Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi thử vai của ‘Kiếm chạm rượu mơ’ rất gấp gáp, vài ngày sau Bạch Diễn đã đến lịch tới đoàn làm phim.

Thứ quan trọng nhất đối với vai phản diện Phong Trản Hoa là dung nhan động lòng người, điểm này đã đánh rớt không ít diễn viên, người đến thử vai tính cả Bạch Diễn cũng chỉ có ba người. Đạo diễn của “Kiếm chạm rượu mơ” tình cờ xem được MV “Tình thiên sa vũ”, bị Bạch Diễn cân hai vai lung lạc, đưa lời mời tới Hoàng Tinh Entertainment.

Bạch Diễn đến đúng lúc ứng viên đầu tiên chuẩn bị vào phòng thử vai, anh ta ngẩn người nhìn Bạch Diễn, sau đó lễ phép gật đầu coi như chào hỏi.

Một người khác lại vô cùng nhiệt tình bắt chuyện: “Em là Bạch Diễn nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Kim Túy.”

Bạch Diễn lịch sự bắt tay: “Chào ngài.”

Kim Túy dường như rất có hảo cảm với Bạch Diễn, lắc qua lắc lại tay Bạch Diễn vài lần: “Khi tôi xem MV ‘Tình thiên sa vũ’ cũng giật mình tại sao trên đời lại có người đẹp như em, người thật thì ra còn đẹp hơn trên màn ảnh!”

Bạch Diễn chầm chậm rút tay về, tìm chỗ ngồi rồi lễ phép đáp: “Ngài cũng không tệ.”

Trước khi đi, Mạnh Đan đã gửi cậu thông tin của mấy người cạnh tranh vai diễn này. Kim Túy xuất thân là diễn viên phim thần tượng, là diễn viên quen thuộc với các vai hình tượng hoàng tử nghèo, khuôn mặt và khóe môi rất đẹp. Chỉ có điều anh ta đã diễn phim thần tượng vài năm nhưng vẫn chưa có cơ hội chuyển mình, hơn thỉnh thoảng vẫn đi diễn vai khách mời.

Mối quan hệ và tài nguyên trong mảng phim thần tượng của Kim Túy rất nhiều, Mạnh Đan chỉ lo anh ta đi cửa sau.

Kim Túy ngồi cạnh Bạch Diễn bày ra vẻ hận không thể gặp sớm hơn, bô bô chuyện bát quái trong giới với cậu.

Bạch Diễn không hứng thú, hoa chân múa tay đáp cho có.

“Trịnh Huỳnh vào đó cũng nửa tiếng rồi, chắc cậu ta chuẩn bị xong đấy.” Kim Túy chép miệng, “Trịnh Huỳnh có địa vị cao trong giới, chúng ta không có cửa so bì, chắc vai diễn ấy thuộc về cậu ta rồi cũng nên.”

Bạch Diễn không hứng thú với chiêu trò gây xích mích cấp thấp này, cúi đầu nói chuyện với Square World.

Kim Túy nhìn Bạch Diễn thờ ơ như vậy, nụ cười trên mặt cũng gượng gạo hẳn, e hèm một cái: “Khí chất của em tốt lắm Bạch Diễn à, có muốn diễn vai khách mời không? Tôi có thể giúp em giới thiệu.”

Bạch Diễn nhìn gã: “Ngài muốn nâng đỡ tôi?”

Nụ cười của Kim Túy rất chân thành: “Giúp đỡ nhau thôi mà. Trong vòng giải trí tiền bối nâng đỡ hậu bối, như vậy mới có thể phát triển vững bền. Tôi chưa từng gặp chàng trai trẻ tuổi nào tài năng như Bạch Diễn, chúng ta có thể thân thiết hơn mà, đây là danh thiếp của tôi.”

Bạch Diễn khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh hẳn đi, nhìn xuống danh thiếp trên tay Kim Túy.

Danh thiếp kẹp giữa hai ngón tay, bàn tay ám muội không nặng không nhẹ nhéo một cái.

Nụ cười của Bạch Diễn cũng hạ nhiệt.

