“Chào đón khách mời số – Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ lên sân khấu, mang tới cho toàn thể khán giả khúc tình ca , xin mời!!!”
Nhạc dạo du dương vang lên, sân khấu khai màn, cậu trai tuấn tú và cô gái xinh đẹp xuất hiện sau lớp khói mù.
vốn viết ra cho boy group, đoạn điệp khúc Bạch Diễn sẽ hát trước, sau đó là cùng song ca. Hai người cùng hát, giọng nam trong trẻo và giọng nữ ngọt ngào, mang tới cho khán giả một trải nghiệm khác hẳn.
Đây là lần đầu Bạch Diễn lên sân khấu, trước đó chỉ có vài bức ảnh trên Weibo và đĩa đơn online.
Ảnh chụp và bìa album giống nhau như đúc, nhiều người từng chế nhạo Bạch Diễn chỉ ra vẻ “ảnh chụp bừa cũng phải đẹp hơn bìa album”, chắc như đinh đóng cột Bạch Diễn ngoài đời không thể đẹp hơn trên ảnh.
Người thật lên sân khấu, khán giả xem trực tiếp hay khán giả xem livestream đều như bị vả mặt.
Cậu trai chỉ bình tĩnh đứng trên sân khấu, mi mục như họa, trong con ngươi màu xám như ẩn chứa một thế giới khác.
Người thật còn đẹp hơn bìa album vài phần…
Giọng hát rung động.
Nhịp điệu hối hả tuôn trào, trên sân khấu hai người không hề như những ca sĩ trước đong đưa theo điệu nhạc, vẫn đứng im tại chỗ.
Tiếng ca sống động đối lập hoàn toàn với người biểu diễn, như một tảng đá đè lên trái tim người xem, khiến họ tự dưng buồn bực, ánh mắt dồn lên Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ, theo bản năng mong chờ họ bắt đầu di chuyển.
Một khúc cao trào hoàn thành, họ vẫn bình chân như vại.
Rap xong, họ vẫn đứng yên.
Điệp khúc thứ hai cũng trôi qua, họ vẫn rất bình tĩnh.
Khán giả bị ngột ngạt tới phát điên, một giọng cao vang lên phá vỡ mọi ưu phiền.
Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ bắt đầu chuyển động. Hai người vung tay theo nhịp điệu, nhảy trên nền nhạc, giống như rong biển lay động theo làn nước, như cá và sóng dập dềnh.
Khán giả cũng tựa như cát trắng gợn lên theo sóng và gió, đắm chìm trong giọng hát.
Trong cơn đê mê họ ngửi thấy một mùi hương thảo nhè nhẹ, khác xa với nước hoa thông thường, như có ý thức riêng dung hợp cùng giọng ca hoàn mỹ, như bọt nước ngoài biển khơi. Trời quang đãng, mặt trời chiếu rọi, nhìn qua thì vừa dịu dàng vừa quyến luyến, bên trong lại chấn động mát lạnh.
Đến đoạn cuối cùng, Tưởng Kỳ Kỳ không hát tiếp, chỉ dùng giọng mũi bắt nhịp, Bạch Diễn tiến lên một bước, hát bằng thứ ngôn ngữ không một ai hiểu.
Chỉ là một bài hát nhưng khán giả vẫn chưa hết thổn thức, một hồi sau mới tỉnh giấc, đồng loạt vỗ tay cổ vũ.
Bạch Diễn nhắm mắt dưỡng thần, má đỏ hây hây, chầm chậm điều chỉnh lại hô hấp.
Cậu vẫn đang trong kỳ động dục, bên ngoài thì bình thường nhưng thực tế thân thể vẫn rất yếu ớt, tâm huyết dâng trào sửa lại màn biểu diễn, hát cũng dùng hết cả trái tim, diễn xong mới cảm thấy mệt mỏi.
sáng tác không hề tệ, Bạch Diễn dựa trên góc độ khoe thực lực nâng lên quãng , không nghĩ hát đến độ phát tình. Trán cậu đổ mồ hôi hột, không hẹn mà đến lại cảm nhận được chút sung sướng.
Pheromone trong kỳ động dục bấp bênh theo tâm trạng chủ nhân, toàn bộ studio ghi hình ngập tràn mùi hương thảo nhàn nhạt.
