻ em ấy đã qua và học thêm năm nữa. Thậm chí vào lúc này, nếu em ấy chịu hạ tiêu chuẩn thấp hơn chút thì em ấy đã đủ khả năng gia nhập một công hội rồi.
Cùng lúc ấy, Yoon Hee bước vào sau âm thanh khóa số được bấm bên ngoài.
Đứa em nhỏ của tôi, Choi Yoon Hee năm nay sẽ sang tuổi 21, em ấy sẽ tốt nghiệp đại học với thang điểm xuất sắc và sẽ là cá nhân tài năng sớm bộc lộ năng khiếu của mình.
Giá như tôi không phát điên thì em ấy đã có thể khoe tài rồi.
Cũng vì ông anh đây, nên tài năng Yoon Hee đã bị che giấu và không thể kiếm được việc, rồi cô độc già đi.
Và tất điều ấy là lỗi của mình.
Tôi cay đắng cười trước hình dáng trẻ trung của đứa em gái mình, thứ tôi ngỡ sẽ không bao giờ thấy một lần nữa. Vào kiếp này, tôi thề sẽ không bao giờ trở thành kẻ ác thèm khát quyền lực nữa.
“Ồ, anh tới rồi sao?”
Đôi mắt của Yoon Hee mở to khi em ấy thấy tôi.
“Anh có gọi em để báo anh tới nhưng em không có trả lời.”
Tôi đã bị em ấy bơ.
“Chậc, thì có sao đâu? Anh vẫn có thể chơi game và nằm ườn cả ngày như mọi khi mà.”
“Đây là cách em thấy anh à?”
“Ừ, thì bộ anh không như vậy à”
“Anh có hơi bất ngờ khi thấy em bình tĩnh đến thế đấy.”
Tôi cứ tưởng em ấy sẽ xem tôi một cách tiêu cực như rác, kẻ khó ưa, thằng ký sinh bố mẹ, gián, dòi, vân vân và mây mây.
Nghe những gì tôi tự miêu tả bản thân, biểu cảm Yoon Hee liền tỏ vẻ kỳ lạ.
“Tuy em mới gặp anh có vài phút nhưng em thấy lạ rồi đấy.”
“Thật may là em không coi anh như con bọ.”
“Bộ anh nghĩ em tệ vậy sao? Đây là suy nghĩ thật của anh về em à?”
Yoon Hee hít một hơi nói tiếp.
“Dù sao thì mẹ có nói với em rằng anh muốn làm thợ săn chính phủ. Bộ anh muốn làm thiệt à?”
“Ừ, anh sẽ làm nó.”
“Tại sao?”
“Sao?”
“Thì, anh biết đấy, anh chưa bao giờ muốn làm việc trừ khi đó là công ty lớn. Kể cả khi anh đi thực tập anh cũng chỉ ngồi ỳ một chỗ, và làm lãng phí thời gian. Nên em không hiểu. Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Thì anh không muốn làm gánh nặng của cả nhà nữa.”
“Thật ư? Anh có thật là ông trai ngồi ì ra như đi tù và khiến ba mẹ buồn của em không đó?”
Nhắc tới ký sinh, gián và sâu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được lời đánh giá của em tôi.
“Thì làm công chức nhà nước tốt mà. Và anh sẽ có thể diệt trừ kẻ gian gây hại tới đất nước nữa.”
Khác với các công hội thợ săn vĩ đại nhắm tới diệt quái vật và nhiệm vụ hầm ngục, thợ săn chính phủ sẽ đương đầu với tội phạm làm mất an ninh xã hội.
“Từ lúc nào anh tìm được niềm vui từ đánh bại kẻ ác vậy?”
“Tại tự nhiên, anh nghĩ mình hạ càng nhiều tội phạm thì càng ngầu thôi.”
“Hiểu rồi. Đúng là người ta có nói săn người và săn quái dựa tiêu chuẩn khác nhau. Mà anh định kiểm tra ra sao? Anh có chuẩn bị chưa?”
“Chuẩn bị gì?”
“Thì anh định làm thợ săn chính phủ đúng chứ? Nên bộ anh không có mấy cuốn sách chuyên môn sao? Bộ anh chưa làm gì à?”
“Ờ ha.”
“...”
Thành thật mà nói, tôi cứ tưởng tôi được quẩy tung chảo nên có định học gì đâu? Dù sao thì chả ai dùng điểm số để đánh nhau đâu?
Khi tôi gửi cho em ấy ánh nhìn tò mò, Yoon Hee quay lưng lại.