Cậu rút tay về, móc một tờ khăn giấy ung dung lau qua bàn tay bị Kim Túy nhéo một lần, ném cả tờ khăn giấy lẫn danh thiếp của Kim Túy vào thùng rác.

Cậu quay đầu nở nụ cười: “Thầy Kim lớn tuổi rồi nhớ chú ý bảo dưỡng, hoàng tử trẻ tuổi ai lại để tay nhăn nheo thế, khán giả người ta lại nhìn không ra ngài đang giả bộ?”

Kim Túy như bị tát cho một cái rõ đau, mặt đỏ lên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe môi cong lên: “Em cứ đùa.”

Bạch Diễn chỉ cười một tiếng đáp lại.

Kim Túy không còn mặt mũi tiếp tục bắt chuyện, tìm cớ ngồi ra xa một chút.

Tiểu Trương mờ mịt nửa ngày, sau đó hoảng hốt nói: “H-hắn ta đang bắt nạt cậu đúng không Bạch Diễn?”

Bạch Diễn nhướn mày, nghĩ một chút về hành động của Kim Túy: “Chắc là muốn hẹn hò với tôi đấy.”

Thẳng nam sắt thép Tiểu Trương mặt tái mét: “Kim Túy là gay?!”

Bạch Diễn càng thêm chán ghét – Cậu là người ngoài hành tinh, không thèm quan tâm đến chuyện giới tính.

Lão già Kim Túy kia thả dê rất thành thạo, không biết đã hứa hẹn với bao người rồi, bẩn muốn chết.

So với Kim Túy, anh giai Giang Trạm không táy máy tay chân đúng là viên ngọc quý ngâm trong nước khử khuẩn, đáng yêu hơn cả trăm lần.

Bạch Diễn ngồi chờ một lúc, Trịnh Huỳnh thử vai xong đi ra, lễ phép gật đầu chào họ rồi về.

Đạo diễn thấy Bạch Diễn tới thử vai thì mắt sáng lên: “Vào đi Bạch Diễn.”

Chỉ thử vai nên Bạch Diễn không cần đội tóc giả, chỉ mặc trường bào cổ trang và cầm quạt.

Bạch Diễn cầm quạt xếp khẽ vung lên, quạt xếp “xoạch” một tiếng mở ra, xoay người lại chính là một quý công tử ưu nhã tuấn tú.

Đạo diễn không nói gì, vẻ mặt dịu đi không ít.

Dựa theo yêu cầu đạo diễn đưa ra, Bạch Diễn thử vai bằng hai đoạn ngắn, một đoạn là Phong Trản Hoa làm quen nam nữ chính, cứu nam nữ chính khỏi đám cháy, cảnh còn lại là Phong Trản Hoa bị vạch trần bản chất độc ác, đối đầu với nam chính.

Phong Trản Hoa từ đầu tới cuối luôn vung tay nhấc chân tao nhã, lúc tốt bụng cứu người là thế, khi mỉm cười dối gian đẩy tri kỷ vào chỗ chết cũng vậy.

Bạch Diễn môi nở nụ cười, con ngươi xám đậm ngập tràn cảm xúc oán trời thương người cao cao tại thượng, cúi đầu nói với nam chính vô hình: “Vị huynh đài này có vẻ như đang cần sự trợ giúp nhỉ?”

Khi quay người lại, nụ cười trên khóe môi vẫn như cũ, chỉ khác trong con ngươi giờ đây lại là sự tàn nhẫn: “Đáng thương quá, không biết ai là kẻ tặng hắn cái mạng ấy.”

Qua người vài cái, diễn vài trường đoạn, bỗng chốc trở thành một gã phản diện vừa thâm độc vừa tao nhã cao quý.

Đạo diễn chính và và người chọn vai cùng nhau gật đầu, trong con mắt họ đều hiện lên vẻ thỏa mãn và tán dương.

Nếu như không phải phía sau vẫn còn người thử vai, họ chắc chắn sẽ tuyên bố chọn Bạch Diễn.