Cũng may trước đó cậu đã xịt thuốc khử mùi Giang Trạm đưa cho, pheromone không quá đậm, dần dần tiêu tán khi cậu đã bình tĩnh trở lại.
Thoạt nhìn khán giả không có phản ứng thái quá gì, bên dưới khán đài cũng sẽ có hệ thống phun sương với mùi hương tươi mát.
Bạch Diễn dung nhan sắc sảo, hai má lại đỏ hây hây trên làn da trắng nõn vô cùng thu hút, mang theo cảm giác mỏng manh dễ vỡ, người dẫn chương trình còn phải ngẩn ngơ.
“Hoan nghênh Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ lên sân khấu.” Người dẫn chương trình híp mắt, “Màn biểu diễn của hai em vô cùng đặc sắc, vốn là ca khúc xếp hạng cao trên các trang nhạc số, quả nhiên rất êm tai.”
Bốn giám khảo đều là nhân vật có tiếng trong giới âm nhạc, gồm nhạc sĩ Lâm Hương Sầu và Trần Huyền, ca sĩ Mạnh Phỉ Phỉ và Trịnh Điển, hai nam hai nữ, phong cách không giống nhau.
Lâm Hương Sầu tính cách hơi nóng nảy, là người nhận xét đầu tiên: “Đoạn cuối có hơi khác so với bản gốc , các bạn là người cải biên thêm vào đúng không?”
Bạch Diễn nhàn nhạt đáp: “Vâng, bọn em cảm giác làm như vậy sẽ hay hơn.”
Mấy vị giám khảo còn lại lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Hương Sầu năm nay tuổi, là một người thâm niên trong giới âm nhạc, địa vị rất cao, vốn không định tham gia show tạp kỹ, bên đài mời mãi mới chịu tới.
Ông nổi danh với miệng lưỡi sắc bén, mắng cho không ít khách mời tự cho là có thiên phú khóc nức nở.
Lâm Hương Sầu nhìn cậu thiếu niên trước mắt, vẻ mặt hơi khó đoán: “Bạn có biết bài này do ai sáng tác không?”
Bạch Diễn khi nhận được phổ nhạc thì tên nhạc sĩ đều để tiếng Anh, cậu chuyên tâm học tiếng Trung nên không biết gì, chỉ biết một người này, không biết ai với ai.
Nghe Lâm Hương Sầu cố ý dò hỏi, Bạch Diễn khẽ nhướn mày, dường như đã hiểu: “Có lẽ nào…”
“Đúng rồi, là tôi viết đấy.”
Khán giả ồ lên.
Trước mặt nhạc sĩ thay đổi giai điệu, còn lớn mật nói “như vậy sẽ hay hơn”… Bạch Diễn hẳn sẽ phải ê mặt.
Lâm Hương Sầu từng diss cho vài người khóc lóc rồi, lần này chắc gì không phun châu nhả ngọc?
Người dẫn chương trình y như ngồi trên đống lửa.
Anh ta là người đã được Hoàng Tinh nhắc nhở, mục đích lần này ngoài làm sáng tỏ “vụ việc” kia, bọn họ còn muốn đưa Bạch Diễn ra mắt công chúng nhiều hơn.
Nhìn dung mạo chói mắt kia, người dẫn chương trình thở phào ván bài này quá đơn giản, ai ngờ mồm miệng Bạch Diễn nhảy tanh tách, vừa lên sân khấu đã kề bên vạch lật xe.
Lâm Hương Sầu bồi thêm một câu: “Chỗ các bạn chỉnh sửa chính là chỗ tôi đã sửa qua mười mấy lần.”
Cả studio im như thóc.
Lâm Hương Sầu viết qua không ít ca khúc cho nghệ sĩ cấp thiên vương thiên hậu, tiếng tăm và địa vị vô cùng cao, tất cả đều phục tùng theo. Bạch Diễn tự do sáng tạo chưa nói, lại còn mạnh miệng “hay hơn”, cứu sao nổi?
“Giọng ca của Bạch Diễn phát huy không tồi…”
Người chủ trì muốn dập lửa, Bạch Diễn bên cạnh nhàn nhạt hỏi lại: “Ngài thấy phiên bản cải biên này thế nào ạ?”
