Thư run cầm cập ngã quỵ xuống đất. Bạn của cô ta cứ như thế bị phá hủy cuộc đời sau này, rồi số phận của cô ta sẽ như thế nào đây?
Thư quét ánh mắt sợ sệt sang Lan đang đứng sừng sững bên Quân, bộ dạng không một chút mảy may hoảng sợ hay ngạc nhiên kia của Lan đã làm Thư lạnh sống lưng. Cô có thật là người không? Làm sao cô có thể nhìn cảnh đó mà một cái nhíu mày cũng không có. Rốt cuộc trái tim kia của cô làm bằng thứ gì? Sắt đá ư?
Trong khi đó, Lam và Phương hết nhìn Tuyết máu me đầy người đang nằm dưới đất lại quay sang nhìn Lan. Lan của bọn họ thật sự đã quá tàn nhẫn rồi! Lan chỉ trong vài tháng mà đã thay đổi rồi, bọn họ không còn nhìn ra cô nữa, không nhìn ra người bạn năm xưa nữa. Cho dù năm xưa Lan ít nói nhưng đôi lúc vẫn cười rất tự nhiên, còn bây giờ Lan chỉ cười chế giễu, cười mỉa mai. Năm xưa Lan luôn từ tốn cẩn thận, không có bao giờ trừng phạt người khác như lúc này nhưng bây giờ cái sự từ tốn cẩn thận kia lại làm người ta phát run, chỉ làm người khác tránh xa Lan ra mà thôi!
Lâm và Huy không nói gì, cảm tưởng của bọn họ so với Lam và Phương cũng không khác là mấy. Chỉ có Quân, cậu vẫn đứng đó lẳng lặng theo dõi Lan. Cậu biết Lan đã thay đổi nhưng cô đã thay đổi từ năm trước, từ sau cái năm tuổi kia. Cô đã thay đổi từ một cô bé tuổi hồn nhiên vô tư sang một cô gái trưởng thành hơn, lãnh huyết hơn, trở nên sắt đá hơn. Còn trong khoảng thời gian năm ấy, cô không hề thay đổi. Lúc trước cô chỉ che giấu đi bộ mặt thật của mình, khoát trên người một bộ trang phục mới, một cuộc sống mới để mọi người không mấy để ý đến cô, để cô có thể bình yên mà theo dõi thứ mình đã hướng tới từ lâu.
sau khi rời khỏi trường, rồi khi ở Hawaii và cả bây giờ, Lan mà bọn họ nhìn thấy chính là một Sakura, là Sakura chứ không còn là Lan nữa, là một Sakura tàn nhẫn, khát máu.
Ánh mắt Lan đã không còn cái sự linh động hồn nhiên của lúc trước nữa, thay vào đó chính là đôi mắt tính toán, đôi mắt thâm sâu khó lường của một bậc tài ba, mỗi một chút đều rất tinh tường và cẩn thận. Đôi mắt ai quét đến ai đều làm người khác run sợ, cộng hưởng với ánh mắt kia của Lan chính là một thân khí thế oai hùng khiến người khác phải liên tưởng đến một bậc đế vương mà vội vàng tránh xa
“Đụng vào người của Sakura này, đừng mong có một kết cục tốt”
Lan so với Akira còn nhanh hơn, thoáng cái đôi tay trắng mịn, lại thêm một chút máu đỏ như một bông hoa mẫu đơn nở rộ trên nền trắng kia đã nhanh chóng túm lái cái cổ trơn tru của Thư. Cô chỉ cần dùng lực một chút, cả thân thể của Thư liền được nhất bổng lên.
“Mẹ con đều là một loại lòng lang dạ thú như nhau. Mẹ cô năm xưa phóng hỏa giết người không thành, năm nay lại đến cô cũng thế. Hai mẹ con các cô ngoài mấy việc ghê tởm đó còn có thể làm được gì?”
Lan nhếch khóe môi, tay dùng lực ném Thư đi ra xa. Thư bị Lan làm cho một vố đau, mặt mày lập tức nhăn húm lại, trong lòng chỉ có thể kêu ông gọi bà mà thôi!
