{Kết truyện 2, với Châu Độ là nam chính}
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
“Châu Độ đến nhanh vậy?” Tôi có chút ngạc nhiên.
Mở cửa ra, không ngờ người đứng đó lại là Phong Dao, anh ấy vừa mới rời đi không lâu, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười.
“Phong Dao?”
Tôi lộ vẻ ngờ vực, “Em để quên gì à?”
Anh ấy nhướng mày cười: “Không, tôi chỉ muốn hỏi em đã suy nghĩ xong việc làm bạn gái tôi chưa.”
“Ơ?! Chẳng phải bảo cho em vài ngày suy nghĩ sao?” Tôi tròn mắt.
“Tôi đổi ý rồi, em…”
“Xin lỗi, cô ấy đã có bạn trai rồi.” Một bàn tay lớn bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Tôi vô thức chạm tay vào n g ự c người đó, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt đẹp trai của Châu Độ đang cười nửa miệng.
Anh ấy nhìn Phong Dao với ánh mắt như một con s ó i đang cảnh giác với kẻ xâм nhập vào lãnh thổ.
Phong Dao vẫn giữ vẻ mặt cười cợt, nhìn tôi và nói: “Bạch Chỉ không phiền khi có thêm một bạn trai chứ?”
Tôi chấn động mạnh.
“Không không không…”
“Không phiền?”
Một ngón tay bấu chặt vào eo tôi như muốn đ e d ọ a, tôi vội trả lời: “Không, không cần! Một là đủ rồi, một là đủ rồi.”
Đủ rồi, đủ lắm rồi.
Phong Dao lộ vẻ tiếc nuối, ánh mắt dao động giữa tôi và Châu Độ: “Lần sau nếu có ý định thì tìm tôi, luôn hoan nghênh nàng thơ của tôi.”
“Đừng mơ tưởng nữa.”
Châu Độ lạnh lùng cười, kéo tôi vào trong nhà và đóng cửa cái “rầm”.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, muốn thoát khỏi tay cậu ấy, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
“Hắn là ai? Không chỉ gọi cậu thân mật như vậy, còn không biết x ấ u hổ muốn làm kẻ thứ ba?”
Cậu ấy cúi xuống, giọng nói có phần nghiến răng.
“Làm gì có kẻ thứ ba nào, Phong Dao bình thường hay đùa giỡn vậy đó, đừng để ý.”
Tôi cười khan hai tiếng, “Hơn nữa tôi đâu phải là bạn gái thật của cậu.”
Không ngờ câu nói này lại chạm vào nỗi đ a ᴜ của cậu ấy, Châu Độ tối sầm mặt lại.
Cậu ta ghé sát tôi:
“Anh Phong Dao, cậu gọi thân mật ghê nhỉ, sao chưa từng gọi tôi là anh? Có vẻ như tôi đến không đúng lúc, chặn mất đào hoa của cậu. Hay là cậu muốn làm bạn gái của người khiến môi cậu sưng lên?”
Châu Độ tiến gần, mùi bạc hà từ cậu ấy bao phủ tôi, tim tôi đ ậ p loạn xạ, lông mi cũng run rẩy không ngừng.
Rõ ràng cậu ấy không tin lý do của tôi, nhưng tôi cảm giác nếu thừa nhận thật chỉ khiến cậu ấy g i ậɴ hơn.
Vì vậy tôi cắn răng phủ nhận: “Không ai hôn tôi, chỉ có... cậu.”
Câu nói này thế mà lại làm biểu cảm của cậu ấy dịu đi, khí thế cũng không còn căng thẳng.
“Thật sao?”
Tôi vội gật đầu.
Cảm giác tội lỗi vì nói ᴅ ố i bị tôi ép xuống.
Châu Độ cuối cùng cũng cười.
Tôi tranh thủ đề nghị: “Cậu có thể thả tôi ra được không, ôm chặt quá rồi.”
“Không.” Cậu ấy từ chối thẳng thừng.
Rồi cậu ta cúi đầu, hít một hơi sâu bên cổ tôi, thở dài:
“Hôm nay cậu thật thơm, thật muốn...”“Hôn cậu.”