… Ôi trời.
Dẫn chương trình ngậm mồm, nơm nớp nhìn Lâm Hương Sầu.
Ba giám khảo còn lại địa vị không bằng Lâm Hương Sầu, yên tĩnh chờ phản hồi của ông.
Lâm Hương Sầu im lặng một hồi, nhìn Bạch Diễn chằm chằm không chớp mắt.
Trên sân khấu vừa ngột ngạt vừa an tĩnh.
Mạnh Phỉ Phỉ khẽ hắng giọng, phá vỡ lúng túng: “Bạch Diễn vừa hát quãng nhỉ? Có thể hát nốt cao vững như vậy là hiếm lắm đấy em.”
Mạnh Phỉ Phỉ cũng phải thừa nhận giọng Bạch Diễn vô cùng đặc biệt, âm vực rộng, nổi lên trái tim trọng người tài, đứng ra nói đỡ cho cậu.
Khán giả giờ mới hoàn hồn.
tung hoành các bảng xếp hạng lâu như vậy, bọn họ ít nhiều cũng nghe qua. Bạch Diễn hát live xác thực vừa hát ở giọng quãng , giọng hát vô cùng vững, không hề có dấu hiệu vấp hay crack.
Người dẫn chương trình thở phào.
Người trẻ tuổi mà, ngông cuồng chút khi còn non không phải vết nhơ gì, tuy rằng đại đa số minh tinh đều duy trì vẻ ngoài lẫn phát ngôn thận trọng, nhưng ai mà không có dĩ vãng? Dư luận bị đè cũng không dấu nổi.
Người dẫn chương trình muốn nói tiếp, Lâm Hương Sầu bỗng đáp lại: “Khúc cao trào tôi cố tình viết một đoạn thấp hơn quãng .”
Ông nhìn Bạch Diễn chằm chằm: “Bạn có hiểu ý không?”
Bạch Diễn chầm chậm mở miệng: “Chắc chắn không vì lí do khiến khúc nhạc này dễ nghe hơn.”
Người dẫn chương trình: “…”
Hết nước chấm.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên Bạch Diễn, Bạch Diễn vẫn dửng dưng như cũ, mây hồng trên đôi má cũng tan đi, giống như chẳng liên quan im lặng nhìn Lâm Hương Sầu.
Ai ai cũng lau mồ hôi, chực chờ Lâm Hương Sầu mở miệng cho một tràng rap diss.
Lâm Hương Sầu bỗng bật cười: “Không sai, bài hát này vốn là Hoàng Tinh thuê tôi viết riêng, yêu cầu tôi viết khúc cao trào thấp một chút, cao quá thì ca sĩ của họ hát không nổi.”
Ai cũng ngẩn người, chỉ có Bạch Diễn vẫn bình tĩnh.
“Cháu thay đổi một chỗ… Dù tôi có thay đổi vô số lần cũng không hề hài lòng như vậy.” Lâm Hương Sầu hạ kính xuống, lắc đầu thở dài, “Trước khi bàn giao còn một ngày, tôi vẫn sửa lại nó. Lần này khi cháu hát lên, so với tôi cân nhắc lâu như vậy thì tốt hơn nhiều.”
Còn đoạn sau nữa, nhưng ông không nói tiếp.
Dựa theo tiểu chuẩn của ông, bài hát không hoàn chỉnh sẽ không bàn giao lại, nhưng Hoàng Tinh Entertainment nôn nóng debut boy group của họ, khuyên can đủ đường không nghe, đến ông cũng phải hơi bực mình.
Giờ nhìn lại chính mình…
Trong con ngươi Lâm Hương Sầu lộ vẻ kích động.
Có khúc nhạc dạo của Lâm Hương Sầu, ba giám khảo còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Bạch Diễn thiên phú không tồi, về sau có thể cân nhắc phát triển theo hướng này.” Mạnh Phỉ Phỉ khích lệ, “Em luyện mất bao lâu?”
Khiêu chiến quãng không chỉ luyện về khống chế thanh âm, còn phụ thuộc vào âm vực người hát, ngón giọng và đủ thứ nhân tố khác.
