Ngày thứ của cuộc thi cũng là ngày cuối cùng nên bọn nó dậy khá là sớm và giờ tụi nó đang ở khu căn tin .Trong khi Lam đang đi lấy thức ăn thì Lan và Phương ngồi ở bàn quen thuộc đơn giản bàn này có thể thấy đc nhìn nhắm thiên nhiên ,tự nhiên Lan nên tiếng ;
-Ngày hôm nay Thiên thi nhỉ ,cậu.
Sau lúc lâu Lan quay sang vì ko thấy Phương trả lời ,điều đó làm cho Lan ngạc nhiên vì người thường mở đầu câu chuyện khi có cả người thường là Phương vậy mà …
-Cậu sao vậy Thắng _nhìn chằm chằm .
Cảm giác như ai đó nhìn mình Phương đang suy nghĩ đến chuyện mình tối nay sẽ phải đính hôn với gia đình họ Trần mà quyết định đó còn chưa đc xem mắt còn bắt buộc nữa chứ .Tức chết đi đc .
Quay sang nhìn Lan ,Phương cố tỏ ra tự nhiên nhất nói ;
-Cậu nhìn gì vậy ?
Lan nghe vậy ngạc nhiên và càng khiến Lan nhìn chằm chằm và điều đó khiến cho Phương có chút ko tự nhiên và Lan đã nhận ra đc điều đó ,nhưng Lan cũng là người khá khôn khéo và hỏi :
-Cậu có sao ko ,mình hỏi mà cậu ko trả lời .
Chính vì cái nhìn đó mà Phương hơi ấp úng nói :
-Có gì đâu chỉ là đang nghĩ đến vấn đề thôi mà .
Lan ngờ vực nhưng hỏi chắc chắc sẽ lại là câu trả lời đó nên Lan nhún nhún vai thu tầm mắt lại hỏi :
-Ừm nhưng hôm nay là ngày cuối rồi đó chúng ta phải cẩn thận thôi ,mà sao hôm nay Thiên chọn đồ ăn lâu vậy nhỉ ?
Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện ,Lam nói giọng bực tức ;
-Thì tại gặp người khó ưa thôi .
Nói xong ngồi xuống cách bực dọc và nói một lèo ko đợi Lan và Phương hỏi :
-Các cậu sẽ ko ngờ tớ gặp ai đâu đó là Thư và Tuyết đó họ còn gây khó dễ cho tớ nữa kia .
Nghe vậy đứng bật dậy Lan và Phương cùng nói :
-Sao ?_sau đó nhìn nhau và ngồi xuống .
Lam thì ko để ý đến hành động đó nói tiếp ;
-Họ còn mắng tớ là người nghèo nữa kìa nghĩ thôi đã tức đến chết rồi .
Bọn nó chưa kịp bình luận gì thì có tiếng nói vang nên :
-Sao tụi này nói sai sao ?
Nghe vậy Lam nên tiếng :
-ai nói tụi này nghèo hả ?_lời nói chưa kịp suy nghĩ của Lam đã khiến cho Phương và Lan nhìn nhau và qua ánh mắt có thể hiểu :chết rồi
Lam giận quá mất khôn rồi .
Trong khi đó Thư và Tuyết khoang tay lại trong đến là kiêu ngạo nói :
-Thì nghèo vẫn hoàn nghèo thôi _và cười nụ cười đắc thắng .
Lam tức giận đứng dậy nói :
-Các cô quá đáng rồi đó .
Thư nhếch miệng ngạo mạng nói :
-Sao đúng quá rồi còn gì ,hay là muốn giữ chức hotboy giàu có đẹp trai ,nếu muốn thế thì trở thành osin tụi này thì tụi này sẽ ko nói cho ai đâu .
Phương lúc này ko thể bình tỉnh đc nữa và Phương cũng chưa gặp một cô gái nào đáng ghét như vậy :
-Cô quá đáng rồi đó hãy lo giữ danh hiệu công chúa của mình đi .
Đúng lúc đó bọn hắn đi qua Quân thấy Thư thì hỏi :
-Thư sao em ở đây .
Nghe vậy Lam nói :
-Thì để nói đểu tụi này thôi .
Lâm nghe vậy nhìn Tuyết nói :
-Sao có thật ko em ?