Lan tiến lại gần Thư hơn, đôi chân mang đôi boot đen giờ này đã đặt lên cánh tay trơn mịn của Thư. Nếu Akira dùng dao vậy thì cô sẽ dùng chân, để xem dao và chân cái nào lợi hại hơn. Lan đè nặng chân xuống, đồng thời tiếng la thất thanh của Thư cũng vang lên. Mặc Thư la lối dãy dụa, Lan cũng chẳng thèm giảm lực đạo, ngược lại mỗi lúc một tăng. Xen trong tiếng kêu thất thanh của Thư là một loạt tiếng rắc rắc của xương vang lên. Một phần cánh tay phía dưới của Thư đã chẳng thể cử động được vì phần xương đã đã nát bấy còn đâu. Xương con người trong tay Lan lại giống như những cái ly thủy tinh, chỉ cần đạp một phát, tất liền vỡ vụn.
Chỉ vài phút sau, hai cánh tay của Thư đều đã xụi lơ. Thư chỉ có thể nằm dài trên đất, ánh mắt căm hận nhìn Lan trong khi miệng vẫn còn rên đau, nước mắt không ngừng chảy dài.
Vẫn chưa xong, Lan lập tức túm lấy tóc của Thư kéo nhỏ lên. Đôi chân dài nhẹ nhàng nâng lên cao rồi dùng lực đạp một cái thật mạnh vào khớp xương của Thư, rồi lại đến khớp xương chân còn lại. Chỉ với một lực đạo mạnh của Lan, đôi chân của Thư cơ hồ đã chẳng thể cứu được nữa. Tiếng la vang trời kia của Thư vẫn không hề giảm, nhỏ chỉ có thể cắn răng chịu đau, cả người giờ ngày đến cúi rộp lại cũng không thể.
Thư so với Tuyết còn thê thảm hơn. Tuyết coi như Akira đã quá nương tay rồi, cắt gân tay gân chân, bẻ gãy tay thì có đau bao nhiêu. Còn Thư xương của nhỏ bây giờ đã vỡ vụn, tiếng xương vụn vỡ dù là rất nhỏ nhưng Thư vẫn có thể nghe được, nỗi đau này ngoài đau thấu tâm can, một mình nhỏ cảm nhận được thì có còn ai hiểu thấu.
Càng nghĩ ánh mắt căm hận kia càng nhìn Lan như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng căm hận thì được gì. Đời này của nhỏ coi như kể bỏ rồi!
Mọi người trợn mắt nhìn thủ đoạn của Lan từ đầu đến cuối, đây thật sự là lần đầu họ nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo như vậy. Nhưng nếu xét cho cùng cái hai cô gái kia nhận được cũng đúng thôi!
“Lan, cậu…!”
Lam sững sờ, người càng lúc càng ôm chặt lấy thắt lưng của Huy, người cô nhanh chóng run lên bần bật. Đôi mắt không dám nhìn lấy một chút, vội vàng áp sát vào ngực Huy. Mà Huy giờ này cũng chẳng biết nói gì, phải nói gì đây, cậu cũng hoảng sợ không kém gì những người kia cơ mà
“Những kẻ gây nguy hại đến tính mạng các tay đua đều phải bị trừng phạt, không những thế lần này còn nhắm vào Phương, đến cuối cùng người lãnh mọi thứ lại là đứa em tôi yêu quý! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế! Một khi đã đụng đến những người xung quanh tôi thì những kẻ xung quanh các người cũng đừng mong sống cuộc sống yên ổn!”
Lan chính là không muốn nói ra thôi nhưng một khi đã nói ra, cô phải làm rõ tất cả mọi chuyện. Đừng tưởng cô không biết, lần này người mà Thư và Tuyết nhắm tới chính là Phương, vì lần trước Phương về nhất nên bọn họ nghĩ lần này cũng thế, mọi thứ đều được chuẩn bị để chào đón Phương. Phương chết đó sẽ là một nỗi đau xót lớn của Lan, và cũng là một bài học đớn đau của Lan, bọn họ muốn thông qua Phương mà đe dọa Lan đây mà! Suy cho cùng mọi chuyện cũng có liên quan đến cô
Tuyết và Thư nằm dưới đất không khỏi run bần bật, cô muốn làm gì gia định bọn họ?
