CHƯƠNG : BAO CHE
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu bị đánh bất ngờ thế nhưng hắn vẫn ý thức là người nào làm, chỉ là hắn không nghĩ đến Tiết Nhu sẽ làm như vậy mà thôi. Thân thể to nặng của hắn vô lực ngã xuống, tuyết dưới chân bị chấn đến bay lên, gương mặt của ba nam nhân và Tiết Nhu liền đối diện với nhau.
Nắm đấm của ba nam nhân nhất thời đình giữa không trung, ánh mắt kinh ngạc mở thật to nhìn vào gương mặt treo nụ cười lạnh hơn thời tiết hiện tại của nàng. Xinh đẹp nhưng để người phải rùng mình.
Trong đầu bọn họ cũng có một suy nghĩ, chính là nàng điên rồi. Cư nhiên hạ thủ với người đến cứu mình, không điên thì là gì.
Không để bọn họ có ngôn ngữ, Tiết Nhu nhìn thẳng ba người nhếch mép nói: “Biết hắn là ai không?”
Cả ba ngơ ngác lắc đầu, hệt như quá túng thiếu lần đầu đi làm đạo tặc nên không có kinh nghiệm. Tiết Nhu lại nói tiếp: “Thiếu gia của Bình An bá phủ, bảo bối tâm can của thái hậu.”
Đúng, thân phận thật hiển hách, thế nhưng cùng bọn họ có quan hệ gì đâu. Do đó đám nam nhân lấy lại tinh thần hỏi, “Thế thì đã sao?
“Đúng đó, ngươi là người đánh bọn hắn mà.” Nha đầu này bị bọn họ dọa hỏng rồi sao, đột nhiên nói bọn hắn nghe thứ này làm gì chứ. Mục đích của bọn hắn là nàng cơ mà.
“Là các người vừa dùng cái này đánh ngất hắn.” Tiết Nhu nói xong liền ném cành cây lên người ba nam nhân kia.
Một người trong đó hùng hổ chỉ vào mặt nàng quát, “Ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi làm mà sao lại thành bọn ta rồi.”
Thoại âm vừa rơi hết đám người Lĩnh Hồ cũng đã đến. Đương nhiên ba tên ngốc kia bị bắt trọn, một tên cũng chạy không thoát.
Lúc đầu Tiết Nhu vốn là định tự vệ, thế nhưng xa xa nàng đã thấy được hàn quang lóe sáng phát ra từ cây đoản quải của Kiết Câu rồi. Nếu đã là như vậy liền đổi kế hoạch đi, phản chính cả bốn tên ở đây một tên nàng nhìn đều cảm thấy chướng mắt.
Đám người Lĩnh Hồ áp giải ba tên kia, một mình Chu Nhụ vất vả nâng Chung Hạng Siêu trở về. Vốn nghĩ thiếu gia xả thân cứu Tiết Nhu, nàng sẽ cảm động lưu lại giúp đỡ, thế nhưng nàng cư nhiên chống cành cây cứ thế mà đi???
Đành rằng là bị thương, nhưng ít nhất cũng phải có chút thể hiện gì đó chứ. Xem như là vờ vịt ở lại bày tỏ ý muốn giúp đỡ cũng được cơ mà, bọn hắn cũng không thực sự để nàng giúp, có cần tuyệt tình như vậy không?
“Tiết tam tiểu thư!” Dù gì hiện tại thiếu gia cũng đã bất tỉnh, hắn cũng chẳng khách sáo nữa.
Tiết Nhu biết người ta muốn nói gì, thế nhưng nàng chẳng muốn nghe. Nàng chẳng buồn quay đầu lại, vừa gắng sức di chuyển vừa nói: “Mọi chuyện đều hỏi hắn đi.”
Kiết Câu cũng chẳng nể mặt nữa, âm thanh tràn đầy không vui nói: “Lúc nãy chúng ta đều thấy rõ việc của ngươi làm.”
“Đúng đó đúng đó, không phải chúng ta làm đâu.” Nghe hiểu được, đám hán tử kia nhao nhao lên. Hiện thân phận của Chung Hạng Siêu đích thực để hắn sợ rồi. Lúc nãy thì không nói, hiện bị áp giải về a, không cần nói cùng biết quan phủ không tin hắn rồi.