Nghe vậy Tuyết nhìn Lâm nói giọng giận dỗi :
-Anh lo cho vị hôn thê của anh kìa ,chúng ta chia tay rồi .
Lâm nghe vậy nhớ đến vị hôn thê mà gia đình mình bắt tối nay sẽ gặp thì nhìn Tuyết nói :
-Anh chỉ yêu em thôi sẽ ko thay đổi .
Tuyết nghe vậy nói :
-ko tin anh đc coi là sát thủ tình trường mà .
Huy lúc này tự nhiên xen vào :
-Đó là chuyện trước đây thôi mà có cần phải thế ko ,Tuyết em nên tin Lâm đi .
Trong khi đó tụi nó ngạc nhiên nhìn nhau khi nghe đoạn đối thoại đó riêng người thì hình như ko có trong câu chuyện vậy ,Phương nghĩ :”sao hắn ta giống mình vậy ,nhưng tối nay mình sẽ ko đến đâu đừng hòng mình chịu sự sắp đặt này ,đáng ghét nghĩ thôi đã tức chết rồi ,ông ta đã làm khổ mẹ giờ muốn đến mình sao ?”
Lan nãy giờ là người bình tĩnh nhất lúc này mới liếc Phương và thấy Phương có biểu hiện mà Lan ko thể hiểu đc chung quy là đang che dấu mình điều gì và Lan quyết tâm tìm ra đc điều đó .
Nhưng tiếng nói của Thư chợt vang nên :
-cố nên nha mấy chàng nhà nghèo .
Lam nghe vậy thì tức giận nói :
-Đúng chúng tôi nghèo đó và điều đó thì có ảnh hưởng gì đến mấy người chứ ?
Thư nghe vậy nhún nhún vai trong đến là phát ghét nói :
-Cuối cùng thì các cậu cũng là chịu sao ?
Phương nghe vậy dứt là khỏi dòng suy nghĩ và nói :
-Đúng nghèo nhưng chúng tôi thừa lòng quyết tâm lúc nào đó tụi này sẽ là người đc mọi người công nhận .
Nghe vậy bọn hắn và người đó cười to nói :
- Nghèo thì đùng mơ mộng ko đâu .
Lan lúc này thấy con bạn mình sắp tuôn trào núi lữa và chắc chắc người sẽ nói điều ko hay nên từ người ko xem câu nói của những con người mà mình ko thích dây dưa vào Lan nên tiếng :
-Mấy người quá đáng rồi đó ,bộ mấy người giầu có là do mấy người có sao theo tôi thấy là do gia đình mấy người giầu có thôi ,đừng nên kiêu ngạo kiểu đó .
Nghe vậy người đó tức giận trong khi đó Lam và Phương ngạc nhiên và thốt nên :
-ko ngờ có lúc cậu cũng nên tiếng à ,tụi này còn tưởng cậu ngồi yên như thông thường chứ (Lan đc tụi nó và mọi người xung quanh trước đây cho là người nghèo và rất nhiều người đã dựa vào điều đó để khiêu khích Lan ,nhưng ko lần nào Lan nói lại chỉ có Lam và Phương thường nên tiếng phản đối thôi đó là lý do mà người rất ngạc nhiên khi nghe Lan nên tiếng ).
Nghe vậy Quân nhìn Lan hỏi :
-Cậu nói đúng nhưng ai bảo ông trời cho tụi này sinh ra trong gia đình giàu có chứ ,bộ cậu ghen tỵ hả .
Câu nói đó khiến cho Lam và Phương bất ngờ và nhìn nhau hỏi ;thật ko ?
Nhưng ngay sau đó người lắc đầu và nghĩ :ko thể nào Lan là người kiên cường nhất ko lý nào lại vì điều đó mà nên tiếng .
Trong khi đó Lan nhìn Quân chợt cười nụ cười khiến Quân ko thể hiểu đc và nói :
-Vậy sao ,nhưng tôi cho rằng giàu chưa chắc sẽ giàu mãi nếu chúng ta ko làm việc .
Câu nói đó khiến cho người tức giận đặc biệt là Quân ,trong khi đó Lam và Phương lại nói :
-Cậu nói đúng lắm Nhật ,nếu chúng ta ko làm và cố gắng trong công việc thì chúng ta sẽ ko thể thành người giàu đc ,và cũng ko nên ỷ mình giàu có mà khinh thường người khác tớ hiểu rồi .