Bạch Diễn xong một màn tâm lý nắm chắc, trò chuyện dăm ba câu với đạo diễn rồi lễ phép rời đi.

Kim Túy đang chờ bên ngoài.

Kim Túy hơi giật mình, dường như đã quên đi chuyện ban nãy, khóe môi nở nụ cười: “Sao rồi Bạch Diễn?”

Bạch Diễn cười như không cười: “Vẫn thế thôi à, đạo diễn khen tôi trẻ tuổi, người lớn như thầy Kim chắc sẽ thích hợp hơn đấy.”

Da mặt Kim Túy run lên: “Em cứ đùa.”

Đúng lúc ấy, điện thoại của Bạch Diễn reo.

Bạch Diễn móc ra, khẽ nhướn mày: Giang Trạm.

Kim Túy quét mắt lên màn hình điện thoại Bạch Diễn một cái, mỉm cười lùi về sau coi như chưa có gì: “Em bận thì cứ tự nhiên ra về, cũng tới giờ tôi vào thử vai rồi.”

Bạch Diễn bơ đẹp gã, vừa bước ra vừa nghe điện thoại: “Sếp Giang vội tìm em thế?”

Trong điện thoại là chất giọng trầm của Giang Trạm: “Em đang ở đâu?”

“Cao ốc Hoa Ảnh, em vừa thử vai xong.”

“Tôi gọi người đón em.”

Bạch Diễn dùng một tay đẩy cửa, giọng mang ý cười: “Giám đốc Giang bận rồi?”

Giang Trạm im lặng một lúc, ho khan một tiếng rồi đáp: “Chuẩn bị quà xin lỗi em…”

Bạch Diễn nghĩ chuyện tiệc rượu coi như bỏ qua rồi, ai ngờ Giang Trạm vẫn để bụng tới vậy, bật cười cố ý trêu chọc: “Đừng bảo ngài lại mở thêm tiệc rượu khác nhé?”

“…Không có.”

Giang Trạm tự mình lái xe đón Bạch Diễn, đưa cậu tới vùng ngoại ô.

Bạch Diễn nhìn cây cối um tùm bên ngoài, ánh mắt dồn lên người Giang Trạm: “Ngài định thủ tiêu em xóa chứng cứ?”

Giang Trạm nhíu mày nhìn cậu: “Ngày nào em cũng nghĩ đến mấy chuyện tạp nham linh tinh ấy hả?”

Bạch Diễn nhíu mày, nuốt sạch mấy lời đùa cợt xuống bụng.

Nghĩ ngợi linh tinh, còn ai có thể soán ngôi anh giai?

Xe quẹo vài vòng, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà màu trắng.

Bạch Diễn xuống xe, nhướn mày nhìn khu nhà sạch sẽ: “Đây là gì, sếp Giang chuẩn bị chơi trò kim ốc tàng kiều với em à?”

Giang Trạm nhìn hơi khó chịu, tằng hắng đáp: “Vào thì biết.”

Bạch Diễn tưởng đây là biệt thự riêng trang trí xa hoa gì đó, đẩy cửa vào mới ngẩn người trước từng bức tường thủy tinh bao quanh phòng thí nghiệm.

Từ cốc thủy tinh, ống nghiệm chịu nhiệt đến máy phân tích phân tử tân tiến, thứ gì cũng có.

Bạch Diễn ngẩn ngơ một hồi, theo bản năng giơ tay vuốt ve lên thiết bị máy móc.

Trình độ khoa học kỹ thuật hai thế giới bất đồng, thiết kế của máy móc cũng khác nhau, thế nhưng Bạch Diễn liếc qua cũng có thể nhận ra thiết bị này. Đây là thiết bị phân tích phân tử thành phần trong dung dịch sinh học, tiến hành thí nghiệm kết hợp phân tử.

Đổi lại ở thế giới của cậu, đây chính là thiết bị hạt nhân kết hợp pheromone mô phỏng nhân tạo và pheromone tự nhiên.

… Đương nhiên đây là phiên bản cổ lỗ sĩ của nó, Bạch Diễn từng thấy nó trong sách lịch sử phát triển thí nghiệm pheromone.