Không một ai dám thở mạnh, chỉ có Mạnh Phỉ Phỉ mở lời nói đỡ. Bạch Diễn trong lòng nhớ kỹ, mỉm cười đáp lại: “Chỉ vừa nghĩ ra thôi ạ.”
Mạnh Phỉ Phỉ bật cười, hiển nhiên chỉ coi như cậu đang đùa.
Tưởng Kỳ Kỳ ở bên vẫn duy trì nụ cười khéo léo, khẽ liếc Bạch Diễn bên cạnh.
Chỉ có cô biết khúc ngẫu hứng kia do Bạch Diễn vừa nghĩ ra thật, cách thời gian lên sân khấu chưa đầy ′ mới nói cho cô cậu ấy muốn solo một đoạn, tập khớp với cô một chút.
Hai giám khảo còn lại cũng không tiếc lời khen ngợi Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ, người dẫn chương trình bắt đầu quay trở lại nhiệm vụ của mình: “Thực tế mọi người dần chú ý để Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ hẳn phải nhờ vào màn biểu diễn đặc sắc trước đó nhỉ?”
Bốn vị giám khảo cũng đồng loại gật đầu: “Thật sự rất căng thẳng và kích thích, xem livestream cũng muốn thót tim.”
“Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ đều là trainee, lý do nào khiến hai em lựa chọn phương thức này debut?”
Vấn đề này công ty đã đưa kịch bản trước, Tưởng Kỳ Kỳ đối đáp trôi chảy: “Nếu như bọn em chỉ hát nhảy, mọi người hẳn sẽ không nhớ kỹ nhỉ? Hơn nữa biểu diễn ở độ cao ấy, ngoại trừ can đảm còn cần cả kỹ năng diễn xuất. Mặt khác, công ty cũng muốn truyền thông điệp thông qua màn biểu diễn nguy hiểm kia, mong tất cả mọi người xin hãy chú ý tới vấn đề nhức nhối như “tự sát” ạ.”
Tưởng Kỳ Kỳ bỗng trở nên nghiêm túc: “Tự sát không phải trò đùa, sau một sinh mệnh tắt ngóm là rất nhiều người đau khổ, dù không nghĩ tới bạn bè hay thậm chí không có bạn bè, xin hãy nhìn lại sức nặng của sự sống.”
“Đúng vậy, dù có dụng cụ bảo hộ, khi tôi nhớ lại vẫn xanh cả mặt.” Dẫn chương trình vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn sợ hãi.
Tưởng Kỳ Kỳ muốn Bạch Diễn nhận được thêm lời khen, tiếp tục nói: “Em thì không sao, Bạch Diễn mới là người vất vả.”
Bạch Diễn nhìn cô.
Dẫn chương trình đổi micro qua Bạch Diễn: “Bạch Diễn chuẩn bị màn kia trong bao lâu nhỉ?”
Bạch Diễn chầm chậm cắn chữ: “Không tính là quá lâu ạ.”
Khi Bạch Diễn nói chuyện, cả người dẫn chương trình lẫn khách mời đều để ý cậu nói vô cùng từ tốn chậm rãi, cảm giác như nghệ sĩ Hồng Kông hoặc nghệ sĩ nước ngoài về nước đang học tiếng Trung phổ thông.
“Bạch Diễn mới từ nước ngoài về nhỉ, vẫn đang học tiếng Trung đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Về sau có dự định gì không?”
“Cái này còn tùy vào công ty.”
“Có muốn phát triển trong giới âm nhạc không?”
“Còn tùy ạ.”
“…”
Dẫn chương trình cũng cạn lời, quay lại với Tưởng Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ hôm nay cũng rất xinh đẹp, kiến thức cơ bản rất chắc chắn.”
Tưởng Kỳ Kỳ ngại ngùng, cúi đầu mỉm cười: “Vẫn tàm tạm ạ.”
Trần Huyền nãy giờ làm nền hắng giọng, phát huy sự tồn tại của bản thân: “Hòa âm không hề đơn giản, vừa phải tôn lên bản thân, vừa không thể quá áp người còn lại, khống chế chính mình không bị lạc tone, đây chính là một thử thách khó nhằn.”
