CHƯƠNG : ÉP UỔNG
Tác giả: Luna Huang
Lúc này bốn người Chu Nhụ bước đến, thấy được sắc mặt thê tử nhà mình không tốt, Lĩnh Hồ Điều Dong mỗi người tự kéo thê tử của mình hỏi han. Kiết Câu tức giận dẫm mạnh gậy xuống đất, “Càng ngày càng quá quắc, chẳng xem ai ra gì.”
“Tiểu thư nhà chúng ta đương nhiên không cần để ngươi vào mắt rồi.” Thừa biết tiểu thư nhà mình không đúng, nhưng đánh chết Thanh Sơn vẫn chọn bao che khuyết điểm. Ai bảo bọn họ cố ý bức hôn làm gì, nếu không tiểu thư cũng sẽ cười nhiều hơn, nào như hiện tại.
“Ngươi. . .” Kiết Câu trừng mắt Thanh Sơn nói không ra lời nào. Bởi người ta nói đúng, dù sao thì Tiết Nhu vẫn là chủ tử, bọn hắn chỉ có đặc quyền không cần xưng thuộc hạ thôi nhưng vẫn là giới hạ nhân mà.
Thanh Sơn chống hông thách thức, “Thế nào? Ta nói có lời gì không đúng không?”
Thúy Liễu ở bên cạnh kéo lại Thanh Sơn, khẽ lắc đầu nhắc nhở nàng không nên làm lớn chuyện, “Kiết Câu công tử chớ lưu tâm, thân thể của tiểu thư không khỏe lại không chịu để chúng ta chăm sóc nên chúng ta có chút nóng vội, hy vọng mọi người đừng trách móc.”
Chu Nhụ rất thích tính cách này của Thúy Liễu, dù cho nàng có là nha hoàn của Tiết Nhu hắn cũng không có một tia ác cảm với nàng như Thanh Sơn. Hắng giọng một tiếng liền lái chủ đề đi, “Theo ta vẫn là nên báo cho thiếu gia một tiếng.”
“Không được.” Thanh Sơn cùng Thúy Liễu rất đồng thanh hô. Lời ra mới biết bản thân thất thố đồng loạt che miệng cúi thấp đầu.
Thanh Sơn nho nhỏ như giải thích cũng như khuyên nhủ, “Những lúc thế này tiểu thư không muốn gặp bất kỳ người nào đâu, nếu không muốn thiếu gia nhà các ngươi lại bị giận chó mắng mèo thì không nên báo.”
“Cái gì mà thiếu gia nhà các ngươi, người cũng đã gả đến đây rồi, gọi một tiếng cô gia sẽ chết sao?” Kiết Câu lại tìm được sơ hở mà bắt bẻ người.
Thanh Sơn tức giận xắn tay áo lên nhìn hắn nói, “Đã vậy thì thế nào, tiểu thư cũng chẳng cam tâm tình nguyện, từ đầu chí cuối đều là các ngươi tự làm chủ. Chỉ cần tiểu thư gật đầu, cho dù một kẻ tàn phế, xấu xí, rụng răng, bụng phệ, già nua ta cũng gọi, hiện tại, không có cửa.”
“Ngươi có giỏi thì nói lại xem nào.” Kiết Câu cũng chẳng có dáng vẻ đại trượng phu phải nhường nữ nhân gì gì nữa, cũng xắn tay áo lên quyết định sống chết một phen đấu võ mồm với Thanh Sơn.
Thanh Sơn đúng là thấy chết không sờn, thực sự đem lời lặp lại khiến Kiết Câu tức đến hít thở không thông suýt chút nữa thổ huyết hôn mê. Sau đó còn nói một câu để mọi người đều sửng sốt, “Ngươi thích cũng có thể gọi tiểu thư nhà chúng ta là Tiết tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta cũng chẳng ép uổng ngươi gọi thiếu phu nhân. Nếu được như thế đúng là cảm tạ trời phật, biết đâu tiểu thư cao hứng liền sẽ trọng thưởng nữa kìa.”
Lĩnh Hồ cùng Điều Dong tiêu hóa không nỗi câu nói trên, đều không để vào tai. Nếu không phải thiếu gia ép uổng bọn hắn mới ngại gọi. Bọn họ mỗi người một bên tức giận kéo Kiết Câu lại khuyên nhủ.
“Sao hôm nay ngươi lại mất hình tượng như vậy a?”