Tôi ngả đầu ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với cậu ta.
Ánh mắt Châu Độ nhìn tôi thật quá nóng bỏ ng, nhất là khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào môi tôi, khiến tôi vừa đỏ mặt, tim đ ậ p, vừa cảm thấy n gu y h iể m.
“Cậu nói trên WeChat là đón tôi đi ăn, có chuyện muốn nói với tôi, mau đi thôi.”
Tôi vỗ nhẹ vào cơ bụng của cậu ấy.
Nhận ra mình hành động quá trớn, tôi nhanh chóng rụt tay lại như bị điện g iậ t.
Cậu ta nhướn mày, cười đầy ẩn ý: “Ồ? Tay cậu dường như không muốn ra ngoài.”
“Khụ... tay tôi có suy nghĩ riêng.”
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, “Tôi đói rồi, chúng ta đi mau thôi!”
Châu Độ không phản kháng, thuận theo lực kéo của tôi mà ra khỏi cửa.
- --
Tôi không ngờ Châu Độ đưa tôi đến quán mì mà chúng tôi thường đến thời trung học.
Chúng tôi học đại học và cấp ba đều ở địa phương, nhưng quán này khá xa so với căn hộ tôi thuê.
Đã mấy năm tôi không đến đây, còn cậu ấy dường như vẫn là khách quen.
Bà chủ quán thân thiện như trong ký ức nhìn thấy cậu liền niềm nở:
“Tiểu Châu lại đến à.”
Châu Độ cười và gật đầu.
Bà chủ lại nhìn sang tôi, nháy mắt với cậu ấy: “Cuối cùng cũng rủ được cô bé này rồi hả?”
Tôi nghe vậy mà mặt đỏ bừng.
Cái gì chứ, làm như Châu Độ đã thầm mến tôi từ lâu, thậm chí còn tâm sự với bà chủ.
Châu Độ chỉ cười không nói, rồi gọi: “Dì Từ, cho hai tô mì bò đặc biệt, một tô thêm ngò, một tô không hành không ngò, thêm nhiều ớt.”
"Ngồi tự nhiên nhé."
Bà chủ quán cười nói và đi vào bếp.
Châu Độ nắm tay tôi dẫn tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, đúng chỗ mà chúng tôi thường ngồi hồi cấp ba.
Những ký ức chợt ùa về.
- --
Hồi cấp ba, tôi và Châu Độ không cùng lớp.
Tôi học trên lầu, còn cậu ấy học dưới lầu.
Đồ ở căn-tin trường rất khó ăn, tôi thường than phiền với cậu ấy rằng không thể nuốt nổi.
Thế rồi mỗi lần trước giờ tự học buổi tối, cậu ấy đều chờ tôi ở cầu thang dưới lầu, dẫn tôi lén leo tường ra phía sau trường để ăn mì ở quán nhỏ này.
Quán tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, bà chủ quán hiền lành và nấu ăn rất ngon.
Lần đầu tới đây, tôi uống một ngụm nước súp và mắt sáng lên.
"Ngon quá!"
Châu Độ tựa cằm lên tay, nhìn tôi lười biếng, ánh mắt ấm áp không tan:
"Đúng là, mắt nhìn của anh Châu luôn tốt mà."
"Nếu thích thì sau này buổi tối tôi sẽ dẫn cậu tới ăn."
"Nhưng mà leo tường thật sự rất đá ng s ợ." Tôi có chút do dự.
Cậu ấy ấy gõ nhẹ vào đầu tôi, đôi mắt đẹp đầy vẻ thanh xuân:
"Sợ gì chứ. Dù cậu có nặng thật nhưng cơ bắp của tôi không phải tập chơi đâu, cứ yên tâm mà nhảy, tôi sẽ b ắ t được."
Tôi ôm đầu, vung nắm đ ấ m về phía anh ấy:
"Tôi đâu có nặng! Có 50kg mà không b ắ t nổi thì còn gì là "bá vương học đường" chứ."
"Bá vương gì, tôi luôn dùng lý lẽ thuyết phục người ta mà."