“Em không biết gì hết, anh tự tìm hiểu đê.”
“Đừng nói thế chứ, giúp anh đi. Hãy cho anh thấy kỹ nặng của cô em gái gái tài năng của mình đi mà.”
“Tại sao là em?”
Tôi giả vờ mất kiên nhẫn nhìn qua chỗ khác nhưng vô ích, tôi đành nói.
“Anh sẽ cho em tiền tiêu vặt.”
“Thật ư?”
“Em muốn bao nhiêu.”
“Anh cho giá trước đi.”
Khi tôi nói ra từ “Năm trăm” đầu con bé hí khởi gật lia lịa.
“Vậy đi nào!”
***
Và thế là ngày hôm sau chúng tôi đi vào thành phố để mua vài cuốn sách.
Seoul, nơi những con người thức tỉnh và ác quỷ cùng lúc xuất hiện đã náo nhiệt hơn trước.
Các trạm cư trú khẩn cấp được xây dựng trải dài khắp thành phố, còn cram xúc động trên khuôn mặt của những người qua đường thì xen kẽ giữa bĩnh tĩnh và lo lắng.
Do ác quỷ sẽ bị chặn phía ngoài thành phố, nên vấn đề chính sẽ là tội phạm.
Họ luôn ẩn náu và nhăm nhoe lúc hệ thống phòng thủ yếu đi, để nhân cơ hội tấn công và cướp bóc.
Đây chính là thế giới nơi con người sẽ chết ngay tức khắc, nếu họ bị bắt gặp ở sai nơi, sai thời điểm. Và tệ hơn nữa, là những người ở đây chỉ quan tâm hoàn thành công việc thật nhanh, hơn là quan tâm bản thân.
Bỏ qua các điều trên, thì bầu không khí ở đây rất tốt. Trước khi hồi quy, tôi cứ tưởng tôi sẽ vĩnh viễn tạm biệt nơi này chứ.
“Thật ra, nếu em thức tỉnh thì trở thành thợ săn chính phủ sẽ không khó tới vậy đâu.”
Giọng nói của Yoon Hee tràn ngập sự hân hoan, do đã lâu rồi chúng tôi chưa đi mua sắm với nhau.
Vì đây là khu vực hơn mười triệu dân có cơ hội trở thành thợ săn. Nơi đầy những người có tiềm năng thức tỉnh, hoặc đã có sức mạnh và ao ước trở thành thợ săn may mắn trong đêm.
Nên theo tự nhiên, việc làm thợ săn chính phủ và chiến đấu kẻ xấu sẽ không được ưa chuộng ở đây. Hiện tại, việc làm thợ săn thành công sẽ đồng nghĩa với lương cao và có nhiều ưu đãi, họ sẽ được tham gia các tập đoàn lớn như nhân viên tự do hoặc bán thời gian.
Trước đây, điều kiện để trở thành thợ săn chính phủ rất đơn giản. Đầu tiên bạn chỉ cần thức tỉnh và trải qua bài thi đánh giá năng lực. Sau đó bạn chỉ cần đạt tiêu chuẩn căn bản về đạo đức và nhân cách, rồi phỏng vấn là xong.
“Anh hai em sắp kiểm tra đó, mà anh đã thức tỉnh chưa?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chà, vậy là vượt được nửa đoạn đường rồi, anh có Gift không?”
“Có chứ.”
“Thật ư? Tuyệt quá! Chắc hẳn anh tập luyện ở nhà nhiều lắm. Vậy anh có cơ hội vượt quan tận 99% rồi.”
“Vậy anh chỉ cần chuẩn bị sơ thôi.”
“Không được. Dù anh có vượt qua, anh vẫn phải thực hiện tốt công việc mới có thể làm ở cơ quan tốt được.”
“Mình phải chọn cơ quan sao?”
“Tất nhiên rồi! Bộ anh không biết sao?”
Yoon Hee nhìn tôi và bắt đâu phân tích coi tôi nên vào cơ quan nào nếu muốn làm thợ săn chính phủ.
Những cơ quan mà em ấy nói là 1.Cơ quan An Ninh Quốc Phòng - chịu trách nhiệm về an ninh nội thành của Seoul, 2.Cơ quan Hợp Tác Quốc Tế - đóng vai trò là cầu nối giữa chính phủ và các tập đoàn lớn, và 3.Tiền Tuyến Chống Quỷ - nơi chuẩn bị bằng săn quái vật và các biện pháp đối phó quỷ.
