KẾT CỤC .:
Tác giả: Luna Huang
Trăng treo cao trên đỉnh cũng là lúc Tiết Nhu ngồi trên bàn tròn thưởng thức mã đề cao. Bánh có màu vàng của trà, hơi trong suốt, có thể gắp lại mà không đứt, bẻ mà không nứt, mềm, trơn, mát, dẻo dai, vị cực thơm ngọt, vào miệng liền tan. Có một lão bản luôn nghĩ đến công thức món ăn mới cũng chính là lý do Tẫn Hưởng Nhân Gian Mỹ Vị vẫn luôn đông khách.
Chung Hạng Siêu ngồi đó cầm khăn muốn đưa đến giúp Tiết Nhu lau đi giọt nước bắn trên khóe miệng thì nàng lại tránh mặt đi khiến tay hắn có chút lúng túng. Phải ngừng thật lâu mới thu trở về nói:
“Thế nào? Có ngon không?” Chung Hạng Siêu ngồi ở bên cạnh nhìn Tiết Nhu ăn ánh mắt thập phần mong chờ. Hắn vốn muốn mang cho mẫu thân một phần nhưng nghĩ nghĩ vẫn là bỏ qua, hiện tại vẫn chưa thể kinh động phía ngoài được.
Tiết Nhu khẽ gật đầu muốn nói gì đó thì đột nhiên cửa phòng bị mạnh mở ra, chỉ thấy Chung Lâm hùng hổ đứng đó, hai bên còn có Đàm thị Chung Hạng Sâm cùng Bỉnh Chi nữa. Sắc mặt của mọi người đều không quá tốt nhìn vào đôi phu thê trên bàn ăn.
“Phụ thân.” Chung Hạng Siêu vội đứng lên, trong lòng sớm có tính toán trước nên một chút bất ngờ cũng không có, chỉ bày ra cho người khác xem mà thôi.
Tiết Nhu cũng đứng lên, còn chưa kịp phúc thân hành lễ đã nghe Chung Lâm hạ lệnh, “Soát cho ta.”
Một loạt người ứng qua tiếng rồi xông vào trong phòng tiến hành lục soát trong ánh mắt có ngây ngốc có hốt hoảng của Tiết Nhu. Bọn họ lăn xăn chạy khắp mọi ngóc ngách trong phòng, thậm chí dưới bục để hài cũng soát luôn một lượt.
Chung Lâm đảo mắt nhìn quanh phòng, trong phòng ngoại trừ hương trà thơm mát ra thì cũng không còn loại hương vị nào khác. Đường nhìn rơi vào trên gương mặt ngơ ngác thêm chút kinh nghi bất định của Tiết Nhu rồi lại đảo lên trên gương mặt có chút gầy gò tái nhợt nhưng hoàn toàn bình tĩnh thậm chí có chút tiếu ý của Chung Hạng Siêu.
“Phụ thân, đây là thế nào? Người muốn tìm gì nói nhi tử một tiếng chẳng phải được rồi sao?”
“Ngươi còn ở đây ngụy biện? Bản thân ngươi vi phạm thứ gì còn cần ta phải nói ra miệng hay sao?” Chung Lâm mặt không đổi sắc nhưng thông qua giọng nói liền biết được lửa giận trong lòng hắn có bao nhiêu.
Bỉnh Chi đưa tay ôm mặt, tựa trong lòng Chung Hạng Sâm nức nở thốt lên, “Đều trách ta không tốt đột nhiên lại lỡ miệng.”
Chung Hạng Sâm ôm lấy thê tử trấn an, “Nàng làm rất đúng, chuyện này tuyệt không thể dung túng nhị đệ được.”
“Các ngươi thì biết cái gì?” Đàm thị trừng mắt nhìn phu thê Chung Hạng Sâm, rõ ràng chính là hố nhi tử nàng hiện tại còn giả mèo khóc chuột. Sau đó nàng quay sang Chung Lâm, âm thanh cũng nhẹ đi một ít, “Lão gia người xem, rõ ràng cái gì cũng không có, Siêu chẳng phải vẫn rất tốt đó sao?”