Phương cũng đã hiểu mơ hồ mọi chuyện nên đối với cái sự tình này cô cũng chẳng ngạc nhiên là mấy! Ánh mắt yêu thương lại chung tình hướng về Lan. Lan vẫn luôn vì bọn họ như thế, lúc nãy còn không màng đến tính mạng nhảy sang bên kia để cứu South. Lan luôn là một người như vậy, luôn không chú ý đến bản thân mình
Lan phất tay cho đội an ninh dọn dẹp bãi chiến trường, bản thân thì lại mệt mỏi thở hắt ra một hơi. Lần này cô về chỉ để khai mạc giải đấu rồi đi lại, mọi chuyện cũng không muốn làm rình rang nhưng thật không ngờ hôm nay lại phải đối mặt với những chuyện này!
“Tôi nghĩ đã đến lúc ra về rồi!”
Rồi Lan lại quay sang Akira
“Em đưa South về Nhật trước đi, ngày mai chị sẽ sang!”
Akira gật đầu với Lan rồi lại dìu South về xe, Hai nhóc vẫy tay chào mọi người rồi con xe một lần nữa xé gió chạy đi.
Lan nhìn theo một lúc rồi quay sang Ben
“Sau trường đua có một khách sạn chỉ giành riêng cho ban tổ chức của trường đua. Anh có thể đến đó nghỉ ngơi, Lucas sẽ giúp anh quản lý trường đua. Cứ sau một vòng loại lại gởi thông tin qua cho tôi một lần!”
Lan nói rồi khẽ cười, muốn bám theo cô sao? Đừng có mơ! Trường đua của cô cũng không có thiếu người, cô chỉ vì muốn cắt đuôi anh nên tạo điều kiện việc làm cho anh thôi!
Lan trong lòng tự khen mình quá tài giỏi, chỉ một chốc mấy kẻ bám đuôi này liền bị cô đá đi xa. Cô hài lòng nhìn vẻ mặt rũ rượi kia của Ben, khóe môi không tự chủ mà càng lúc càng nâng
“Sakura! Chúng ta cần nói chuyện!”
Lan nhìn về phía Quân đang nói. Nói chuyện? Bọn họ có rất nhiều chuyện để nói nhưng ngay sau khi nghe câu ‘Sakura là tất cả cuộc đời tớ’ mọi thứ muốn nói trong đầu Lan đều biến đi đâu mất. Ai, cái thứ tình cảm gì thế này, chỉ vì một câu nói mà cô đã động lòng rồi ư?
Lan gật nhẹ đầu, trước tiên bọn họ phải rời khỏi nơi này đã!
Những con xe nhanh chóng rời khỏi trường đua, mang theo những con người tâm tư vẫn còn hỗn độn, phải chăng vì một Sakura mới xuất hiện?
Cuộc đua kết thúc, mọi thứ lộn xộn cũng chấm dứt, tất cả mọi người bên trong trường đua cũng bỏ đi. Ngày hôm nay họ không thể chứng kiến cây cờ màu đỏ chói kia thuộc về ai nhưng đổi lại họ lại có vinh dự chứng kiến một màn xử lý điêu luyện của một tay đua kiệt xuất, là anh hùng của trường đua bọn họ.
Những băng ghế đầy ắp người nhanh chóng thưa dần rồi trong chốc lát đã chẳng còn ai nữa, những con người xô đẩy nhau mà đi, cổng trường đua trở nên tấp nập rồi cũng nhanh chóng vơi dần đi, sau đó đã chẳng còn một ai. Làn gió nhè nhẹ thổi lấy, cuốn lấy mùi máu tanh trên mặt đất bay khắp trường đua yên tĩnh, tạo thành một không gian heo hút ghê người.