Trước tết là Giáng Sinh, sau tết là lễ tình nhân, hai ngày mà những cặp tình nhân mong chờ. Thế nhưng, đêm Giáng Sinh, Tần Hạ Nhiên lại nói là phải trở về Tần gia ăn cơm, Diệp Khả Thư rất hiểu chuyện nên cũng không trách gì nàng.
Từ lúc tan tầm Diệp Khả Thư lang thang trên những con phố, bất giác lại đi đến bờ sông quen thuộc, thở dài đến ngồi tại ghế đá. Cô lấy bật lửa, lại tìm trong túi áo khoát nhưng không có thuốc lá. Đúng rồi, Tần Hạ Nhiên bắt cô cai thuốc mà, làm sao tìm được thuốc lá trong túi áo đây. Đùa nghịch bật lửa trên tay, cô ngước mặt nhìn những ngôi sao trên cao, trong số những ngôi sao kia có ngôi sao nào là Tiểu Linh không? Lúc này hẳn là An Vi đang vui vẻ bên Đường Hoa, Đại tỷ thì ở bên Tịnh Thi đi, còn Tiểu Nhiên đang vui vẻ bên gia đình. Nếu cô có ba mẹ thì có lẽ bây giờ cũng đang ngồi bên bàn ăn cùng họ. Lắc đầu cười khổ, " nếu " đến cùng cũng chỉ là nếu thôi.
Bổng một tiếng gọi từ phía xa làm Diệp Khả Thư giật mình thoát khỏi suy tư.
Diệp Khả Nhi đêm nay là bị Diệp ba đuổi ra khỏi nhà. Vì ông muốn có một bửa ăn lãng mạn cùng Diệp mẹ. Rời đi rồi nàng lại không biết phải đi đâu, chính là nhớ lại con sông này nên mới quyết định đến đây. Không nghỉ lại có thể gặp được Diệp Khả Thư. Nàng đi nhanh đến ngồi vào vị trí bên cạnh Diệp Khả Thư, nhưng thấy có gì đó sai sai nên hỏi
" Thư tỷ đi một mình sao?"
" Đúng vậy."
" A...Nhiên tỷ thế nhưng lại dám để tỷ một mình sao?"
" Haha...Tỷ đã lớn rồi. Cần gì người chăm. Tại sao em lại đến đây?"
" Em là bị đuổi đi a."
Diệp Khả Thư quay sang nhìn Diệp Khả Nhi ngạc nhiên
" Là Vương tổng đuổi sao?"
Diệp Khả Nhi mỉm cười lắc đầu
" Là ba em. Ông ấy muốn có một bửa ăn lãng mạn nên đuổi em đi. Số em thật khổ mà."
Diệp Khả Thư bật cười
" Vậy em cũng tìm một người để có bửa ăn lãng mạn đi."
Nghe được câu đó Diệp Khả Nhi bất giác nghĩ đến nữ nhân cùng mình lăn ga giường đêm hôm đó. Gương mặt ửng hồng, lại lắc đầu cảm thán
" Nữ nhân là độc dược."
Diệp Khả Thư im lặng không ý kiến. Đúng vậy " nữ nhân là độc dược, động trúng sẽ giải được " một câu cô thường thấy trong bách hợp tiểu thuyết a.
Thấy Diệp Khả Thư không nói gì, Diệp Khả Nhi nói sang chuyện khác
" Chị còn nhớ lần trước em nói em có người tỷ tỷ bị mất tích không?"
" Có nhớ."
" Vài hôm trước ba mẹ em nói đã tìm ra tỷ tỷ."
Nói đến đây nàng dừng lại nhìn Diệp Khả Thư muốn xem cô có biểu hiện gì. Diệp Khả Thư cười cười
" Vậy tốt rồi."
Diệp Khả Nhi lại lắc đầu thở dài
" Ba mẹ em không dám đến gặp tỷ tỷ. Họ sợ tỷ tỷ không tha thứ cho họ."
Diệp Khả Nhi nhìn sang Diệp Khả Thư cẩn thận đặt câu hỏi dò xét
" Nếu là tỷ là tỷ tỷ em vậy tỷ có tha thứ cho họ không?"
Diệp Khả Thư trầm mặc tự hỏi. Nếu là cô thì cô có tha thứ cho họ không? Cô không biết vì cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày những người vứt bỏ cô lại đến tìm cô. Cô có hận họ không? Có chứ, hận vì họ đã vứt bỏ cô. Nhưng tận sâu trong lòng cô biết mình vẫn luôn nghĩ đến họ.
Diệp Khả Nhi thở dài lên tiếng
" Thật ra ba mẹ em họ đều có nổi khổ tâm riêng."