“Thì đã sao?” Tiết Nhu nhếch môi lạnh nhạt hỏi.
“Các người bắt nhầm người rồi, biết rõ nàng ta đánh hắn, các người bắt chúng ta trở về làm cái gì a?” Một hán tử nhăn mặt vừa sợ vừa lo nói.
“Trở về sẽ biết thôi.” Tiết Nhu cười lạnh, dáng vẻ bất cần đời phơi bày ra hết không chút che giấu nào. Bọn hắn thấy thì đã sao, quan trọng là những gì Chung Hạng Siêu nói kìa. Như vậy nàng còn có gì để sợ nữa, phản chính bọn hắn chính là ma chết thay.
Do Chung Hạng Siêu đã ngất nên cũng chẳng có xử được gì, vì vậy chuyện này phải dời lại đến mai. Tiết Nhu an ổn cùng Ôn Uyển trở về phòng trong ánh mắt khó chịu của Lạc Bích Nhu.
Nằm trên giường, Ôn Uyển thở dài dặn dò, “Sau này đêm khuya đừng tùy tiện ra ngoài nữa, nếu muốn đi đâu nhớ gọi ta cùng Vân Lãng đi cùng.”
“Biết rồi biết rồi, vấn đề này đại tẩu cũng nói không ít lần rồi, A Nhu mệt mỏi ngủ trước đây.” Tiết Nhu xoay người vào trong, ấm lòng mà ngủ một giấc thật ngon. Nàng quyết định sau khi trừ bỏ được Thu Thủy nhất định để Thanh Sơn đến ngủ cùng như trước, không lạm dụng an thần hương nữa.
Sáng hôm sau, Tiết Nhu vẫn còn đang dùng cháo với dưa muối thì có cung nhân đến gọi bảo thái hậu triệu kiến. Nàng dùng khăn lau qua miệng liền cùng Ôn Uyển bước ra ngoài, “Đại tẩu an tâm, không việc gì đâu.”
Ôn Uyển hôm qua nghe kể cũng đoán được là Tiết Nhu đánh ngất Chung Hạng Siêu chỉ là nàng ta không nhận thôi. Đúng là chút nữa Chung Hạng Siêu cũng sẽ bao che, thế nhưng nàng cảm thấy nàng ta càng ngày càng quá đà rồi.
Đêm qua nàng đến gặp trượng phu cũng chẳng mở miệng nói được, càng không biết bắt đầu nói từ đâu. Cuối cũng vẫn là tay không trở về, sau khi biết được chuyện này để lòng nàng càng bất an hơn.
“A Nhu, đừng như thế nữa được không?”
Tiết Nhu nở nụ cười vô hại phản vấn: “Đại tẩu là đang nói đến chuyện gì?” Nén nhịn đau vì cái chân bị sưng đỏ đến nổi không thể mang được hài của mình, nàng bám vào Ôn Uyển một đường mà đi. Năm đó chân nàng đều là máu nàng vẫn có thể chạy, hiện vết thương này đã là gì đâu.
Ôn Uyển nhìn cung nhân dẫn đường một mắt cuối cùng lắc đầu không nói gì. Nàng một đường đỡ Tiết Nhu đến chỗ thái hậu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong phòng thái hậu ngồi ở chủ tọa, một bên là Lạc Bích Nhu đang dùng khăn thấm nước mắt, vẻ mặt đầy ủy khuất. Huynh đệ Hách Liên thị im lặng nhíu mày quan sát mọi thứ ở nơi này.
Chung Hạng Siêu nhăn gương mặt heo mập của mình, tay không ngừng xoa xoa sau gáy. A Nhu ra tay nặng như vậy, cũng may hắn chưa chết nếu không nàng có mười cái miệng cũng chẳng ai giúp nàng thoát tội đâu.
Sau lưng hắn chính là sáu người Chu Nhụ bọn họ, trên mặt sáu người đều là không có chút ôn độ nào. Lúc này trong lòng bọn hắn hận Tiết Nhu mong nàng sớm ngày gặp quả báo.
Trước mặt thái hậu, ba tên hán tử đêm qua bị người trói lại áp quỳ trên đất. Bọn họ thay phiên nhau kể lể chuyện đêm qua còn thề thốt người đánh ngất Chung Hạng Siêu chính là Tiết Nhu, bọn hắn chỉ là muốn cướp của thôi.