"Thế người tuần trước bị b ắ t lên sân khấu đọc bài kiểm điểm vì đ á n h nhau là ai nhỉ?" Tôi hừ hừ.
Châu Độ biến sắc, tai đỏ lên, cúi đầu ho khẽ, lẩm bẩm: "Cũng tại hắn dám để ý tới người không nên để ý, tôi còn chưa kịp thổ lộ đã tới trước rồi."
"Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
"Đừng nhìn tôi nữa, ăn đi, không thì không bịt miệng cậu lại được đâu, mau ăn đi!"
- --
Châu Độ nói là làm, mỗi tối đều dẫn tôi lén leo tường ra ăn ở phố nhỏ, mỗi lần đều đỡ tôi rất vững, khiến tôi cảm thấy an toàn vô cùng.
Như thể chỉ cần cậu ấy đứng dưới đó, dù có là vạn trượng cao, tôi cũng có thể nhảy xuống mà không chút do dự.
Bởi vì tôi tin rằng cậu ấy chắc chắn sẽ b ắ t được tôi, bảo vệ tôi không bị t ổ n th ư ơng.
Những năm qua, tôi đã quen với việc cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi.
- --
"Ăn ngon miệng nhé." Chẳng mấy chốc bà chủ quán đã mang hai tô mì bò thơm phức tới.
"Cảm ơn bà chủ." Tôi cười cảm ơn.
Tô mì của tôi không có hành và ngò mà tôi g ʜ ét, chợt nhận ra dường như không ai hiểu rõ tôi thích gì hay g ʜé t gì hơn Châu Độ.
"Ăn đi, xem có ngon như hồi cấp ba không." Châu Độ cười nhìn tôi.
Hình ảnh này trùng khớp với hình ảnh cậu ấy hồi thiếu niên trong ký ức, tim tôi không khỏi đ ậ p lỡ hai nhịp.
Tôi không tự nhiên tránh ánh mắt, vô thức tìm chủ đề: "Bà chủ hình như rất quen cậu, sau khi lên đại học cậu vẫn thường tới đây à."
"Ừ, cuối tuần thì đến."
"Chỗ này xa trường lắm mà, chỉ vì một tô mì mà đi xa vậy sao."
"Không chỉ vì tô mì, quán mì này rất quan trọng với tôi."
Châu Độ thu lại nụ cười, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi ngạc nhiên, dường như đã đoán được những gì anh ấy sắp nói.
"Thật ra, sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi đã tỏ tình với cậu." Anh ấy nhẹ nhàng nói.
"Ủa, sao tôi không..."
Khoan đã! Dường như thật sự có một lần tôi nhận được cuộc gọi từ Châu Độ, phía cậu ấy rất ồn ào, nhưng lời nói của cậu ấy lại rất rõ ràng qua điện thoại.
"Bạch Chỉ, tôi thích cậu."
Anh ấy nói từng chữ một, rất rõ ràng.
Lúc đó tôi vừa kinh ngạc vừa có chút vui mừng trong lòng.
Nhưng tôi nghe thấy tiếng bạn bè phía sau anh ấy, dường như đang cổ vũ ai đó.
"Đừng t rố n nữa, chơi thật thách mà không chơi được!"
"Đúng đó, anh Châu đã gọi rồi, không được tr ố n nữa!"
À, hóa ra là thua trò chơi à.
Vài phần thất vọng bị tôi giấu trong lòng vì lòng tự trọng, tôi giả vờ bình tĩnh nói:
"Này, cậu cũng nhát gan quá rồi đấy, thua trò chơi chỉ dám gọi cho tôi, sao không thử với hoa khôi, thành công thì còn lời chứ."
Đầu dây bên kia cậu ấy im lặng vài giây, rồi cười nhẹ, giọng điệu thản nhiên:
"Cảm ơn cậu đã nhắc, lần sau sẽ thử."
"Ừ, cúp máy nhé."
"Ừ." Anh ấy đáp, giọng trầm xuống.
Thật ra, sau khi cúp máy, tôi muốn khóc cực kỳ.
Nhưng lại thấy như vậy quá mất mặt, nên tôi vùi đầu chơi game với bạn để quên đi.