Cái này có thể sử dụng trong thí nghiệm điều chế pheromone mô phỏng.

Pheromone mô phỏng!

Chỉ cần có nó, Bạch Diễn không cần lo lắng chuyện tự giam mình chịu trận, không cần viện cớ mặt dày trèo lên giường Giang Trạm, không cần lấn cấn chuyện quanh năm không có pheromone kết hợp dẫn tới rối loạn nội tiết mà lão hóa sớm hoặc chết trẻ.

So với ở thế giới khác khó khăn nghiên cứu, cậu đã tích lũy đủ kiến thức rồi, còn có phòng thí nghiệm riêng và thời gian quang minh chính đại, thậm chí còn có bản mẫu nước hoa VOE để thí nghiệm.

Bạch Diễn ngẩng lên nhìn Giang Trạm, giọng nói không giấu nổi kích động: “Của em hết đúng không?”

Giang Trạm mê mẩn ánh mắt lấp lánh của Bạch Diễn, nhanh chóng hoàn hồn điều chỉnh nhịp thở: “Ừm.”

Ngẫm lại cũng hơi xấu hổ, Giang Trạm nói tiếp: “Tính luôn nhận lỗi chuyện lần trước.”

Bạch Diễn cúi xuống mỉm cười, sau đó ngẩng lên: “Giám đốc Giang bao giờ tổ chức thêm tiệc rượu xã giao?”

Giang Trạm ngẩn ra.

“Tham gia một bữa tiệc được một phòng thí nghiệm mới toanh…” Bạch Diễn cười híp cả mắt, “Em bắt đầu thích tiệc tùng rồi đấy.”

Giang Trạm giờ mới ngộ ra, xị mặt đáp: “Vớ vẩn.”

Anh lấy điện thoại ra nhìn, tiếp tục nói: “Giấy phép đã được thông qua, nhưng chỉ mới mua vật tư thí nghiệm, nhân viên chưa tuyển.”

Mấy người tài giỏi trong lĩnh vực đều đã tới các sở nghiên cứu, Giang Trạm có quyền có tiền cũng không thể tìm kiếm nhanh trong vài ngày được.

Bạch Diễn lắc đầu: “Em không cần nghiên cứu viên.”

Giang Trạm nhíu mày: “Em định tự nghiên cứu?”

Bạch Diễn nháy mắt: “Đúng rồi nè ~”

“Vớ vẩn.”

Bạch Diễn nhíu mày: “Sếp Giang không tin em à?”

Cậu còn chưa kịp khoe khoang kiến thức sinh học phân tử nghiên cứu bấy lây nay ra thì Giang Trạm nói: “Nghiên cứu hóa sinh rất dễ tổn thương cơ thể, em tự mình nghiên cứu thì được, không được tự tiện làm thực nghiệm.”

Bạch Diễn ngẩn ngơ, sau đó cười thành tiếng: “Giám đốc Giang lo chuyện này? Sức khỏe nhân viên nghiên cứu không phải sức khỏe à?”

Giang Trạm mím môi, theo bản năng định nói “Họ không phải em”, chưa kịp nói đã kìm lại thành công, chỉ để lại vài lời: “Bọn họ đã trải qua đào tạo, độ an toàn cao hơn em tự làm.”

Bạch Diễn khẽ chọc chọc cánh tay Giang Trạm, nghiêng đầu mỉm cười: “Sếp Giang yên tâm, em sẽ chú ý an toàn – không nghĩ đến bản thân, em cũng sẽ nghĩ cho ngài mà.”

Trái tim Giang Trạm gia tốc.

“Nếu ngài không yên tâm, tìm cho em vài trợ lý nghiên cứu đi.” Bạch Diễn lùi về sau một bước, “Không cần đến chuyên viên nghiên cứu đâu.”

Nếu là trợ lý phổ thông, Bạch Diễn tự tin mình có thể lừa gạt chuyện nghiên cứu pheromone mô phỏng. Mời người có học vấn chuyên nghiệp đến, lộ ra chuyện pheromone sẽ gây ra hậu quả Bạch Diễn không thể lường trước.

