Diệp Khả Thư và Tần Hạ Nhiên đến Song Hạ lại vô tình gặp Dương Hiệp. Diệp Khả Thư đeo lên kính đen, rẻ vào lối khác chỉ để lại một câu
" Người quen của chị xuất hiện kìa, tôi lên trước a."
Tần Hạ Nhiên vẫn chưa kiệp tiếp thu lời Diệp Khả Thư thì Dương Hiệp tươi cười đi đến chào hỏi
" Hạ Nhiên, cô đến đây ăn sao? Thật trùng hợp a, hay để tôi mời cô ăn cơm được không?"
Tần Hạ Nhiên như chợt hiểu ra ý tứ lời nói của Diệp Khả Thư, nàng thu hồi lại tươi cười, băng lãnh đáp
" Xin lỗi Dương tổng, tôi có hẹn rồi. Tôi đi trước đây."
Nói rồi nàng lạnh lùng bước tiếp, để lại Dương Hiệp tức đến nghiến răng nghiến lợi mắng
" Rượu mời không uống thì đừng trách tôi cho cô uống rượu phạt."
Tần Hạ Nhiên lên đến phòng, mọi thứ đều được dọn lên nhưng Diệp Khả Thư vẫn đeo kính đen, chẳng có ý tứ động đũa. Tần Hạ Nhiên đi đến ngồi đối diện Diệp Khả Thư, im lặng quan sát cô.
Sự xuất hiện của Dương Hiệp đã nhắc nhỡ Diệp Khả Thư một việc mà cô vô tình quên mất. Diệp Khả Thư suy tư thật lâu mới lên tiếng
" Tôi có một việc muốn hỏi chị?"
" Ân?"
" Quan hệ hiện tại của tôi và chị là gì?"
Sau câu hỏi của Diệp Khả Thư căn phòng rơi vào khoảng không im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đứt quảng của Tần Hạ Nhiên.
Đúng rồi, quan hệ hiện tại của hai người là gì? Cả hai vẫn còn yêu đối phương, nhưng giửa hai người như có một lằng ranh.
Lằng ranh này là thứ tổn thương Diệp Khả Thư, nó cũng là thứ Tần Hạ Nhiên đang lo lắng.
Tần Hạ Nhiên biết đây là Diệp Khả Thư đang cho nàng cơ hội, nhưng nàng sợ sẽ kéo Diệp Khả Thư vào nguy hiểm.
Trong khi Tần Hạ Nhiên vẫn còn đang miên mang suy nghĩ, Diệp Khả Thư đã đứng dậy âm trầm lên tiếng
" Suy nghĩ thật kỹ đi. Khi nào chị có đáp án thì đến gặp tôi."
Tần Hạ Nhiên ánh mắt đỏ hoe nhìn theo bóng lưng Diệp Khả Thư rời đi. Có lẽ Tần Hạ Nhiên chỉ nhìn thấy nét lạnh lùng trên gương mặt Diệp Khả Thư, nàng nào biết phía sau cặp mắt kính đen kia chính là ánh mắt chất chứa một nỗi buồn vô tận.
-----
Hiệu suất làm việc của người được Diệp gia huấn luyện quả thật không thể xem thường. Chỉ trong vòng một tháng, Tiểu Lục đã khiến Dương thị mất hơn phân nửa đối tác, lại bị tổn thất nặng nề. Giá cổ phiếu Dương thị bán ra thị trường bị giảm giá nghiêm trọng, giá cổ phần Dương thị bán ra cũng bị ảnh hưởng không ít.
Dương Hiệp tức giận ném tài liệu văn tứ tung trên đất. Hắn lấy ra điện thoại gọi đến một dãy số, điện thoại vừa thông hắn đã gấp gáp nói
" Cổ phiếu công ty vẫn đang rớt giá, đối tác thì liên tục từ chối hợp tác. Phải làm sao bây giờ?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng trào phúng của một nam nhân
" Hừ! Không phải cậu bảo sẽ lo được sao?"
Dương Hiệp tức giận như muốn hét lên, hắn gằng từng chữ
" Tần Đức Huy, ông đừng quên ông là cổ đông của Dương thị a."
" Cậu sang mời Tần Hạ Nhiên đi ăn đi."
" Cái gì?" Dương Hiệp ngạc nhiên hỏi lại
" Sang mời Tần Hạ Nhiên rời khỏi Tần thị, ta sẽ giúp cậu lấy của Tần thị bù vào khoảng thua lỗ của Dương thị."
" Ân."
Dương Hiệp tắt điện thoại, chỉnh trang lại y phục liền rời Dương thị đến Tần thị.
-----
Giờ nghĩ trưa tại Tần thị, nhân viên đều đi ăn cơm chỉ riêng Tần Hạ Nhiên vẫn tại phòng tổng tài, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.
Một tháng qua nàng và Diệp Khả Thư không gặp qua cũng chẳng có liên lạc gì. Nàng muốn gặp cô, nhưng nàng chưa có đáp án cho câu hỏi kia. Một tháng qua Tần Hạ Nhiên chính là bị dằn vặt không thôi.
Cửa phòng vang lên khiến Tần Hạ Nhiên giật mình, lấy lại nét băng lãnh lên tiếng
" Vào đi."
Dương Hiệp đi vào tươi cười chào hỏi
" Tần tổng chưa đi ăn sao?"
Tần Hạ Nhiên nhíu mày, người bây giờ nàng không muốn gặp nhất chính là hắn.
" Dương tổng có chuyện tìm tôi sao?"
" Đúng a. Tôi muốn mời Tần tổng đi ăn sẳn tiện bàn về việc hợp tác tiếp theo."
Tần Hạ Nhiên suy tư, một lúc sau mới gật đầu đứng lên cùng hắn rời đi.
Tần Hạ Nhiên đi không lâu, Tần Đức Huy lén lút đi vào phòng tổng tài. Khi trở ra trên môi hắn treo lên nụ cười đầy nham hiểm.