Lúc này đám người lục soát xong một vòng liền chấp tay báo cáo không tìm thấy đồ vật khả nghi. Đàm thị càng thêm đắc ý cho lui hết xong lại nói: “Ta nói ngươi nha đại nhi tức, ở không rảnh rỗi liền học thêu thùa hay gì đó đi, chớ tìm phiền phức cho nhi tử ta, ăn không nói có nhất định thiên địa bất dung.”
“Mẫu thân, là nhi tử đi báo cáo phụ thân làm sao người có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Chi nhi được, có trách thì nên trách một mình nhi tử thôi.” Chung Hạng Sâm cực kỳ bao che thê tử chống lại Đàm thị.
Lúc nãy vừa trở về phòng đột nhiên thê tử nói với hắn tình trạng của Chung Hạng Siêu. Đây không phải là chuyện nhỏ, thậm chí liên lụy không ít người, hắn không thể dung túng nhị đệ được nên lập tức đi báo với phụ thân.
“Ngươi không có ở nhà làm sao có thể thêu dệt nhiều chuyện nghiêm trọng như vậy được.” Đàm thị liếc mắt đến Bỉnh Chi đang lê hoa đái vũ trong lòng Chung Hạng Sâm, chán ghét nhiều thêm một phần. Cũng may nàng đi cầu Tiết Nhu về nếu không qua hôm nay nhất định nhi tử nàng không tàn cũng phế.
“Đủ rồi.” Chung Lâm phiền táo quát lên một tiếng sau đó nhìn Chung Hạng Siêu hỏi: “Phụ thân nghe nói dạo này ngươi mắc bệnh.”
“Đúng a, nhi tử bệnh tương tư, A Nhu trở về rồi nên bệnh không còn nữa.” Chung Hạng Siêu vô tâm vô phế cười hề hề, hình dáng hoàn khố tử bày biện hết ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng.
Chung Lâm quá hiểu đức hạnh của nhi tử nhà mình, nheo mắt lại dò xét một lúc mới hỏi Tiết Nhu, “Thật chỉ có như vậy thôi?”
“Chỉ có như vậy, hắn chỉ có chút mao bệnh không đáng lo ngại.” Tiết Nhu cúi đầu cung kính đáp trả, hiện tại thực sự chỉ còn chút mao bệnh mà thôi.
Chung Lâm thấy thần sắc của Chung Hạng Siêu thực sự không giống như đám hoàn khố tử dùng loại dược kia nên tin tưởng. Nói thêm vài câu nữa hắn liền trở về viện của mình.
Chung Hạng Siêu lon ton đến đỡ Đàm thị về viện, “Mẫu thân, đa tạ người.” Trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê đều thấy được Bỉnh Chi ở phía sau mẫu thân, hắn biết rõ nữ nhân kia nhất định có ý đồ. Hắn vốn muốn để nữ nhân kia an phận thủ thường trong phủ, không nghĩ tới nữ nhân đó còn mang ý định báo thù, vậy thì đừng trách hắn vô tình.
“Cảm thấy thế nào rồi, thân thể tốt hơn chưa?” Đàm thị vừa đi vừa an lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nhi tử bất hiếu để mẫu thân lo lắng.” Chung Hạng Siêu đỡ Đàm thị về phòng xong liền quỳ xuống thỉnh tội.
Đàm thị đâu đành lòng, vội khom người đỡ hắn lên, “Ngươi biết vì sao nàng chịu trở về đây hay không?” Chuyện đã hứa với Tiết Nhu nàng không thể nào nuốt lời được, nhất là lúc đó ở Tiết phủ còn có không ít người nghe được.
“Do mẫu thân. . .quỳ xuống cầu nàng.” Chung Hạng Siêu càng nói âm thanh càng nhỏ đi, nếu không phải do hắn, A Nhu không tức giận muốn hòa ly, nếu không phải do hắn dùng dược cấm, mẫu thân cũng không cần vứt bỏ mặt mũi quỳ xin nàng trở về.
Đàm thị lắc đầu đầu, nàng bước đến nhuyễn tháp ngồi xuống trọng trọng thở dài, bàn tay chậm rãi nâng lên xoa xoa huyệt thái dương. “Nàng nói muốn hòa ly thư.”