Tiết Nhu nghe được lời này nhếch môi xem thường, nàng cùng Ôn Uyển bước vào hành lễ với thái hậu. Đêm qua vừa nhìn nàng cùng Lạc Bích Nhu liền biết người nào có của rồi, thế mà cả ba đều chạy theo nàng mà bỏ nàng ta lại??? Buồn cười, quá buồn cười.
Chung Hạng Siêu thấy người đến đau đớn cũng quên, lập tức chạy đến hỏi: “A Nhu, chân làm sao?” Sau đó ánh mắt nhìn xuống cái chân chỉ mang vớ trắng của nàng, tay nâng lên vẫy vẫy Bích Ngọc ở phía sau: “Bích Ngọc mau qua xem cho nàng một chút.”
Thái hậu sớm nhìn Tiết Nhu không vừa mắt đương nhiên chẳng cho nàng được chút sắc mặt tốt đẹp nào. Hiện Chung Hạng Siêu còn quan tâm quá đà như vậy nữa để nàng càng thêm chướng mắt Tiết Nhu.
Do đó nàng chẳng cho miễn lễ mà trực tiếp bảo Tiết Nhu kể lại đầu đuôi.
Tiết Nhu tuân lệnh, quỳ ở đó thuật lại, đương nhiên lúc sau liền cải biến một chút tình tiết. Chung Hạng Siêu đương nhiên cùng phe với nàng mà phụ họa, “Phải a thái hậu, hôm qua ta chạy đến thấy ba tên này có ý đồ với A Nhu nên đã cản trước mặt bọn họ. Ai biết bọn họ dùng gậy đánh ngất ta.”
“Sau đó đám người Lĩnh Hồ công tử bọn họ đến, tiểu nữ liền thoát thân.” Tiết Nhu cúi đầu tiếp lời Chung Hạng Siêu. Nếu không phải bài xích của nàng với hắn quá lớn, sợ rằng lúc này trong mắt mọi người đây là một vở phu xướng phụ tùy rồi.
Thái hậu chuyển mắt nhìn đám người Kiết Câu, “Chuyện có phải như vậy không?”
Bốn nam nhân đồng loạt quỳ xuống, đáp, “Khi chúng tiểu dân đến đó đã thấy thiếu gia ngất đi.” Bọn hắn không muốn thiếu gia giận, cũng chẳng muốn giúp Tiết Nhu vì nàng không xứng đáng.
“Nga, vậy lúc đó Chung thiếu là dùng vẻ mặt nào chắn trước mặt các ngươi?” Hách Liên Cẩm cầm trản trà nóng trên tay chẳng hề có ý định uống, ánh mắt nhiều hứng thú nhìn Chung Hạng Siêu rồi lại dừng trên mặt ba hán tử kia.
Chung Hạng Siêu đương nhiên biết hắn muốn nói gì, vì vậy tiên hạ thủ vi cường hô lớn, “Ly vương hỏi đi đâu a. Lúc đó A Nhu sợ đến tái mặt, mắt cũng nhắm tịt làm sao thấy được biểu tình trên mặt tiểu gia.”
“Phải không, Tiết tam cô nương.” Đôi mày nhướng lên, đôi mắt quét thẳng đến đỉnh đầu của Tiết Nhu.
Vẫn cúi đầu, Tiết Nhu khẽ giọng đáp, “Sự thật chính là như vậy.”
Ba hán tử kia phát điên lên mỗi người một câu kêu oan. Nháo thành một đoàn để thái hậu nhức đầu day day trán. Phất tay một cái, hạ lệnh, “Dĩ hạ phạm thượng, người đến mang ba tên này xuống chặt tay làm gương.”
Ba hán tử kia vừa nghe mất tay liền đồng loạt nhìn về phía Lạc Bích Nhu muốn mở miệng cầu cứu. Đáng tiếc, bọn hắn còn chưa kịp nói gì Lạc Bích Nhu vờ như hoảng sợ ôm lấy thái hậu, đầu vùi thật chặt vào vai thái hậu khóc hô: “Đừng, đừng qua đây a.”
