Một tuần sau Diệp Khả Thư được xuất viện, Tần Hạ Nhiên chuyển đến ở cùng cô.
Những tháng cuối năm công việc dồn dập khiến người ta không kịp thở. Nhìn Tần Hạ Nhiên liên tục tăng ca Diệp Khả Thư thật xót cho bảo bối nhà mình a.
Hôm nay khó khăn lắm mới được tan tầm sớm. Diệp Khả Thư lôi kéo Tần Hạ Nhiên cùng đi siêu thị, cô quyết định trở về nhà sẽ trổ tài nấu ăn, bồi bổ cho tiểu bảo bối a.
Chọn xong thức ăn, trở về nhà Diệp Khả Thư trực tiếp đi vào phòng bếp, lại không cho Tần Hạ Nhiên vào, bắt nàng hảo hảo nghỉ ngơi.
Tần Hạ Nhiên bấc đắc dĩ ngồi tại sopha. Nhưng nàng không phải một người thích nhàn rỗi, ngồi một lúc nàng lại đứng lên đi quanh nhà. Đi nhìn từng phòng một, lúc đến căn phòng cuối cùng, đưa tay mở cửa nhưng lại không mở được. Tần Hạ Nhiên từ bỏ ý định, căn phòng này là được khóa lại rồi.
Khi Tần Hạ Nhiên trở lại phòng bếp, Diệp Khả Thư đã dọn thức ăn lên bàn. Cô hướng nàng cười nói
" Tiểu Vi bọn họ cũng sắp trở về. Đợi họ cùng ăn được không?"
Tần Hạ Nhiên chưa kịp trả lời cửa nhà đã mở ra, hai người kia lại xem nơi này như nhà mình, trực tiếp đi đến bàn ăn, An Vi lên tiếng
" Tần tổng, đến ăn cơm. Nhờ cô mà hôm nay chúng tôi có lộc ăn rồi."
Tần Hạ Nhiên cười trừ
" Gọi tôi là Hạ Nhiên được rồi."
" Được, được. Vậy tôi xem cô như bằng hữu a."
Bàn ăn bốn người cười nói vui vẻ. Đây là lần đầu Tần Hạ Nhiên được ăn thức ăn do Diệp Khả Thư nấu. Tay nghề đúng là không thể chê được mà. Từ An Vi nàng biết được Diệp Khả Thư rất ít nấu ăn, vậy mà bây giờ vì nàng mà nấu, trong lòng nàng thật cảm động vô cùng.
Bửa ăn kết thúc, An Vi và Đường Hoa trở về nhà. Diệp Khả Thư cùng Tần Hạ Nhiên cùng sóng vai đi dạo, cả hai đều im lặng cảm nhận ấm áp từ mười ngón tay đan xen. Đi đến bờ sông, hai người ngồi tại ghế đá nghĩ ngơi, Diệp Khả Thư đưa mắt nhìn màn đêm đột nhiên hỏi
" Tiểu Nhiên, chị nghĩ quá khứ của một người có quan trọng không?"
Tần Hạ Nhiên không hiểu vì sao Diệp Khả Thư lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời
" Không quan trọng."
" Vậy tại sao chị lại điều tra quá khứ của tôi?"
Câu hỏi kia khiến Tần Hạ Nhiên giật mình, Diệp Khả Thư đã biết nàng cho người điều tra cô. Nàng xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Khả Thư
" Vì lúc đó tôi muốn hiểu em, muốn được gần em hơn."
Diệp Khả Thư mỉm cười
" Vậy bây giờ chị còn muốn biết không?"
Tần Hạ Nhiên lắc đầu
" Không cần thiết. Với tôi bây giờ quan trọng nhất là em và tương lai của chúng ta. Tôi muốn dùng thời gian còn lại của mình để ở bên và hiểu em."
Diệp Khả Thư im lặng nhìn Tần Hạ Nhiên, thật lâu sau lại lên tiếng
" Mẹ viện trưỡng đã kể lại với tôi, tôi bị bỏ trước cửa cô nhi viện khi còn rất nhỏ,họ chỉ để lại cho tôi cái tên..."
Tần Hạ Nhiên im lặng lắng nghe. Thế là Diệp Khả Thư đem mọi chuyện về quá khứ của cô kể lại cho Tần Hạ Nhiên, mọi việc đều kể không giấu bất cứ chuyện gì. Diệp Khả Thư kết thúc câu chuyện bằng một câu
" Lúc học lớp có một người đã nói với tôi rằng tôi là một kẻ không ai cần, chẳng ai yêu thương, sẽ mãi là kẻ bị bỏ rơi. Lúc ấy tôi đã rất tức giận, nhưng sau này tôi lại cảm thấy dường như người đó có thể biết trước tương lai."
Dừng một lúc, Diệp Khả Thư nhìn Tần Hạ Nhiên, đôi mắt ánh lên sự bi thương, lại hỏi
" Bây giờ chị đã biết tôi không phải người tốt, chị nói xem chị có rời bỏ tôi không?"
Đôi mắt Tần Hạ Nhiên đỏ hoe, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má. Nàng đưa tay kéo Diệp Khả Thư vào lòng
" Sẽ không."
Cái ôm càng được siết chặt ôm, Tần Hạ Nhiên lại nức nở
" Nếu gặp được em sớm hơn, tôi nhất định không để em chịu khổ như vậy."
Diệp Khả Thư cũng đưa tay lên ôm lấy Tần Hạ Nhiên, thấp giọng nói
" Bây giờ cũng không muộn."
Hai người im lặng ôm nhau, hít lấy hương khí của nhau, lặng lẽ sưởi ấm trái tim đối phương. Chỉ cần duyên đến, người bạn tìm kiếm sẽ xuất hiện. Đừng cưỡng cầu những thứ quá xa vời. Đúng người đúng thời điểm hạnh phúc tự nhiên sẽ đến.