“Anh chỉ có thể trở thành thợ săn chính phủ nếu tham gia những cơ quan trên thôi, còn mấy vị trí còn lại là cho các thợ săn tự do.”
Hiển nhiên là Yoo hee đã tìm hiểu giúp tôi, nên tôi nhìn vào em gái mình và cảm ơn.
“Cảm ơn vì tìm giùm anh nha.”
“Có à? Em chỉ làm vì tiền thôi.”
“Dù vậy thì anh vẫn cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn em! Em đã bảo làm vì tiền mà.”
Với khuôn mặt đỏ ửng, em gái tôi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy vì ngượng. Thế nên tôi cũng đuổi theo và đánh trống lảng, thể hiện rằng mình không định chọc em ấy nữa.
“Vậy còn em thì sao? Em kiểm tra có khó lắm không?”
“Em sao? Em chuẩn bị hết rồi. Bài kiểm tra lý thuyết dễ ợt. Vấn đề ở đây là bài kiểm tra thực hành đấy.”
“Bộ nó không dễ khi em có Gift à?”
“Đỡ hơn chứ không dễ.”
Gift là khả năng đặc biệt có sẵn. Chúng có thể là những khả năng độc đáo mà con người có thể làm như tạo các luồng sóng não, hay dùng kiếm biến hình hoặc dịch chuyển tức thời.
Tuy nhiên, phần trăm để một cá nhân thức tỉnh có Gift là 3%, thể hiện Gift quý giá thế nào.
Có điều là nó không quý với tôi.
“Anh chỉ cần máu thôi.”
'Hấp Huyết' không đơn thuần là năng lực dùng Gift để tước đoạt các Gift khác, mà là khả năng để có thể thông thạo Gift mà đối phương sử dụng.
Điều cần lưu ý cho tôi không chỉ bình tâm, mà còn phải trông lo cho Yoon Hee để em ấy có thể hoàn toàn phát triển năng lực nữa.
Dù ít ỏi, song đấy là cách duy nhất để tôi có thể chuộc tội cho những lỗi lầm bản thân gây ra.
Tôi muốn sống em ấy sống thật hạnh phúc và tận dụng nhuẫn nhuyễn năng lực mình.
Đấy là tất cả những gì tôi ước cho Yoon Hee.
Vì có tài năng không đồng nghĩa sẽ thành công, nó cần phải trải qua rèn luyện gian khổ nữa.
“Anh vừa nói gì vậy?”
“Không gì hết.”
“Chắc chắn em có nghe anh lẩm bẩm mấy thứ đáng nghi mà.”
Sau khi mua đủ những vật dụng cần thiết cho kỳ thi, một vài bộ đồ đơn giản. Rồi khi ăn trưa xong, chúng tôi đi tới ngân hàng.
“Anh có chắc đủ tiền không?”
“Thì vật dụng hàng ngày có đáng giá bao nhiêu đâu?”
Hành động đầu tiên của tôi là giảm thiểu thứ Yoon Hee cần lo trong cuộc sống.
***
Choi Yoon Hee theo sau, quan sát bóng lưng của anh mình.
Anh cô đã thay đổi rồi.
Hồi anh ấy còn ở nhà, anh cô như bị quỷ dữ nhập vậy.
Anh ấy luôn giận dữ mà không biết phải giận ai. Đó chính xác là những gì Yoon Hee nhớ về anh hai cô.
Sẽ là dối trá nếu cô nói cô không thương hại anh mình nhưng trái lại, cô cũng không muốn thân thiết với anh hơn.
Với cảm giác bất lực cứ ngày một lớn dần như một bệnh truyền nhiễm, cô tin rằng nếu cô đủ tốt thì sẽ khuyến khích được anh mình trở về tính cách cũ.
Nhưng anh hai cô, người cô gặp lúc này lại khác hẳn.
Anh ấy đã mất đi cơn nóng giận vô bổ và giờ rất dễ tính.
Cảm giác anh ấy đang có là yên tâm sao? Chắc đây như một loại giác ngộ. Thứ cảm giác chỉ có sau khi trải qua tất cả những thăng trầm của cuộc sống, rồi thoát ra khỏi nó sau 5 năm thất nghiệp.
Nhưng khi cô liên lạc với bố mẹ, họ nói rằng anh ấy tự nhiên thay đổi.