“Mẫu thân đã đáp ứng?” Chung Hạng Siêu sải vài bước dài đến trước mặt Đàm thị, nắm lấy tay nàng hốt hoảng hỏi.
“Đã đồng ý, thế nhưng với điều kiện chờ ngươi khỏi bệnh.” Đàm thị nói xong, ngẩng đầu lên nhìn nhi tử của mình, đôi mắt hàm ưu thương, “Siêu, ngươi cũng không thể giả bệnh giữ chân nàng suốt đời được.”
“Nhi tử biết rõ, mẫu thân an tâm, chuyện này nhi tử sẽ xử lý tốt.” Chung Hạng Siêu an ủi Đàm thị xong liền trở về viện của mình.
Tiết Nhu đã sớm đắp chăn nằm trên giường rồi, chỉ là nàng chưa ngủ được nên vẫn chưa nhắm mắt thôi. Từ ngày đầu tiên trở về đây tâm ý của nàng có chút chao đảo, không những là sự kiện hắn đối chất với Lạc Bích Nhu, còn là chuyện hắn kể hết cho nàng nghe nữa.
“A Nhu, cái vòng này ta đeo lại cho nàng được không?” Chung Hạng Siêu bước đến giường, tay hắn cầm chiếc vòng bạch ngọc đưa đến chỗ Tiết Nhu.
Tiết Nhu quay người, đưa lưng về phía hắn không nói lời nào, hai tay cũng giấu chặt trong chăn. Trong lòng nàng vẫn còn rất băn khoăn, thực sự khó có thể như trước được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đột nhiên ngồi bật dậy bước đến ngăn tủ lấy ra một bọc bạc. Đặt trên giường nói, “Cái này lúc trước ta lén trộm đồ trong khố phòng bán, lúc này trả lại cho ngươi.”
Lúc trước nàng từng nói với Thanh Sơn, nếu Chung Hạng Siêu dám lừa nàng, nàng sẽ mang hết đồ trong phủ hắn bán đi lấy bạc đi hưởng phúc. Sau khi Thanh Sơn biết hắn lừa nàng đã lén lút làm theo, và thu được một bọc bạc không hề nhỏ. Nhưng qua rất nhiều chuyện nàng phát hiện, nàng không nên lấy thứ này, nó không thuộc về nàng.
Chung Hạng Siêu nghe đến đây lại là một trận trù tâm thứ cốt, hắn mím môi một lúc lại bày bộ dạng như không hiểu nói: “Của ta cũng như của nàng thôi, cái gì mà trộm, cái gì mà trả chứ.”
Hắn làm sao không biết Thanh Sơn lén bán đồ trong phủ mình được, chỉ là qua quan sát, không thấy nàng ta sử dụng số bạc kia nên im lặng xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh thôi. Chỉ là qua một giấc mộng, hắn biết được Thanh Sơn vì sao làm như thế, và mục đích của việc sử dụng số bạc kia.
“Ta để vòng trên bàn trang điểm, khi nào nàng tha thứ cho ta liền đeo vòng vào tay được không?” Là một câu hỏi nhưng Chung Hạng Siêu không có yêu cầu nàng phải trả lời. Hắn đặt vòng vào một cái hộp để ở trước giương đồng, hy vọng mỗi ngày nàng chải tóc liền sẽ thấy được chiếc vòng này mà xem xét một chút.
“Sẽ không.” Tiết Nhu đột nhiên lại lên tiếng cự tuyệt.
“Chớ vội trả lời, ngoài nàng ra, sợ chỉ còn tức phụ tương lai của Minh nhi mới có thể đeo được.” Chung Hạng Siêu ở áo ra treo lên trên giá rồi ngồi xuống giường.
Tiết Nhu không hiểu liền ngồi bật dậy quay người nhìn hắn, “Vì sao?” Bỉnh Chi là thế tử phi, tương lai sẽ là bá phu nhân của Bình An bá phủ, vì sao nàng ta không thể đeo?
“Bỉnh Chi không đủ tư cách đó.” Đôi mắt của Chung Hạng Siêu khép lại hơn một nửa, lãnh ý từ đó phóng ra ngoài để không khí trong phòng thoáng cái trở nên lạnh hơn. Đây cũng là Tiết Nhu chưa từng thấy qua hắn như vậy.