Trần Huyền đi theo con đường âm nhạc dân tộc, kiến thức về thanh nhạc đương nhiên đủ sâu.
“Đứng trên sân khấu này, hát solo tốt rất nhiều, hát hợp xướng lại không được mấy người.”
Tưởng Kỳ Kỳ lá gan nhỏ, nghe Trần Huyền nói vậy có chút vui vẻ ngẩng lên, nắm chặt ngón tay mình, hít một hơi nỗ lực đáp: “Cảm ơn thầy Trần Huyền ạ.”
Trải qua chấm điểm, kết quả cuối cùng là ., không tệ.
Đằng sau cánh gà, Tưởng Kỳ Kỳ nở nụ cười nhẹ nhõm như vừa trải qua kiếp nạn, thở ra một hơi.
Cô quay người nhìn bạn đồng hành Bạch Diễn, phát hiện trên mặt Bạch Diễn vẫn là vẻ dửng dưng bất cần như cũ, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Giống như ban nãy chẳng phải thứ gì đáng bận tâm.
Càng không hiểu nổi Bạch Diễn đã dùng bao nhiêu % tài cán, khiến Lâm Hương Sầu thay đổi góc nhìn, lại còn phản bác “Ngài cảm thấy màn cải biên này thế nào”, ngầu bá cháy bọ chét!
Lâm Hương Sầu thừa nhận bản cải biên kia, nhưng Tưởng Kỳ Kỳ phần nào cũng tưởng tượng ra màn mưa máu bất bình thay ông trên internet.
Nhưng mà… Cô thật sự rất phục Bạch Diễn.
Đứng trước mặt giám khảo và khán giả, muốn cải biên là cải biên, muốn nói gì thì nói, không hoảng hốt, không bất an, giống như đã nắm chắc phần thắng, trốn không khỏi dự tính trong tay cậu.
Bọn họ chờ đợi sau cánh gà một lúc, tất cả các khách mời đều biểu diễn xong, bắt đầu giai đoạn khán giả bình chọn.
Không ngoài dự đoán, cực kì hợp tình hợp lý, màn biểu diễn của Bạch Diễn – Tưởng Kỳ Kỳ đứng hạng đầu.
Bạch Diễn dù tự cao trước mặt Lâm Hương Sầu nhưng giọng ca của cậu đủ đặc sắc, bản thân Lâm Hương Sầu còn đánh giá cho điểm cao chót vót, khán giả không ý kiến gì.
Lâm Hương Sầu nhận xét thêm: “Tôi không ngờ một người vừa ra mắt như cháu lại có thể hát tốt tới vậy… Hiện tại tiết mục của Bạch Diễn chính là lý tưởng trong lòng tôi, không uổng công sức tôi ngày đêm sáng tác. Cảm thụ âm nhạc của cháu không tồi, cháu có thể liên hệ lại nếu muốn phát triển hơn trong giới âm nhạc.”
Trước mặt toàn bộ mọi người quăng cành olive luôn!
Ngọc thô chưa mài, bốn vị giám khảo cũng châm trước. Trải qua thời gian thấm thoát, giới âm nhạc hiện rất ít người mang phong cách khác biệt, nhưng quan hệ giữa người dẫn dường và hậu bối vẫn vô cùng quan trọng.
Nghệ thuật không phải nhắm mắt là có, tìm được bạn tâm giao rất cần thiết.
Lâm Hương Sầu từng ấy năm làm giám khảo không gặp được ai thật sự ưng ý, Bạch Diễn là lần đầu.
Mạnh Phỉ Phỉ giả đò giận dỗi: “Thầy Lâm à, Bạch Diễn theo con đường sáng tác thì quá lãng phí giọng hát trời ban của em ấy, đi theo con đường ca sĩ vẫn hợp tình hợp lý hơn chứ.”
Lâm Hương Sầu vốn là người nghiện rượu, cổ họng bị cồn thoái hóa nên ít khi tự mình ca hát, Mạnh Phỉ Phỉ lại là giọng ca vàng, ý gì thì ai nghe cũng hiểu.