Hách Liên Huân vội vàng để người bịt miệng lôi cả ba ra ngoài. Chuyện này đến đây xem như hắn hiểu rõ rồi. Đẩy cho Chung Hạng Siêu một ánh mắt rồi cũng chẳng nói gì nữa.
Thái hậu vỗ một chưởng xuống án, hộ giáp hoàng kim sắc bén mạnh rơi xuống trản trà làm trản ngã xuống, đổ nước ra ngoài. Ánh mắt ghim chặt vào Tiết Nhu hỏi, “Đêm qua là ngươi một mình bỏ chạy lưu Nhu nhi ở lại với đám người kia? Ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?”
Đêm qua khi vừa nhận được tin tức để nàng nóng giận, tuy thấy được Nhu nhi vẫn là bình an không thương tổn. Nhưng một thứ nữ ti tiện lại còn xuất thân không tốt dám có hành động như vậy lại còn là dưới mắt nàng thật không thể chấp được nhận. Nàng quả thật giận đến một đêm không ngủ.
“Hồi thái hậu, quả thực không có chuyện này.” Tiết Nhu vẫn bình tĩnh đáp trả, âm thanh không cao không thấp, hệt như chuyện này chẳng hề liên quan đến mình.
“Ngươi còn dám bảo không?” Thái hậu lại vỗ một chưởng lên mặt bàn vừa được cung nhân lau sạch kia. “Đám ngươi thái tử thấy rõ ràng ngươi còn dám trước mặt ai gia mở to mắt nói dối?”
Chung Hạng Siêu lập tức quỳ xuống, lê đầu gối đến trước mặt thái hậu cầu tình, “Thái hậu, A Nhu chỉ là. . .”
“Ngươi im miệng cho ai gia.” Thái hậu lúc này vì bất bình thay Lạc Bích Nhu mà chẳng hề nghĩ được gì nữa. Toàn bộ mọi chuyện đều chụp hết lên đầu Tiết Nhu.
Tiết Nhu đột nhiên ngẩng đầu, nàng nâng hai tay lên nói, “Vì thân thể tiểu nữ không tốt, lúc nào cũng cảm thấy lạnh nên luôn may kín tay áo. Do đó, hôm qua khi tiểu nữ nắm tay của Nhu nhi kéo đi lại bị trượt mất. Tiểu nữ muốn quay lại thế nhưng lại phát hiện. . .”
Nói đến đây mắt nàng đưa về phía gương mặt cứng đờ cố che giấu vẻ hốt hoảng của Lạc Bích Nhu, “Ba nam nhân kia cư nhiên bỏ qua Nhu nhi mà đuổi theo tiểu nữ. Vì bảo thanh bạch, tiểu nữ ngoài chạy ra không còn có sự lựa chọn nào khác.”
Thấy tình thế bị đảo ngược, Lạc Bích Nhu cũng từ ghế quỳ xuống đất, mặt ngoài là vì Tiết Nhu cầu tình, thế nhưng thực chất lại là che giấu tội của mình. “Thái hậu, A Nhu tuyệt đối không phải loại người như vậy. Lại nói Nhu nhi cũng không sao, thỉnh người giơ cao đánh khẽ.”
Chung Hạng Siêu hiểu được hàm ý trong lời của Tiết Nhu, ánh mắt hắn có chút phức tạp nhìn về phía Lạc Bích Nhu. Nếu nói là hắn đang không vui thì thà nói thẳng chính là bài xích nàng ta đi.
Thái hậu không nói được lời nào, suy nghĩ một chút, cũng là có đạo lý. Người ta đã nói có quay lại, mà đám người Hách Liên Huân cũng chạy đến, đương nhiên ba hán tử kia nào dám lưu lại. Tiết Nhu lại trong hoảng loạn nào thấy được phía sau có người đến giúp đỡ.
Nàng thở dài một hơi đỡ Lạc Bích Nhu lên trấn an, còn lưu Bích Ngọc lại chẩn khám cho nàng, còn lại đuổi hết đi. “Được rồi, chuyện đến đây thôi, không được truyền ra ngoài, đều lui ra ngoài đi.”
Ôn Uyển vội bước đến đỡ Tiết Nhu đứng lên. Trong lòng thầm thở phào một hơi, vốn nghĩ thái hậu sẽ chẳng bỏ qua đâu.
Hai người khó khăn cất bước ra ngoài.