Hắn gọi cả tục danh của Bỉnh Chi rồi, chẳng phải xưa nay quan hệ của bọn họ đều rất tốt đó sao. Tiết Nhu suy nghĩ nửa ngày vẫn không có câu trả lời, muốn mở miệng hỏi lại bị Chung Hạng Siêu cướp lời trước.
“A Nhu, từ đây đến khi ta khỏi bệnh, nàng chịu trách nhiệm chăm sóc Minh nhi được không?” Chất nhi của hắn tuyệt không để nữ nhân độc ác kia dạy hỏng được.
“Đột nhiên đoạt nhi tử của người khác như vậy không tốt lắm đâu.” Thấy thần sắc của hắn túc sát như vậy Tiết Nhu cũng không tiện phản ứng gì nhiều. Đây đúng là lần đầu tiên nàng thấy hắn như vậy.
“Có gì không tốt, trong khoảng thời gian này ta sẽ điều tra chuyện dược kia, nàng ta thân là thế tử phi lại có thể trong thời gian ngắn tìm được nguồn, mua được dược, nàng không nghi ngờ sao? Tóm lại, nàng chớ để Minh nhi bị nữ nhân đó tiếp cận.”
Chung Hạng Siêu làm như vậy có ba mục đích, một là sợ Bỉnh Chi dùng Chung Quốc Minh uy hiếp Chung gia, hai là tập cho Chung Quốc Minh quên đi sự tồn tại của Bỉnh Chi, ba chính là muốn dùng Chung Quốc Minh kéo lại trái tim Tiết Nhu trở về, ai bảo hắn cùng nàng chưa có hài tử làm gì.
“Ngày mai ta liền nói với phụ thân.” Chung Hạng Siêu tháo hài xong liền nằm xuống giường nhắm mắt lại hệt như chuyện này sẽ không thể thay đổi được vậy.
Tiết Nhu hừ một tiếng lẩm bẩm trong miệng, “Ngươi làm được trước mới nói đi.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển.com
Quả nhiên sáng hôm sau, trên bàn ăn Chung Hạng Siêu cười hì hì nói với Chung Lâm Đàm thị, “Phụ thân mẫu thân, nhi tử cùng A Nhu thành thân lâu như vậy rồi vẫn chưa báo hỉ, muốn mượn Minh nhi để kéo chút hỉ khí cho mình, không biết có được hay không?”
Tiết Nhu nghe xong gương mặt đỏ bừng nhìn cái tay của mình, thành thân lâu thì thế nào, nàng cùng hắn vẫn chưa. . .thế nhưng hắn lại dám dùng chuyện này để kéo Chung Quốc Minh?
Đàm thị đương nhiên không vui mà phản đối, “Như vậy làm sao mà được, ngươi nghĩ cũng chớ nên nghĩ.” Nàng không thích Chung Hạng Sâm đương nhiên những thứ liên quan đến hắn nàng đều không thích, cho dù muốn dựa chút hỉ khí cũng nên tìm hài tử nhà khác chứ.
“Mẫu thân, A Nhu thích Minh nhi lắm, lại nói đều là người cùng một nhà đại ca chắc cũng sẽ không có ý kiến gì đi.” Chung Hạng Siêu vừa nói vừa đá đá chân của Tiết Nhu ở dưới bàn muốn nàng phụ họa với mình.
Chung Lâm nghe như vậy cũng không có phản đối, biết đâu Chung Hạng Siêu làm cha rồi sẽ đàng hoàng hơn. Hắn nhìn sang Chung Hạng Sâm hỏi: “Ý kiến của ngươi thế nào?”
Chung Hạng Sâm mấy hôm nay rất không vui khi thấy Chung Hạng Siêu bất kính với thê tử nhà mình, thế nhưng nếu nhi tử hắn ở bên Tiết Nhu như vậy thê tử cũng sẽ có thời gian nhìn đến hắn nhiều hơn rồi. Vả lạ, nhị đệ tuy là đột nhiên không thích thê tử hắn nhưng hắn vẫn nhìn ra được Minh nhi được nhị đệ yêu thương vô hạn.
“Nhi tử không có ý kiến.”