Thế là Diệp Khả Nhi đem câu chuyện Diệp ba kể với nàng kể lại cho Diệp Khả Thư nghe. Từ đầu đến lúc kết thúc câu chuyện Diệp Khả Thư đều im lặng. Thật lâu sau mới lên tiếng
" Chị nghĩ tỷ tỷ em sẽ tha thứ cho họ."
Diệp Khả Nhi mừng như điên, vừa định nói gì đó thì điện thoại Diệp Khả Thư reo lên.
Diệp Khả Thư vẫn còn đang rối rắm về vấn đề Diệp Khả Nhi nói. Nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, ánh mắt lại nhu hòa, nhanh bấm kết nối, bên kia đầu dây vang lên giọng nữ ôn nhu
" Em đang ở đâu?"
" Cạnh bờ sông."
" Trở về nhà đi. Rất nhanh sẽ có tuyết rơi."
" Được."
" Ân. Lập tức trở về. Đi đường cẩn thận."
Tắt điện thoại, Diệp Khả Thư đứng lên, nói
" Trở về thôi. Rất nhanh sẽ có tuyết rơi."
Nhìn ánh mắt và cách nói chuyện của Diệp Khả Thư, Diệp Khả Nhi đã biết là ai gọi đến. Nàng cũng đứng dậy, cười cười
" Được. Chị về cẩn thận."
Chào tạm biệt Diệp Khả Nhi bắt taxi trở về, khóe miệng vẫn luôn treo lên nụ cười ấm áp. Còn Diệp Khả Thư đi bộ về nhà, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến câu chuyện Diệp Khả Nhi vừa kể.
Về đến nhà, Diệp Khả Thư mở cửa, cưởi bỏ giày, liền đi đến sô pha nằm xuống. Trong bóng tối, một bàn tay mát lạnh đặt lên má cô, tiếp theo chính là một nụ hôn sâu. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, đôi mày Diệp Khả Thư liền giản ra, tay ôm eo người kia, nhiệt tình hôn trả.
Hôn đến khi cả hai đều không thở nổi nữa Diệp Khả Thư mới luyến tiếc rời đi cánh môi kiều diểm kia. Đưa tay kéo người kia vào lòng
" Không phải chị nói hôm nay trở về Tần gia sao?"
Tần Hạ Nhiên đưa tay ôm eo Diệp Khả Thư, ở trong lòng cô cọ cọ vài cái mới lên tiếng đáp
" Tôi nhớ em."
Một câu đơn giản nhưng đã khiến sóng mủi Diệp Khả Thư chua sót, hai hàng nước mắt lăn dài.
Cảm nhận được ẩm ướt, Tần Hạ Nhiên rời khỏi vòng tay Diệp Khả Thư. Nương theo tia sáng mờ nhạt của ánh trăng, nhìn thấy Diệp Khả Thư đang khóc. Nàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia, mắng yêu
" Ngốc tử. Thế nào lại khóc?"
" Cảm động a."
" Đừng khóc. Em khóc tôi thật đau lòng."
Diệp Khả Thư đưa tay lau lau mặt, mỉm cười hề hề
" Tôi không khóc nữa. Chị cũng đừng đau lòng a."
Tần Hạ Nhiền bật cười
" Ngốc tử."
Nàng đứng dậy kéo tay Diệp Khả Thư đi đến nhà bếp. Tần Hạ Nhiên đưa tay bật đèn, trước mắt Diệp Khả Thư liền hiện lên một bàn đầy thức ăn. Diệp Khả Thư kinh ngạc nhìn Tần Hạ Nhiên. Nàng mỉm cười ôn nhu, hôn nhẹ lên môi cô
" Bất ngờ dành cho em."
Diệp Khả Thư mỉm cười hạnh phúc cùng Tần Hạ Nhiên đi đến bàn ăn. Nhìn nhìn một lúc cô liền đứng lên. Đi đến phòng khách, mở tủ lấy ra chay rượu Cheval Blanc cùng hai ly đế cao trở lại.
Tần Hạ Nhiên nhìn nhìn chay rượu, nàng biết Diệp Khả Thư còn có sở thích sưu tầm rượu. Bây giờ cô lại lấy ra chay rượu quý hiếm này không khỏi khiến nàng kinh ngạc
" Em không luyến tiếc?"
Diệp Khả Thư khui chay rượu, rót vào hai ly thủy tinh, đưa cho Tần Hạ Nhiên một ly, mỉm cười ôn nhu
" Rượu ngon phải uống cùng giai nhân."
Tần Hạ Nhiên nhận ly rượu, cũng mỉm cười, chạm ly cùng Diệp Khả Thư.
Một bàn ăn ấm áp, hai người cùng trải qua một mùa Giáng Sinh thật hạnh phúc.