“Ta để ý mỗi lần ngươi cùng Thanh Sơn cô nương nói chuyện đều sẽ như thế này a.” Kỳ thực bọn hắn không chẳng thích tính bao che khuyết điểm không nói lý này của Thanh Sơn, thế nhưng chuyển mắt vừa nghĩ, nếu như thiếu gia bị người chèn ép bọn hắn cũng sẽ như thế nên mới không nói gì đến nàng thôi.
Hồng Diệp vội vã xua tay, “Vẫn là báo thiếu gia đi.”
Bích Ngọc ở một bên cắn ngón tay suy nghĩ biện pháp. Chỉ cần thiếu gia biết chuyện nhất định sẽ bảo nàng nghĩ ra phương thuốc giúp Tiết Nhu giảm đau, nên lúc này vẫn là nghĩ trước tương đối tốt.
Chu Nhụ gật đầu liền dùng tốc độ cực nhanh rời đi. Được năm bước lại chạy trở về từ biệt Thúy Liễu, còn kêu rất to giọng: “Thúy Liễu cô nương, ta đi trước.” Xong lại chạy như bay ra khỏi phủ.
Sáu người đồng loạt nhìn theo phương hướng Chu Nhụ biến mất mà phán cho hắn cái mác không có tiền đồ. Thúy Liễu đỏ mặt không nói lời nào. Thế nhưng do hành động kia của Chu Nhụ mọi người đều yên lặng xuống.
Qua một lúc, Chung Hạng Siêu dùng hết sức chạy từ ngoài về, mũ cánh chuồn bị lệch qua một bên hắn cũng chẳng có lưu ý. Vừa đến cửa viện đã đứt quãng hô to, “A Nhu thế nào rồi?”
Lúc nghe Chu Nhụ báo hắn đã hoảng hồn bỏ hết mọi thứ để chạy về. Nghĩ mãi vẫn không ra đến cùng sai ở khâu nào, rõ ràng lúc trước sức khỏe nàng cực kỳ tốt, chưa từng như vậy sao đột nhiên. . .
Mọi người chạy đến hành lễ, nghe được ba từ ‘Chung thiếu gia’ bay từ miệng nha hoàn bồi giá của thê tử gọi mình, hắn khó chịu vô cùng nhưng đến tư cách chỉnh người hắn cũng chẳng có. Buồn bực cầm mũ cánh chuồn ném cho Điều Dong hỏi, “Ngoài hai phương pháp kia còn phương pháp gì nữa?”
Thấy Chung Hạng Siêu muốn bước đến phòng của Tiết Nhu, Thanh Sơn vội chạy về đứng ở trước cửa phòng chắn lại, “Tiểu thư đang nghỉ ngơi không thể tiếp khách, Chung thiếu gia vẫn vài hôm nữa mới đến đi.”
“Tiểu gia cũng chẳng phải khách, tiểu gia là trượng phu của nàng.” Chung Hạng Siêu vuốt vuốt ngực cho thuận khí. Biết Thanh Sơn trung thành, lại thêm đoạn ký ức đời trước để hắn không thể nào trị tội nàng ta được. Mà dù hắn muốn trị, sợ là A nhu liều mạng với hắn cũng phải cản cho được.
Thúy Liễu cầm gậy cũng muốn bước nhanh đến chặn cửa, nàng cũng hiểu rõ tính cách của Tiết Nhu. Thế nhưng nhìn không thấy còn đi nhanh nên vấp ngã xuống, cũng may có Chu Nhụ đỡ lấy.
“Thúy Liễu cô nương cẩn thận.”
“Ta không sao, đa tạ Chu Nhụ công tử. Ta muốn đến chỗ tiểu thư một chút.” Thúy Liễu cũng không có bận tâm đến Chu Nhụ còn đang đỡ lấy mình, phản chính hiện tại nàng cũng không nhìn thấy mà lòng cũng đang gấp gáp nên chẳng có gì ngượng ngùng cả.
Chu Nhụ sợ nàng phá hỏng việc tốt của thiếu gia nhà mình, lại muốn có thêm thời gian với nàng liền chau mày khẽ hô, “Ai nha, tay ta trật mất rồi.”
Thúy Liễu hốt hoảng vội nâng tay lên sờ sờ cánh tay hắn lo lắng hỏi, “Trật? Trật ở tay trái hay tay phải, mau gọi Điều Dong công tử xem một chút đi.”
“Đừng đừng, bọn họ còn phải giúp thiếu phu nhân không rảnh bận tâm đến ta đâu. Lần trước dường như Bích Ngọc có chỉ Thúy Liễu cô nương bình rượu thuốc phải không, có thể đưa ta đi lấy không?” Chu Nhụ nhân cơ hội lừa mỹ nhân đi nơi khác với mình.