Lâm Hương Sầu cũng phải thừa nhận chuyện này. Giọng ca của Bạch Diễn trong veo tựa đá quý thanh thuần, âm vực vững vàng chính là căn cốt cần thiết của một ca sĩ. Nhưng ông nào có thể buông tay với một tài năng như vậy, hắng giọng: “Sáng tác thì sao nào? Tôi có thể dạy cậu ấy mà.”
“Muốn trở thành ca sĩ, làn điệu và chất giọng không phải tùy tiện tập ba đường mèo cào là xong.”
Trần Huyền đi theo âm nhạc cổ truyền, lại theo trường phái nhạc hiện đại, địa vị của anh cũng không sánh bằng Lâm Hướng Sầu, thẳng thắn không nói gì. Trước mắt anh cũng khá vừa ý cô bé Tưởng Kỳ Kỳ có kỹ thuật không tồi kia, không tranh đoạt với người khác, tự mình gửi danh thiếp cho trợ lý mang sang.
Trịnh Điển là giám khảo duy nhất vừa là producer vừa là ca sĩ, vừa mở miệng “tôi” một cái đã bị Lâm Hương Sầu và Mạnh Phỉ Phỉ đang tranh nhau vỡ đầu lấn át. Tính cách anh vốn dịu dàng, liếc Trần Huyền một cái rồi đồng lòng ngậm mồm.
đã ghi hình nhiều season, giám khảo cùng đoạt thí sinh rất hiếm thấy.
Dẫn chương trình mặt méo xệch ngăn hai vị giám khảo cãi cọ, đưa micro cho Bạch Diễn, sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Bạch Diễn cho chút cảm nhận đi em, em thích theo ai hơn nào?”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Thực tế thì… Gần đây em đang theo học lớp vũ đạo.”
Trên mặt giám khảo là những dấu chấm hỏi khó hiểu.
“Kế hoạch vạch ra cho em là đi theo con đường idol, hiện đang tập luyện những thứ cơ bản.” Bạch Diễn ưu nhã nghiêng mình trước giám khảo, “Cảm ơn thầy và cô đã ưu ái ạ.”
Cả Lâm Hương Sầu và Mạnh Phỉ Phỉ đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn cậu, y như nhìn thấy chuyện lạ đời như trên người tôm hùm Úc mọc cây hạt dẻ.
Tuy giới nghệ thuật đang dần chìm xuống, idol càng bình dân, càng đại chúng hơn lại được đà đi lên, thu nhập cũng cao nhưng idol là nghề ăn bát cơm thanh xuân, cũng chính là nghề bị khinh bỉ đứng hạng bét trong giới nghệ thuật.
Đa số idol ăn máng vài năm no nê sẽ dần đi theo con đường ca sĩ chuyên nghiệp hoặc diễn viên chuyên nghiệp, dù sao danh tiếng cũng chỉ là nhất thời, thực lực mới là thứ trường tồn.
Ngọc quý này lại không muốn đi theo đường thực lực âm nhạc, muốn đi theo cái nghề vặt rau hẹ ngắn hạn như idol?
Lâm Hương Sầu vốn thẳng tính: “Cháu tỉnh táo lại được không, lãng phí cổ họng đi bán mặt?”
Dẫn chương trình cũng cạn lời.
Vẫn là Lâm Hương Sầu độc miệng có tiếng, địa vị trong giới còn cao chót vót, bằng không đánh giá nghề idol như vậy đã sớm bị công chúng dìm xuống đáy bùn, tránh như tránh ôn dịch.
Mấy lời này lại khiến Bạch Diễn khó xử.
Dẫn chương trình liếc cậu.
Đáp lại “Idol chính là hình mẫu lý tưởng của tôi” cũng được, nhưng sớm muộn Bạch Diễn cũng phải chuyển mình, khi ấy sẽ bị cười thối mũi, đáp không thì kiểu gì cũng có vấn đề, một đám người vẫn chực chờ ném đá cậu khinh nghề idol còn muốn kiếm tiền từ nó, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ chết chìm.
Bạch Diễn đưa tay lên sờ cằm, nhíu mày đáp: “Không làm idol thì uổng bản mặt này lắm ạ.”
Lâm Hương Sầu: “…”
Khán giả bên dưới cũng phải bật cười.