Giang Trạm nghiêm mặt, cuối cùng vẫn chiều theo ý Bạch Diễn.

Bạch Diễn không ngờ mình sẽ nhận được món quà lớn như vậy, sau khi ra ngoài chụp vài tấm ảnh, trên đường về mặt mày tươi như hoa, nội tâm nghĩ đến chuyện nghiên cứu pheromone mô phỏng thì nở nụ cười so với ánh nắng còn chói mắt hơn.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn qua gương chiếu hậu. Cậu cứ cười mãi không thôi, khóe môi anh nhịn không được cũng cong lên theo.

Sau đó Giang Trạm cảm thấy mình cư xử vậy không đủ chín chắn, cưỡng ép hạ khóe môi xuống.

Chẳng được bao lâu, môi lại cong lên.

Bạch Diễn vươn tay lấy điện thoại ra, tự chụp một tấm với khung cảnh ngoài cửa sổ xe, post lên Weibo: “Ngày hôm nay rất vui vẻ.”

Chụp bừa nhưng Bạch Diễn đẹp không góc chết, tóc mai tung bay, ánh mặt trời loang lổ chiếu rọi, vừa vặn còn có ánh nắng lấp lánh phản chiếu trong con ngươi Bạch Diễn, lông mi và đồng tử xám đậm cùng nhau được dát lên ánh vàng mềm mại, đẹp tựa thiên sứ.

Fan ầm ầm comment.

Weibo Bạch Diễn vừa lên bài thì nghe thấy tiếng “tích tích”, âm báo này quen nhưng không giống âm báo tin nhắn thông thường.

Còn chả phải điện thoại của cậu cơ.

Bạch Diễn chớp chớp mắt, nhìn Giang Trạm chằm chằm.

Giang Trạm nghiêm mặt: “Sao thế?”

Bạch Diễn mở to mắt: “Không có gì.”

Bạch Diễn về công ty gặp được Tiểu Trương, chợt nhớ ra âm thanh ban nãy là gì.

Tiểu Trương cần theo dõi chiều hướng dư luận trên Weibo của Bạch Diễn nên cài chế độ đặc biệt, Bạch Diễn đăng cái gì thì điện thoại Tiểu Trương cũng báo về như vậy.

Ban nãy là thông báo đặc biệt của Weibo?

Bạch Diễn ban đầu không buồn tin, sau lại thấy hơi buồn cười: Anh giai đặt chế độ theo dõi đặc biệt cho cậu?

Trong ấn tượng của cậu thì anh giai là một workaholic chính hiệu, không vướng bụi trần mấy thứ này mới đúng.

Chủ tịch đương nhiệm Hoàng Tinh đặc biệt quan tâm gà nhà?

Nếu tất cả đều đặt chế độ ấy, điện thoại Giang Trạm đã nổ tưng bừng rồi.

Bạch Diễn nhéo cằm, cảm thấy mình không nên phạm phải sai lầm trở thành não bổ yêu đương như Giang Trạm.

Cậu còn chưa chắc chắn lắm người Giang Trạm để ý là cậu.

Nghĩ đến Giang Trạm, nghĩ đến món quà phòng thí nghiệm.

Được Giang Trạm “bao nuôi” từng ấy ngày, Bạch Diễn đã quên sự tồn tại của bản hợp đồng kia từ lâu, lần đầu tiên biết đến mùi vị “chim hoàng yến được tổng tài bao dưỡng”.

Từ từ, cảm giác này đâu có tệ?

Bạch Diễn theo thói quen mở ô chat với Square World ra, bị một loạt ân ân ái ái của cô nàng chói mù mắt.

Trước đó Square World khoe khoang bạn trai cô nàng biết sáng tác nhạc, còn viết tặng cô một bài, Bạch Diễn muốn nghe thử nhưng bị từ chối ngay vì đây là quà riêng, sau đấy lập tức khoe khoang bạn trai mình hát hay thế nào, thâm tình ra sao.

