Hôm sau Diệp Khả Thư dùng cả ngày để suy nghĩ, Tần Hạ Nhiên im lặng ở bên cô. Đến buổi tối, con người ngẩng ngẩng ngơ ngơ cả ngày rốt cuộc cũng lên tiếng
" Tôi muốn hẹn gặp họ."
" Em đã có quyết định rồi sao?"
" Ân."
Tần Hạ Nhiên nắm lấy tay Diệp Khả Thư
" Dù thế nào tôi cũng ở bên cạnh em."
Nơi hẹn gặp là quán cafe Thư Nhiên cách căn hộ Diệp Khả Thư không xa. Một lần tình cờ nghe Diệp Khả Thư khen cafe nơi này ngon thế là Tần đại gia đã mua, trang trí lại theo sở thích của Diệp Khả Thư và tất nhiên lão bản chính là Tiểu Thư đại lão gia.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau Diệp Khả Nhi cùng Diệp mẹ đi đến ngồi đối diện hai người.
Lên tiếng trước là Diệp Khả Nhi
" Tỷ tỷ chị khỏe không? Ba trở về Sin rồi nên không đến được."
" Ân."
Phục vụ đem lên cafe. Diệp Khả Thư nâng ly uống một ngụm, cô đi thẳng vào vấn đề
" Tôi có chuyện muốn nói với Diệp phu nhân."
Diệp mẹ sắc mặt không đổi nhưng đôi mắt đã nhuộm một nổi buồn không đáy.
" Con nói đi."
Tần Hạ Nhiên nắm chặt tay Diệp Khả Thư phía dưới bàn như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.
Diệp Khả Thư không nhanh không chậm đáp lời
" Bây giờ tôi vẫn không thể chấp nhận các người."
Ánh mắt Diệp mẹ và Diệp Khả Nhi xẹt qua một tia đau khổ. Lúc này Diệp Khả Thư mới tiếp tục nói
" Nhưng...tôi sẽ cho các người cơ hội sửa chửa sai lầm. Sau này tôi có chấp nhận được hay không còn phải xem vào các người."
Nghe được câu đó hai hàng nước mắt Diệp mẹ liền tuôn rơi.
" Cảm ơn con Tiểu Thư."
Tần Hạ Nhiên như gở bỏ được tảng đá trong lòng. Nàng biết Diệp Khả Thư là một người mềm lòng, có lẽ hiện tại vẫn chưa cam tâm khi quyết định như vậy nhưng đây là một quyết định không khiến cô hối hận.
Bốn người nói chuyện một lúc, Diệp mẹ phải rời đi. Diệp mẹ vừa đi lại có một người quen đến.
Tần Hạ Hạ kể từ ngày lăn ga giường cùng Diệp Khả Nhi liền không cùng người khác quan hệ, trong lòng chỉ nhớ mổi nàng, cho người điều tra cũng không có tin tức gì. Mấy ngày nay bị Tần mẹ bắt ở nhà đến nhàm chán nên hôm nay đến đây uống cafe. Không ngờ lại gặp được Diệp Khả Thư cùng tỷ tỷ, mà điều bất ngờ hơn chính là họ đang ngồi cùng tiểu bạch thỏ nàng tìm kiếm lâu nay.
Tần Hạ Hạ đi đến ngồi vào bàn của ba người kia. Diệp Khả Thư lên tiếng giới thiệu
" Tiểu Nhi đây là Tần Hạ Hạ muội muội của Tiểu Nhiên. Hạ Hạ đây là Diệp Khả Nhi muội muội tôi."
Diệp Khả Nhi nhìn Tần Hạ Hạ bằng ánh mắt chán ghét
" Đồ sói xám vô sỉ."
Tần Hạ Hạ cũng không chịu thua kém
" Tiểu bạch thỏ. Tôi đã nói tôi không vô sỉ."
" Cô còn dám nói cô không vô sỉ?"
" Tôi không có."
Thế là mùi thuốc súng nồng nặc, hai vị muội muội liên tục đấu vỏ mồm làm cho hai vị tỷ tỷ ngạc nhiên không thôi. Đến cuối cùng, tiểu bạch thỏ không đấu lại sói xám đành phải tức tối bỏ đi.
Đợi Diệp bạch thỏ đi rồi, Tần sói xám mới hướng Diệp Khả Thư xin số điện thoại nàng. Với "kinh nghiệm tình trường" đầy người thì làm sao Diệp Khả Thư không biết hai người kia xãy ra chuyện gì. Cô suy tư lên tiếng
" Tiểu Nhi không phải một người thích chơi đùa."
Đáp lại cô chính là sự kiên định của Tần Hạ Hạ
" Lần này em nghiêm túc."
Mặc dù không tin tưởng lắm về lời nói của Tần Hạ Hạ nhưng dù sao nàng cũng là em dâu nên cô đành bán rẻ muội muội mình.
Ở đây người không hiểu chuyện gì xãy ra chỉ có Tần Hạ Nhiên mà thôi. Nhưng chưa đợi nàng kịp truy hỏi Diệp Khả Thư thì nàng cùng Tần Hạ Hạ đã bị Tần mẹ gọi về. Không còn cách nào khác Tần nữ vương đành ép cung muội muội mình
" Tiểu Hạ em là đang dở trò gì?"
Tần Hạ Hạ bỉu môi
" Em có dở trò gì đâu."
Tần Hạ Nhiên còn lâu mới tin Tần Hạ Hạ nói thật, nàng tiếp tục hỏi
" Vậy em xin số điện thoại Tiểu Nhi làm gì?"
" Em là muốn tìm em dâu cho chị nha."
Tần Hạ Nhiên thoáng kinh ngạc, nàng biết Tần Hạ Hạ thích , nhưng Tiểu Nhi là muội muội của Diệp Khả Thư nên nàng không muốn Hạ Hạ chơi đùa như vậy. Tần Hạ Nhiên thở dài lên tiếng
" Tiểu Nhi là muội muội Tiểu Thư. Chị không muốn em đùa giởn nàng."
Tần Hạ Hạ trầm giọng
" Tỷ tỷ. Em không đùa giởn nàng. Em thích nàng."
" Được rồi. Tỷ tỷ không ngăn cản em. Nhưng làm gì cũng phải có chừng mực."
" Em biết rồi."