Lời này người bình thường nói ra sẽ bị chế nhạo, nhưng nhìn khuôn mặt phát sáng kia mà xem, nó lại chả hợp lý quá.
Khách mời đều là người có chút danh tiếng, thiên vương thiên hậu gặp qua không ít, y học phát triển dẫn đến ngoại hình trong showbiz bây giờ ai ai cũng bóng bẩy. Idol thì khỏi nói, người nào cũng chói cả mắt.
Dù là thịt tươi lưu lượng đang “hot” thì dung mạo Bạch Diễn so ra vẫn chói mắt hơn. Con ngươi màu xám như chứa đựng ánh sao, dáng người so với đàn ông thì thon gầy hơn nhưng không hề bị nữ tính, đứng đó lại mang theo khí chất cao quý vương giả trời sinh.
Giống như cậu ấm nhà giàu tới chơi đùa cho vui.
Lâm Hương Sầu thẳng như sắt thép, thế nhưng không hề trái lương tâm đi hạ bệ, chê bai ngoại hình Bạch Diễn.
Mất một lúc sau, ông mới hừ hừ hai tiếng: “Cháu kiếm ăn được nhờ mặt đẹp mấy năm nữa?”
Nói gì thì nói thì phái idol và phái thực lực vẫn luôn tranh đấu ngầm, dẫn chương trình vội đứng ra dập lửa: “Bạch Diễn hiện đã ký hợp đồng, con đường phát triển chắc chắn phải trải qua đại diện và công ty thương lượng. Thầy Lâm xin đừng làm khó em ấy nữa ạ.”
Lâm Hương Sầu biết chứ, tuy không hài lòng lắm nhưng vẫn nói thêm: “Nếu cháu muốn tới, tôi sẵn sàng thay cháu chi tiền bồi thường hợp đồng.”
…
phát trực tiếp cả trên sóng truyền hình cà các nền tảng livestream, vừa lên sóng Bạch Diễn đã lên hotsearch.
Weibo của Bạch Diễn đã về tay cậu, mở ra thấy ngay comment nói cậu ngông cuồng, bĩu môi lạch cạch gõ chữ.
Tiểu Trương vẫn thức thời nghe ngóng dư luận, đương nhiên biết comment dưới Weibo Bạch Diễn ra sao, vội vàng khuyên nhủ: “Không sao không sao, bình thường ai cũng quen thiết lập người mới khiêm tốn, cậu đừng để bụng, đừng lên mạng chửi nhau…”
Tính cách kiêu căng phách lối có thể hút fan, đi chửi nhau trên mạng lại là tìm đường chết.
Bạch Diễn khó hiểu: “Để bụng lúc nào chứ?”
Tiểu Trương lúng túng: “Cậu đang gõ chữ mà, anh tưởng…”
Bạch Diễn trước không gõ tay, một là hệ thống AI giúp cậu gõ, hai là năng lực ghép vần của cậu vẫn chả ra đâu vào đâu. Khẩu ngữ cơ bản còn ổn, gõ chữ thì không.
Đám bình luận tào lao trên internet kia, cậu không rảnh quan tâm.
Nếu cậu lúc nào cũng để bụng người khác nghĩ gì về mình, cậu đã chẳng bận tâm nghĩ trăm phương ngàn kế ngược lại giáo điều “omega nên thế này” gì gì đó.
Tiểu Trương vẫn không yên tâm: “Cậu đang làm gì?”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày, tắt màn hình đi: “À, hoàn thành nhiệm vụ được giao, đương nhiên phải vòi vĩnh phần thưởng rồi.”
Tiểu Trương mờ mịt: “Thưởng?”
…
“Thưa Giám đốc Giang.”
Thư ký Phương đi vào, ho khan một tiếng, vô cùng kín đáo nhắc nhở: “Sao ngài không tự mình liên lạc với cậu Bạch ạ?”
Giang Trạm nhăn mày: “Sao thế?”
Thư ký Phương đưa điện thoại cho anh.
Giang Trạm nhìn lướt qua.
“Giám đốc Giang xem chương trình chưa? Đêm nay em chờ ngài ở khách sạn.”
Giang Trạm: “…”
Hai bên thận khẽ nhói đau.