Ngoài ra họ luôn nhắc cô phải mang theo bộ dao nĩa với đũa khi ăn dù cô không hiểu tại sao. Nhưng dù sao thì trước khi anh hai tới Seoul, cô có nghe anh đã tự làm dụng cụ bằng quỷ, nguyên liệu gồm cả lũ cấp 3 nữa.
Vậy chắc Gift của anh của có liên quan tới săn quỷ nhỉ?
Không biết chuyện gì đã xảy ra với anh hai ta?
Tham gia một bang hội tầm trung cũng không tệ. Tuy nhiên, cô ấy không nói gì thêm vì anh trai cô ấy dường như có mục tiêu trở thành một thợ săn chính phủ, hơn là gia nhập bang hội.
Choi Yoon Hee quyết định bỏ qua nghi ngờ không ngừng tăng trong lòng vì đối với cô, vì miễn sao mọi việc tốt đẹp hơn thì đã đủ với cô rồi.
“Có anh hai, em chỉ cần tập trung học là được rồi.”
Không phải vì tiền công mà cô mới an tâm đâu.
À, thành thật mà nói, thì cô có bất ngờ khi anh cô hứa sẽ cho 500 won thật.
Cùng lúc ấy, bên ngoài ngân hàng trên nên náo động và một nhóm người đổ ào vào ngân hàng la hét.
“Cấm cử động!”
Nhóm người ấy chính là ăn trộm, hay nói chính xác hơn là tội phạm mới đúng.
***
“Anh hai!”
“Họ chỉ là cướp thôi.”
Tôi nhìn qua Yoon Hee, người trốn ra phía sau lưng tôi. Có lẽ vì tình huống trên mà tôi có thể cảm giác em ấy run rẩy.
Không quan tâm mấy, tôi thử nhìn ra lối ra vào và đếm lượng tội phạm.
Mười người, chúng chia làm hai nhóm và hành động có kế hoạch, đám này là dân chuyên rồi.
“Đây là ngân hàng cơ mà, sao cướp có thể…”
“Ngân hàng thường là mục tiêu tốt cho ác nhân có năng lực cách ly.”
Đặc biệt là những ngân hàng tọa lạc ở ngoại ô Seoul, vì để bắt lũ trộm, họ chỉ có thể xâm nhập vào ngoại ô tỉnh Gyeonggi, nơi mỗi lũ quỷ sinh sống.
Hồi tôi còn là tội phạm, tôi đã thực hiện một số phi vụ cướp ngân hàng và sớm quen thuộc với cách nó vận hành.
Họ có khả năng cách ly xung quanh, khiến việc giao tiếp trở nên vô dụng và sẽ tàn nhẫn xử lý bất cứ ai nổi loạn. Nhờ mánh pháp này, chúng khiến chính phủ phải tập trung các chi nhánh ngân hàng ở trung tâm Seoul, chừa lại một số chi nhánh ở vùng ngoại ô, và giảm bớt mối nguy hại bằng cách triển khai các hiệp hội của các công ty lớn đến các chi nhánh đó. Đấy cũng là thời điểm mà những kẽ hở chưa được khắc phục lộ ra, và đám tội phạm đã lợi dụng các thiếu sót đó. Phi vụ này cũng vậy.
“Tất cả giơ tay lên và quỳ xuống!”
“Nếu dám hành động bậy, tụi tao sẽ xử lý tụi bây tại chỗ.”
“Chỉ mỗi tụi bây thôi nên nghe lệnh mau!”
Bằng!
Vào khoảnh khắc một người đàn ông kháng cự, súng của tên tội phạm lên đạn rồi văn tia lửa.
Hai chân người đàn ông vẫn còn giữ nét mặt kinh ngạc khụy xuống đất té ngã, máu cũng từ đó tuôn ra.
“Quỳ mau!”
Nghe tiếng lũ tội phạm bắn, tất cả nhân viên và khách hàng đều sợ khuất phục và quỳ xuống.
Mười tên tội phạm hành động rất nhanh chóng, năm người đứng ở cửa canh con tin còn năm người thì theo quản lý chinh nhánh tới két sách.
Trong lúc đó, tôi nhìn lại Yoon Hee.
Có thể do con bé lần đầu chứng kiến tận mắt cái chết-
- Mà sự sợ hãi và giận dữ của cô xen lẫn vào nhau, khiến vai cô rung lắc dữ dội. Tôi có thể thấy Yoon Hee là một thợ săn tiềm năng. Do cơ thể cổ hành động như thể muốn chống trả lại ngay lập tức, song chuyện này là bất khả thi đôi với em ấy, do Yoon Hee thiếu kinh nghiệm thực chiến lẫn trang bị đầy đủ để có thể đối phối lũ tội phạm có súng.