Câu cuối Lam và Phương nói với Lam nhưng bọn hắn thì ko hiểu gì .
Trong khi đó Lan mỉm cười khi nghe người bạn đã hiểu điều mình muốn truyền đạt :cố gắng thì sẽ có ngày ước mơ đó thành hiện thực .
Và bọn hắn thì tức giận bỏ đi .
Riêng Thư và Tuyết thì nhếch miệng nói ;
-Vậy sao tụi này sẽ cho các người biết giàu có để làm gì .Chào mấy chàng nhà nghèo nha .
Câu nói đó ko thể khiến tụi nó giận dữ nữa mà bọn nó chỉ nhìn theo với cặp mắt khó đoán đc tụi nó nghĩ gì nhưng điều đó đâu quan trọng khi tụi nó đều hướng tới điều :ko có sự phân biệt giàu nghèo vì vốn dĩ mình có thể giàu có thì hôm sau có thể về vạch con số ko mà ai có thể đoán đc điều đó chứ (phải vậy ko ?)
Cuối cùng cuộc thi cũng đến ,bọn nó nhìn xung quanh khán đài cuộc thi Lam nhìn con bạn nói :
-cũng đẹp đó chứ nhỉ cậu .
Phương nghe vậy gật đầu trong khi đó Lan nói :
-bình thường thôi ,tốt nhất giờ chúng ta nên kiếm chỗ nào đó ngồi thì tốt hơn đó .
Thấy giọng điệu lạnh lùng đó Phương và Lam nhìn nhau sau đó nói :
-Nhật cậu lại lạnh lùng rồi kìa ,đừng để ý lời của bọn hắn nói nữa .
Lan nghe vậy ko nói gì chỉ nói ;
-ừm ,tớ biết rồi ,thôi cậu đi thi đi hay có cần chúng tớ hộ tống đi ko nào _trở lại dáng vẻ vui đùa thường ngày .
Thấy vậy Lam thốt nên :
-Cậu trở lại rồi .
Phương cười nói theo Lam ;
-Ừm cuối cùng cậu ấy cũng bình thường lại rồi ,hì mà cậu có cần tụi này hộ tống đến chỗ thi đấu ko ?
Mỉm cười Lam nói :
-Các cậu thật là lúc nào cũng muốn chọc ghẹo mình là sao ?
Lan và Phương nghe vậy bật cười :
-Hà …hà chọc cậu vui chứ sao .
Nghe xong Lam giả bộ giận dỗi nói :
-Các cậu quá đáng mà ,tớ ghét các cậu .
Quay lại chỗ thi đấu sau khi người bạn nên tìm chỗ ngồi thì Lam tiến đến vị trí thi đấu của mình thì chợt nghe tiếng nói của mọi người xung quanh :
-Chà nghèo mà cũng học trường này sao ?
-Đúng há ,hotboy nhà nghèo .
-Chắc ba mẹ cậu ta muốn học sang nên cho con trai mình học trường này thôi .
Những lời chế giễu ác ý của các đội chơi khiên cho Lam tức giận cũng phải thôi vì xưa nay chưa ai nói thế về ba mẹ mình cả ,những lần trước có thể tha thứ chứ lần này thì ko ,Lam thoát khỏi vỏ bọc yếu đuối bề ngoài mạnh mẽ nói :
-Ừm cứ cho các người giàu có đi thì lúc nào đó các người cũng có thể nghèo đó .
Mọi người nghe vậy cười rộ nên chế nhạo Lam ;
-hà hà tụi này là người giàu ai thèm tin những lời đó chứ ,hì người nghèo mãi là người nghèo .
Lam nghe vậy ko nói gì chỉ nhìn lướt qua mọi người nghĩ :ko biết tên trường là thiên sứ mà sao toàn những tên ác quỷ ko hà ,lần đầu mình thấy việc về Việt Nam là hoàn toàn ko đúng á .Mệt mỏi quá đi .
Sau đó Lam nhìn Huy người cùng chơi với mình nói :
-Cậu kiếm người khác đi ,hôm nay tớ mệt quá ko chơi dc .
Nghe vậy những người xung quanh nói :
-Đúng là nhát gan .