Bạch Diễn nhìn qua nhìn lại lịch sử chat, bỗng dưng dâng lên cảm giác muốn khoe khoang phòng thí nghiệm Giang Trạm tặng cho.

Tuy bản chất mối quan hệ không giống nhau, nhưng cậu bị Square World nhét quá nhiều thức ăn cho chó, nhịn không nổi muốn đáp lễ cho cô nàng một chầu.

Cậu lại không thể để lộ mục đích của phòng thí nghiệm nhỏ này…

Bạch Diễn suy nghĩ một chút, ra lệnh cho hệ thống AI xâm nhập điện thoại chỉnh sửa hình ảnh.

Bề ngoài, chỉ số màu sắc, thậm chí là cây cối xung quanh cũng chỉnh qua một lần, đảm bảo trừ cậu và Giang Trạm ra thì không ai biết đây là chỗ nào.

Bạch Diễn hài lòng gửi sang cho Square World: “Nhìn nè, hôm nay tôi được người ta tặng quà đó.”

Kèm theo là một bức ảnh.

Gửi bức ảnh đi, Bạch Diễn bỗng thấy hình như có ai vừa vỗ vai mình, ngẩn người quay lại.

Tần Hạo cao hơn cậu một cái đầu đứng phía sau, nhìn ánh mắt cậu thì hơi khó chịu, thế nhưng vẫn dịu giọng: “Cậu muốn diễn ‘Kiếm chạm rượu mơ’ hả?”

Bạch Diễn cất điện thoại đi rồi gật đầu, không dấu diếm: “Chỉ mới thử vai thôi, sao thế?”

“Ng-người trong nhà tiết lộ cho tôi chút thông tin, nghe nói người của đoàn làm phim ‘Kiếm chạm rượu mơ’ vẫn chưa tìm ra ca khúc chủ đề thích hợp.” Tần Hạo thì thầm, “Cậu có thể thử.”

Bạch Diễn trợn tròn mắt nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo bị nhìn như vậy thì càng bối rối, nghĩ rằng Bạch Diễn không tin mình: “Tôi nói thật đấy, cậu có thể bảo chị Mạnh đi hỏi thử…”

Bạch Diễn không ngạc nhiên chỗ đó: “Tôi chỉ ngạc nhiên tại sao cậu lại nói cho tôi thôi.”

Tần Hạo im lặng một lúc, sắc mặt đỏ hồng lên, mím môi đáp: “Cảm ơn cậu đã bỏ qua hiềm khích nâng đỡ nhóm của chúng tôi.”

Nói đến đây Tần Hạo bị phân tâm, Bạch Diễn nghĩ bằng ngón chân cũng nhận ra cậu ta đang dối lòng.

Cậu không tiện vạch trần, chỉ cười híp mắt: “Dù sao cũng cảm ơn nhé.”

Sắc mặt Tần Hạo càng đỏ hơn.

Cậu ta định xin phép rời đi, đi mấy bước lại lắp bắp, mặt vẫn đỏ lựng như cũ: “Nếu, nếu như…”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày.

Tần Hạo lấy hết dũng khí: “Nếu em và Giám đốc Giang chia tay… A-anh, anh có thể…”

Vẻ mặt Bạch Diễn dại ra.

Cậu chỉ thấy thái độ Tần Hạo cứ là lạ, không nghĩ câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này.

Sau buổi diễn cậu động dục được Giang Trạm bế về, Tần Hạo cũng thấy.

Cậu và Tần Hạo khi mới gặp nhau như nước với lửa, giật điện Tần Hạo vài lần cũng có thể khiến đầu óc phát triển hơn… Coi như đã bỏ qua hiềm khích, tại sao Tần Hạo lại thích cậu chứ?

Bị giật điện đến mức sinh ra hội chứng Stockholm à?

Hội chứng Stockholm: Một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Mối liên hệ về tâm lý này phát triển trong quá trình hàng ngày, hàng tuần hàng tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.

Nghĩ lại Giang Trạm cũng từng bị giật điện, Bạch Diễn theo bản năng cúi xuống ngắm găng tay của mình.