Thế nên tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng vỗ đầu em ấy.
“Bình tĩnh đi, em không được nhân nhượng với loại tội phạm này, khi nào thấy chắc thì em cứ hành động.”
“Nhưng…”
“Bên cạnh, đó hãy nhớ rằng trên đời này chỉ có hai loại tội phạm. Hoặc những kẻ nên bị giết hoặc những kẻ phải bị giết.”
“Hả?”
“Xem đây.”
Nói xong, tôi nhào tới chỗ lũ cướp.
***
Thành thật mà nói thì tôi không thích tội pháp cho lắm.
Do tôi luôn nghĩ 99% là lỗi của tôi khi bản thân phát điên, rồi trở thành một tên ác nhân khát máu, còn 1% là lỗi của lũ ác nhân.
Vì trước khi tôi mất trí, tôi đã lạm dụng sức mạnh của mình quá mức vì ham muốn quyền lực. Mặc cho tâm trí tôi biết rằng bản thân nên dừng lại, song tôi vẫn không thể cắt đứt khát khao quyền lực của mình.
Và cũng trùng thời điểm ấy, những kẻ xấu xa xung quanh tôi đã kích động tôi. Họ thèm muốn sức mạnh của tôi đối với một tân binh mạnh mẽ. Rồi khiến tôi không thể dừng lại, cuối cùng đã dẫn đến cơn thịnh nộ và sự ra đời của một nhân vật phản diện tên là “Huyết Chủ”.
Dẫu nó không thay đổi được sự thật rằng tất cả là lỗi của tôi. Nhưng đôi khi tôi có những suy nghĩ này. Giá như lúc ấy có ai cản mình lại, thì có lẽ mọi chuyện đã khác chăng?
Nhìn lại quá khứ, có vẻ như tôi chỉ ước có ai đó ngăn một kẻ không khác gì đầu tàu lửa tăng tốc. Thật buồn cười là chính tên phản diện lại ước điều này.
Mặc dù đa phần đều là lỗi tôi, là do tầm nhìn hạn hẹp của tôi khi đổ 1% tội lỗi cho lũ tội phạm ấy. Thật ra tôi cũng muốn đổ 99% kia cho ai đó nhưng lương tâm tôi không cho phép.
Dù sao thì trong thế giới này, ai giết càng nhiều tội phạm thì sẽ càng được yêu thích mà.
Tôi quyết định dùng 1% ác độc và công lý của mình cho việc này.
Từng bước một tôi tiến tới thì khoảng cách giữa tôi và đám cướp dần thu hẹp như thể một khoảng không gian đã bị cắt đi. Tên ấy thấy tôi và hoảng loạn hét: “Ngươi là ai?”
Bằng!
Tôi quan sát viên đạn được tua chậm hướng đến mình, tôi nghiên người để tránh chúng.
Rồi tôi giơ tay tới tên tội phạm gần mình nhất và túm lấy vai người đó.
R Ắ C !
“KYAAA!”
Một bên vai bị gãy, một tiếng hét kinh hoàng thất thanh vang vọng ra khỏi miệng tên tội phạm.
Gift này được gọi là 'Mìn', được sáng tạo bởi một người tên Grand Meister Franz từ Đức. Gift này đã gây ra một vụ nổ dữ dội trong khu vực tiếp xúc, thứ mệnh danh là “Cơn Ác Mộng Cận Chiến”.
Mười năm từ giờ trở đi, Franz sẽ chết dưới tay tôi khi tôi trở thành phản diện. Tuy nhiên từ giờ trở đi mọi việc sẽ thay đổi. Tôi sẽ có thể thay đổi mối quan hệ của mình với anh ta.
“C- Cái quái gì thế!”
“Tránh ra mau!”
Lũ tội phạm đã cố gắng kéo khoảng cách với tôi nhưng tay tôi nhanh hơn.
Vai của họ vỡ vụn như vụn bánh snack, còn cánh tay của họ vặn vẹo theo hướng ngược lại trong khi từng người một bị tôi bắt.
Đây là lí do vì sao tỏ vẻ bình thường lại khó đến thế đấy.
Hồi tôi còn là kẻ xấu, tôi sẽ không nhân nhượng gì bóp cổ họ. Hoặc ít nhất cũng phải chọc thủng não họ thông qua hốc mắt.