Thúy Liễu quay đầu về phương hướng đám người một cái rất băn khoăn, nhưng sau một lúc cảm thấy bản thân ở đây cũng giúp không được, mà Chu Nhụ vì đỡ nàng nên mới bị thương, do đó liền đáp ứng đi với hắn. Nàng tự định giá trong lòng là lấy rượu thuốc xong liền sẽ trở lại ngay.
Chu Nhụ lừa được mỹ nhân được nhiên không buông tay rồi, nhanh chóng đưa nàng rời khỏi nơi nhiều người này. Do đó Thúy Liễu đến tận tối mới được thả về phòng với Thanh Sơn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên kia, Thanh Sơn vẫn cố thủ ngoài cửa, nàng mới không tin Chung Hạng Siêu dám đụng vào người nàng. Thế nhưng vẫn rất e ngại nhìn Bích Ngọc Hồng Diệp ở trước mắt, rất sợ bọn họ giúp Chung Hạng Siêu.
Chỉ là Chung Hạng Siêu thiếu kiên nhẫn vô cùng, hạ lệnh, “Kiết Câu.”
Kiết Câu bị điểm danh cũng rất kinh hách, để hắn kéo nàng ta đi sao??? Chuyện này sao có thể, sao thiếu gia có thể quyết định thiếu sáng suốt như vậy cơ chứ. Hồng Diệp cùng Bích Ngọc cũng không thể chỉ để đó trưng bày a.
“Mau.” Chung Hạng Siêu nói xong liền nâng tay lên muốn đẩy cửa.
Kiết Câu buộc lòng nhanh tay kéo Thanh Sơn đến chỗ mình, tay còn lại bịt chặt miệng nàng không cho phép la hét, âm giọng cảnh cáo: “Còn không ngoan đừng trách ta đây thả ngươi xuống nước làm mồi cho cá.”
Thanh Sơn mở to mắt nhìn Chung Hạng Siêu đẩy cửa bước vào, dùng hết sức vùng vẫy nhưng cũng vô dụng. Lời đe dọa bên tai nàng hoàn toàn không nghe được nữa, nàng sợ tiểu thư sẽ tức giận a.
Lưu Kiết Câu Thanh Sơn ở ngoài cửa, mọi người cùng Chung Hạng Siêu bước vào trong. Chỉ thấy cái chăn trên giường run đến kịch liệt, có lẽ Tiết Nhu đang rất đau. Đây cũng chứng tỏ nàng đã đau đến không nghe được đoạn đối thoại của mọi người ở bên ngoài rồi.
Chung Hạng Siêu vội nhấc vạt áo ngồi bên giường, kéo chăn ra nâng nàng lên ôm vào lòng. “A Nhu ngoan, dùng chút trà gừng đi, cứ như vậy không được đâu.”
Dưới mái tóc rối bời che mặt, đôi mắt đầy tơ máu của Tiết Nhu phát ra ánh sáng nguy hiểm, “Cút, cút cho ta.” Nàng đau đến không thể giằng ra khỏi người hắn được, nhưng vẫn cố gắng lắc lư thân mình, bài xích Chung Hạng Siêu đến cực điểm.
Bích Ngọc đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó la lên, “Thiếu gia, trà hoa có thể thay trà gừng.”
“Còn không mau chuẩn bị đi.” Chung Hạng Siêu gắt lên một tiếng lại thả nhẹ giọng dỗ ngọt Tiết Nhu, tay vẫn như gồng xiềng siết chặt nàng trong lòng, “Là ta không tốt, không nên để nàng bị ám ảnh như vậy.”
Mọi người có mặt nghe được lời này đều là không giải thích được. Nhìn Tiết Nhu vùng vẫy khóc lóc như phát điên mà Chung Hạng Siêu càng ôm càng chặt, vẻ mặt vừa đau lòng vừa hối hận để không người biết được đây là chuyện gì.
Bích Ngọc vâng một tiếng liền chạy ra bên ngoài đi chuẩn bị trà hoa. Nếu nàng sớm nghĩ ra có phải tốt hơn hay không.
Tiết Nhu khàng giọng thét to, “Buông ta ra, mau cút ra. Thanh Sơn, Thanh Sơn cứu ta.” Trong đầu nàng cũng chỉ có Thanh Sơn là người duy nhất có thể tin cậy mà thôi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thanh Sơn ở bên ngoài càng liều mạng lắc mình, cố gắng hết sức thoát khỏi ma trảo của Kiết Câu để chạy vào trong. Thế nhưng Kiết Câu lại lôi nàng ra khỏi viện không cho nàng tiến vào. Bên tai nàng chỉ nghe âm thanh gọi tên mình trong vô vọng cùng với chất vấn ‘Thanh Sơn đâu, các ngươi đã làm gì nàng rồi?’ của tiểu thư.