-Con nhà nghèo mà .
Lam nhìn và nói :
-Hừ vậy tôi sẽ cho mấy người thấy năng lực của tôi -giọng nói lạnh lùng giống Lan .
Huy lúc này nhìn Lam và nghĩ :ko biết đâu mới là con người thật của cậu Thiên ????????
Trong khi đó Lan và Phương đi nên khu khán đài và nghe những người xung quanh đang chỉ chỏ mình kèm theo những lời nói ác ý .
-Xem kìa ko ngờ bị coi là người nghèo mà cũng vách mặt ra đây đúng là mặt dày mà .
-Thì đó nghèo mà làm như mình giàu lại vào đây học .
[email protected]!@@@@@@@@@
Nghe những lời đó Phương nói :
-Hừ ko biết ai phao tin ra nhỉ ,tức chết đi đc .
Lan nghe vậy bình tỉnh chỉ tay nói :
-Kia kìa khỏi cần cậu hỏi .
Phương nhìn theo cánh tay của Lan và phát hiện ra những con người mới gặp ở căn tin và khi ngẩn nên đã thấy Lan đi lại gần chỗ những người đó rồi ,Phương nói nhanh :
-Nhật cậu đi đâu vậy ?
Lan nghe vậy quay sang nói :
-Thì đến đó ngồi _chỉ vào hàng ghế bên cạnh bọn hắn .
Giật mình Phương nói :
-Nhật cậu có biết tớ ghét họ lắm ko ?
Gật đầu và nói :
-Biết nhưng tớ muốn biết họ làm gì đc chúng ta với lại chỉ còn chỗ đó trống thôi .
Nghe vậy Phương nhìn xung quanh và đúng như những gì Lan nói thì chỉ còn chỗ đó trống thôi và bất đắc dĩ Phương nói ;:
-Được thôi .
Nói xong thì họ cũng đến nơi ,Lan ngồi xuống và nghe thấy Phương nói vậy thì biết Phương rất không hài lòng nhưng vì mình muốn xem họ sẽ làm gì mình nên Lan mới quyết định như vậy .
Trong khi đó bọn hắn thấy vậy thì Thư nên tiếng :
-Chà các cậu ko cùng dẳng cấp để ngồi cùng chúng tôi đâu các người nghèo _giọng khinh bỉ .
Lan nghe vậy ngồi yên ko nói gì ,Phương đang định nên tiếng thì Lan nói :
-Thôi kệ những con người kém văn hóa đó đi ,thời này mà cũng còn những con người như thế ..chậc ..chậc …ko có gì để nói nữa .
Nghe vậy Tuyết nói :
-Các cậu nói gì đó .
Lan nghe vậy ko thèm quay lại nói bóng gió :
-Tôi có nói gì ai kia đâu mà nên tiếng nhỉ .
Nghe vậy Tuyết và Thư tức điên người ko cần nhìn Lan cũng biết và cái nhếch miệng lan nghĩ :hừ các người nghĩ là có thể thắng đc đi nằm mơ cũng ko đc nữa là …
Trong khi đó Phương ngồi bên cạnh nghe vậy thì tủm tỉm cười nghĩ :Lan cậu thật là muốn chọc ghẹo người khác nữa rồi nhưng cũng ko cần nói ác ý vậy chứ .
lúc này Quân tự nhiên nên tiếng :
-Vậy cậu ko khinh thường ba mẹ mình đều nghèo ko cho mình giàu như ai kia sao /
Nghe vậy Phương ngồi bên cạnh giật mình vì nghĩ sẽ động chạm vào Lan nên định nói thì Lan quay lại nhìn Quân nên tiếng :
-Vậy hả nhưng tôi rất tự hào về mẹ tôi .OK .
Quân nghe vậy và nhìn thấy ánh mắt tự hào trong mắt Lan thì hơi do dự vì ko nên đụng chạm vào vấn đề này .
Trong khi đó Phương ngạc nhiên khi thấy Lan nói nhiều hơn thường ngày .Và sau đó nhìn Thư và Tuyết đang tức điên người thì nhếch miệng cao nhạo và qua ánh mắt Phương có thể đó là :hừ đừng tự hào về gia đình mình quá .
Sau đó cùng Lan nhìn xuống chỗ thi đấu .