Giờ nghĩ lại, chẳng có lẽ Châu Độ không phải vì thua trò chơi mới tỏ tình với tôi sao?
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, cân nhắc lời: "Lúc đó cậu không phải vì thua trò chơi mà tỏ tình với tôi sao?"
"Đúng là thua, nhưng là tôi cố ý." Cậu ấy cúi đầu đáp.
Ngón tay Châu Độ gõ nhẹ lên bàn, tôi biết đó là biểu hiện anh ấy đang căng thẳng.
"Nghĩ lại hồi đó tôi quá nhát, không dám nói thẳng với cậu, sợ bị từ chối."
"Dù bây giờ cũng sợ."
Cậu ấy bất ngờ ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, ánh mắt đầy sự thẳng thắn và kiên định.
"...Ý cậu là gì?"
Tim tôi đập mạnh, nắm chặt tay.
Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi nói: "Lý do tôi nói quán mì này rất quan trọng là vì lúc bị cậu từ chối gián tiếp, tôi từng muốn bỏ cuộc, khi buồn bã đi lang thang thì vô tình lại tới quán này."
"Bà chủ thấy tôi buồn bã, hỏi có chuyện gì, tôi muốn tìm ai đó tâm sự nên kể cho bà nghe."
"Bà ấy nói tôi rằng, thích thì phải kiên trì, phải chân thành, muốn nói gì thì phải thẳng thắn, đừng vòng vo."
Châu Độ dừng lại: "Mấy năm qua tôi luôn tìm cơ hội tỏ tình với cậu, nhưng xung quanh cậu có quá nhiều người. Tôi sợ cậu thích người khác, sợ bị cậu từ chối, sau này ngay cả với tư cách bạn bè cũng không thể ở bên cậu."
Tôi nhíu mày.
"Xung quanh tôi làm gì có nhiều người như vậy, có cậu ấy, người hâm mộ của cậu rất nhiều, mỗi lần tôi đi xem cậu chơi bóng rổ đều bị ánh mắt của họ gi*t ch*t."
"Này, không lẽ cậu không nhận ra mấy tên đó thích cậu à?"
"Hả? Sao có thể chứ."
Châu Độ bật cười, lắc đầu: "Thảo nào bao năm qua không nhận ra tôi thích cậu."
"Vậy cậu cũng không biết mỗi lần tôi gọi cậu lấy áo, đưa nước là cố ý đâu nhỉ."
"Tôi tưởng cậu muốn b ắt n ạ t tôi, tiện thể lấy làm tấm chắn." Tôi đỏ mặt nhận ra muộn màng, giọng ngày càng nhỏ.
Cậu ấy thở dài một hơi, thu lại vẻ lơ đãng thường ngày, nghiêm túc nhìn tôi.
"Vậy tôi nói thẳng một lần——" Châu Độ hít sâu.
"Bạch Chỉ, anh thích em từ lâu rồi."
"Em đồng ý làm bạn gái anh không?"
Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, cúi đầu bối rối, cổ đỏ lên, lan dần đến má, nóng rực.
Trái tim đang đập mạnh đã cho tôi câu trả lời.
Hóa ra từ lâu tôi đã không còn coi Châu Độ là bạn đơn thuần nữa.
Cậu ấy là nguồn cảm giác an toàn của tôi, là sự dựa dẫm khó bỏ, là tình yêu muộn màng của tôi.
Tôi khẽ gật đầu nói: "Em đồng ý."
Châu Độ thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ.
"Vậy bạn gái, có thể giải thích tại sao bị ‘nóng trong’ không?"
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Tôi đã nghĩ sao cậu ấy không hỏi đến cùng, hóa ra là đợi tôi sập bẫy.
"Ha ha ha mì ngon như vậy, mau ăn đi đừng lãng phí."
"Này, đừng chuyển đề tài."
"Hoii, sau này có nhiều cơ hội giải thích."
"Nếu ʟ ừ a anh, hậu quả em không muốn biết đâu."
Hung dữ quá, dám d ọ a tôi cơ à.
(Kết thúc với Châu Độ.)