Mắt nàng bắt đầu rơi lệ, nàng tự trách bản thân vô dụng, sớm biết lúc đầu chạy vào trong khóa cửa lại có phải tốt hơn rất nhiều rồi không.
Tay Kiết Câu bị nước mắt thấm ướt để hắn ý thức được một chuyện, liền khuyên nhủ một cách rất phản chủ, “Thiếu gia cũng muốn tốt cho thiếu phu nhân mà thôi. Nếu như ngươi tùy ý nàng tự hành hạ bản thân như vậy không bằng để thiếu gia ép nàng dùng trà đi. Sau này nàng có hận cũng là hận thiếu gia nào phải hận ngươi đâu, ngươi thân bất do kỷ mà.”
Nói xong hắn thầm tự sám hối mấy lần, lúc này đây hắn chỉ biết trấn an Thanh Sơn để nàng ta đừng phá phách trước. Còn về phần thiếu gia, vậy còn phải xem tạo hóa rồi.
Thanh Sơn mạnh hất tay hắn ra, cũng không có chạy trở về nữa mà ôm mặt ngồi xổm xuống khóc. Đúng như Kiết Câu nói, nàng thấy tiểu thư đau nàng cũng đau, nhưng tiểu thư không chịu dùng trà gừng cũng không chịu chườm nóng nàng khuyên thế nào cũng không được. Vậy chi bằng để Chung Hạng Siêu thử một chút đi, biết đâu được tiểu thư sẽ không đau nữa thì sao.
Kiết Câu bọn họ từng tụm lại bàn tán với nhau về chuyện của Chung Hạng Siêu cùng Tiết Nhu. Cả hai đều rất lạ, mà bọn họ lại phát hiện không ra đến cùng là lạ ở điểm nào. Nói bọn họ từng quen biết, thiếu gia từng có sai lầm để Tiết Nhu giận đến không thể tha thứ, nhưng bọn hắn xem như là cận kề thiếu gia, cũng chưa từng thấy có việc như vậy phát sinh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Chung Hạng Siêu ôm chặt lấy Tiết Nhu không buông, “Thanh Sơn hiện tại không có ở đây, nàng kêu la cũng vô dụng thôi.”
Tiết Nhu chẳng tiếc lời nào mắng hắn, mắng toàn những lời cực kỳ khó hiểu đều nghi vấn xuất hiện đầy trong đầu của mọi người có mặt trong phòng. Thế nhưng chỉ mỗi Chung Hạng Siêu hiểu rõ, hắn chỉ có thể cúi đầu nhận sai trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Thấy Bích Ngọc trở lại, hắn liền nói: “Nàng dùng hết trà ta lập tức thả nàng về giường không chạm vào nàng nữa.”
Tiết Nhu hết cách chỉ có thể đáp ứng. Chờ nàng khỏe lại nàng nhất định không để hắn an ổn sống ở nơi này đâu.
Chung Hạng Siêu để Tiết Nhu tựa vào người mình, từng thìa từng thìa đều cẩn thận thổi qua mới đưa đến miệng của Tiết Nhu. Tràng cảnh này mọi người thu hết vào trong mắt, đều là cảm động ngưỡng mộ, thế nhưng trong lòng Tiết Nhu đó là một loại sỉ nhục khó mà xóa bỏ được.
Như lời hứa, chung trà cạn, Chung Hạng Siêu thả Tiết Nhu về giường. Trà ấm vào bụng để cơn đau dịu đi không ít, Tiết Nhu cũng mệt mỏi dần dần vào giấc ngủ, an ổn nằm trong chăn.
Chung Hạng Siêu thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán dặn dò, “Chuẩn bị thêm một số loại trà hoa tốt cho thiếu phu nhân dùng. Không còn chuyện của các ngươi nữa, đều ra ngoài cả đi.”
Mọi người ‘vâng’ một tiếng xong đều lui xuống, cũng không quên khép cửa lại. Đối với lời mắng chửi của Tiết Nhu cùng phản ứng của Chung Hạng Siêu để trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ khác nhau.
Xin lỗi mọi người, ta sắp thi n môn rồi nên dạo này bận lắm, lịch up cũng bị loại, mọi người thông cảm nhé. Qua lịch up sẽ trở lại bình thường. Cám ơn mọi người đã donate và luôn ủng hộ truyện