Tuy nhiên, vì giờ tôi là thợ săn sắp thi nên dù đối thủ tôi có là tội phạm, tôi vẫn có thể bị coi nhầm là tội phạm nếu giết họ mà không có lý do chính đáng.
Và đúng như dự đoán, giết chính là phương pháp tiện lợi nhất.
Nếu tôi không phải thợ săn chính phủ, tôi sẽ ngay lập tức dùng sức mạnh mình để xử lý họ nên giờ tôi thấy có hơi hối hận.
Những tên đồng bọn vào hầm ngay lập tức lao ra ngoài khi phát hiện ra sự náo động bên ngoài, chỉ bị khuất phục khi tôi tấn công.
“Cấm cử động!”
Trong nháy mắt, bốn tên côn đồ đã bị chế ngự, tên cuối cùng còn lại chĩa súng vào đầu người quản lý và hét lên: “Giơ tay lên và lùi lại!”
“Cần gì chứ?”
“Cái đéo?”
“Ta không thương lượng với khủng bố.”
“Mày đang cố nói đéo gì thế?”
Bất kể, tôi nhìn người quản lý bị bắt làm con tin. Nước da của anh đã trở nên nhợt nhạt. Tuy nhiên, dù tôi có nhanh đến đâu, tôi cũng không thể cứu sống con tin. Trong những tình huống như thế này, tôi phải giảm thiểu thiệt hại trong khi tối đa hóa hiệu quả.
“Tôi muốn cứu anh lắm nhưng đáng tiếc thay không được rồi, dù sao thì tôi sẽ ghi nhớ sự hy sinh của anh.”
Hy sinh một con tin để xử lý tên tội phạm cuối cũng đáng.
Nên tôi nói thẳng với tên tội phạm.
“Nếu ngươi định giết anh ta thì làm đi, Rồi ta cũng sẽ giết ngươi. Nhân tiện ta sẽ đập vỡ đầu ngươi, rồi não của ngươi sẽ vỡ vụn ra từng mảnh và rơi ra từ mắt, mũi, miệng và lỗ tai. Chà, ta có nhân từ qua không? Ta sẽ bẻ tay chân ngươi trước và nghiền nát đầu ngươi sau vậy.”[note51308]
***
Nghe thế, thủ lĩnh nhóm cướp ngân hàng, Unlock dường như phát điên.
Mẹ nó thằng điên trốn trại nào đây?
Hắn ta là người có chuyên môn trong việc ngăn cách liên lạc, mở khóa két sắt và các nhiệm vụ tương tự khác.
Kế hoạch điên cuồng của hắn ta đã hoàn toàn thất bại.
Hắn ta cũng là một nhân vật phản diện có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến.
Hắn ta nghĩ rằng sẽ không còn hy vọng gì khi còn mỗi bản thân, thế nên hắn mới đã cố gắng đe dọa mạng sống của người quản lý, song đối thủ của anh ta thậm chí còn khùng hơn hắn nghĩ.
Hắn ta đã tưởng rằng việc đàm phán sẽ khả thi, nếu hắn có thể chọc thủng đầu người quản lý cửa hàng và bắt thêm người khác.
Nhưng ngay lúc hắn nhìn chằm chằm vào kẻ điên đang đến gần, anh nhận ra.
Đối thủ hắn chính là một kẻ mất trí bất bại.
Người kia nghĩ hắn không phải là con người, mà là một con bọ có thể bị dẫm lên và nghiền nát bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc anh ta chọc thủng đầu người quản lý cửa hàng, cũng là lúc kẻ mất trí sẽ nghiền nát đầu hắn ta như một miếng đậu phụ, y hệt những gì đối phương nói.
Bộp
Cuối cùng, Unlock, người bị đẩy lùi bởi đà của đối thủ, đã ném súng và giơ tay.
“Ahhh!”
Người quản lý cửa hàng sợ hãi bỏ chạy, nhưng Unlock không thể di chuyển như cá mắc lưới.
"Giác quan ngươi tốt đấy."
Kẻ điên, người đã đến đối diện hắn ta, nói.
C R A C K !
Với một âm thanh răng rắc vang lên, cả hai vai của Unlock lúm sâu xuống, còn hắn hét thì lên đau đớn trong khi cả cơ thể bị nghiền nát.
"T- Tại sao chứ?"
“Nếu ngươi là người duy nhất ổn thì những người khác sẽ ghen tỵ mất. Ta làm vậy để mọi người công bằng như nhau thôi.”
Kẻ điên thản nhiên đáp.