Tần Hạo không dám nói gì nữa, định bỏ chạy.

Bạch Diễn cất giọng: “Từ từ.”

Tần Hạo đứng lại thật, vừa bất an vừa mong chờ nhìn cậu.

Bạch Diễn từ từ tiến tới, định vỗ vỗ vai Tần Hạo xong lại thôi.

“Khoan hẵng nói đến quan hệ giữa tôi và ngài Giang, chỉ nói đến cậu thôi…” Bạch Diễn thu tay, nhìn Tần Hạo chằm chằm, “Tôi không có cảm giác với cậu.”

Tần Hạo ngẩn người, dần trở nên ỉu xìu: “Xin lỗi em, anh biết anh từng rất ngốc…”

“Không phải ngốc hay không ngốc.” Bạch Diễn lùi về sau, nói thẳng vấn đề, “Coi như bỏ qua hết mấy chuyện trước kia, cậu cũng không phải mẫu người tôi thích.”

Bạch Diễn dứt khoát từ chối, Tần Hạo chán nản thất vọng vô cùng. Thế nhưng dường như cậu ta cũng đã lường trước, chỉ gật đầu rồi thì thầm “Xin lỗi”, xoay người chạy đi.

Bạch Diễn xoa xoa cằm, tự dưng cảm thấy hiếm lạ.

Đây là lần đầu cậu được người khác tỏ tình thế này.

Trong gia tộc cậu bị gắn mác thương phẩm thông gia, dù có vẻ ngoài đẹp nhất, tài năng nhất thì cũng không ai dám bộc lộ cảm xúc với cậu.

Đương nhiên, Bạch Diễn cũng vô cùng chướng mắt mấy kẻ bị gia tộc đầu độc, coi Omega như vật sở hữu riêng.

So sánh với đám thối tha ấy, Tần Hạo đáng yêu ra phết.

Lần đầu được tỏ tình, quả là cột mốc đáng nhớ.

Bạch Diễn khẽ cười, lắc lắc đầu.

Tiếc quá, không đúng người rồi.

Đuổi Tần Hạo đi, Bạch Diễn tới văn phòng nói chuyện ca khúc chủ đề phim “Kiếm chạm rượu mơ” chưa được quyết cho Mạnh Đan.

Mạnh Đan cũng bất ngờ, nhíu nhíu mày: “Thật ra chị cũng từng có suy nghĩ để cậu nhận sáng tác ca khúc chủ đề cho phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, nhưng ‘Kiếm chạm rượu mơ’ đã đến quá trình chọn vai khởi động máy, chị cũng không ngờ đoàn làm phim vẫn chưa chọn ca khúc chủ đề.”

Bạch Diễn lật kịch bản: “Đáng để thử một lần.”

“Thời gian gấp lắm, cậu có viết được không?”

Bạch Diễn đặt kịch bản xuống, suy nghĩ một chút: “Hơi gấp, nhưng chắc là kịp.”

Phòng thí nghiệm đến tay, cậu đang tính toán làm thí nghiệm phân tách chiết xuất thành phần pheromone mô phỏng trong mẫu nước hoa VOE. Xem ra chỉ còn cách hi sinh thời gian này thôi.

Bạch Diễn sáng tác nhạc cũng cần tập trung, vứt sạch tạp niệm ra sau đầu. Nghệ thuật chỉ mở ra với người chăm chỉ.

Mạnh Đan gật đầu: “Lịch trình mấy ngày nay lùi lại, cậu cố liên lạc với đạo diễn Khâu nhé.”

Bạch Diễn “vâng” một tiếng, suy nghĩ chút chuyện cá nhân.

Chuyện phòng thí nghiệm có thể bỏ qua, công ty kỹ thuật mới đăng kí vẫn là vỏ rỗng, hằng ngày tám chuyện với Square World có thể tem tém lại.

Cậu móc điện thoại ra, chuẩn bị nhắn lại cho Square World.

Square World gửi tin nhắn cho cậu: “Cậu lấy bức ảnh này ở đâu?”

Truyện Chữ Hay