Vào ghế ngồi Lam quay sang hỏi Phương:
-Sao, cậu thấy tớ đc biểu diễn đc ko ?
Phương ngồi bên cạnh nghe vậy quay sang cười nhìn Lam ,giọng nói trêu ghẹo :
-Tuyệt làm cho đám con trai đều phải nhìn cậu với ánh mắt say đắm luôn .
Nghe thấy vậy Lam biết Phương đang chọc ghẹo mình ,nhưng bên cạnh đó Lam cuối xuống nói nhỏ :
-Họ có hành động gì chưa vậy ?
Phương nghe vậy lắc đầu nói :
-Chưa có động tỉnh gì .
Đúng lúc đó người thấy mẹ mình rời vị trí đi ra khỏi chỗ ngồi ,nhìn thấy vậy người lén lén nhìn vào đám người mà ba hiệu trưởng đã ko thấy đâu ,Lam chỉ chỉ tay và nói nhỏ :
-Ko có bà Hà đi theo ,liệu bọn người đó đã hành động chưa .
Nghe vậy Phương ko biết trả lời sao chỉ còn cách nói :
-Đi theo thử xem .
Và ko nói gì người lạnh lẽ rời khỏi chỗ ngồi đi theo đám người đó .
Sau đó người đi theo sau mẹ mình ,thấy mẹ mình bước vào căn nhà kho của trường ,nói chung là người chưa bao giờ bước vào đây .
Dừng ở đoạn xa nhầm ko để ai thấy Lam lúc này mới nên tiếng :
-Chúng ta có nên đến đó ko ?
Phương nhìn vào chỗ căn nhà kho nói :
-Xem ra bọn chúng ko có ở đó ,đây là thời cơ để chúng ta bước vào đó ,dù sao ko để bọn đó biết là đc .
Lam lúc này sử dụng tài trí của mình và nghiêm túc nói ,hoàn toàn khác với dáng vẻ trẻ con bên ngoài mà giờ đây là người đưa ra mưu kế cho nhóm thám tử :
-Tớ sợ là chúng ta sẽ bị mắc bẫy mất .
Nghe vậy Phương do dự nói :
-Nhưng giờ chúng ta phải làm gì ,ước rằng giờ có Lan ở đây nghĩ ,dù ko có võ nhiều nhưng Lan có thể đưa ra đc quyết định một cách chính xác rồi .
Lam nghe vậy cũng gật đầu coi như đúng nói :
-Ừm ,nhưng giờ chúng ta ko có Lan ở đây ,thôi chúng ta quyết định vào đó đi .
Sau khi hồi xem xét những bất lợi và lợi thế Lam nói :
-Vào tuy rằng chúng ta có thể bị bẫy ,nhưng ko vào hang cọp thì chúng ta sẽ ko đối phó đc với đám người đó thì sao ?
Nói xong Lam nhìn Phương hỏi :
-cậu thấy sao ,Phương?
Phương nghe vậy trong đầu cảm thấy rất khó quyết định ,nhưng trái tim lại nhắc nhở lo lắng cho mẹ mình nên Phương cũng gật đầu chấp nhận phương án mà Lam đưa ra .
Thế là người nhẹ nhành tiến lại chỗ nhà kho với tốc độ rất nhanh như một con mèo ,ko một tiếng động gây ra .Dừng lại trước cửa nhà kho tụi nó nhẹ nhành mở cánh cửa và ko thấy đám người kia ,nhẹ thở phào tụi nó tiến vào và thấy mẹ mình đang đứng ở đó thì nói
-Mẹ ,mẹ có sao ko ạ ?
Thấy tụi nó mẹ Phương ngạc nhiên nói :
-Sao các con lại ở đây .
Nghe vậy đang định trả lời mẹ ,thì Phương bị Lam tranh nói :
-Có gì chút nữa tụi con sẽ giải thích sau .
Nói xong ko để Phương kịp phản ứng Lam kéo Phương núp vào chỗ trong kho và nhẹ giọng đến mức như gió thổi qua tai :
-Cậu thật là chúng ta đang ở đâu mà định nói nhiều hả ?
Phương nhe vậy cũng nhỏ giọng nói :
-Tớ quên .
Nghe vậy Lam lắc đầu đương nhiên là Phương ko thể thấy hành động đó của cô bạn rồi và nói :
-Suýt .
Đợi một lúc mà người ko thấy động tỉnh gì đang định bước ra vì cho là bị họ lừa .
Nhưng tiếng động vang nên :
-Cạch ._tiếng khóa cửa vang nên .
Và tụi nó thấy vậy thì thốt nên :
-Thôi chết chúng ta bị nhốt rồi .
Và ko chần chừ tụi nó chạy ra khỏi chỗ lấp chạy lại chỗ cánh cửa tụi nó nhìn vào ổ khóa và thốt nên :
-Chúng khóa cửa rồi ,chúng ta thật sơ soát mà .
Nghe thấy cô con gái nói ,mẹ Phương nên tiếng hỏi :
-Các con sao vậy ?
Phương biết là mẹ vẫn chưa nhận ra điểm khác thường vì dù sao lúc bước vào mẹ nó đã đóng cửa mà ,nhưng với trình độ của thám tử thì tụi nó có thể nhận ra và Phương nhìn sang Lam cầu cứu .
Lam thấy ánh mắt đó thì nhìn mẹ Phương mà cũng là mẹ nuôi mình nói :
-Nhà kho đã bị khóa rồi mẹ ơi .
Nghe thấy vậy mẹ Phương ngạc nhiên nói :
-Vậy thì làm sao bây giờ .
Phương lúc này cố gắng bình tỉnh nói :
-Vậy mẹ có chìa khóa của nhà kho ko ?
Mẹ Phương nghe vậy lắc đầu và nói :
-Mẹ ko có ,với lại mẹ cũng ko biết trong trường lại có nhà kho này nữa mà .
Thất vọng khi nghe thấy vậy ,nhưng ý nghĩ lóe nên và Phương nói :
-Mẹ gọi điện thoại kêu người khác đến mở đi .
Nghe vậy Lam lắc đầu nói :
-Tớ thi nên bỏ điện thoại ở phòng rồi .
Rồi nhìn mẹ Phương chong đợi .
Thấy ánh mắt đó mẹ Phương rút điện thoại ra nhưng màn hình đen và mẹ Phương nên tiếng :
-Hình như điện thoại của mẹ hình như bị hết bin rồi .
Nghe vậy Lam nhìn Phương dù biết ko mong chờ gì vì khi hỏi câu đó là Lam biết Phương ko mang điện thoại rồi .
Phương thấy vậy thì nhẹ giọng nói :
-Tớ ko mang theo .
Thất vọng càng thất vọng tụi nó nói :
-Giờ chỉ còn mong buổi sang có người đi qua chúng ta kêu cứu thôi .
Ngồi yên lặng trong bóng tối Lam sợ hãi nên tiếng ;
-Phương tớ sợ quá ,mà giờ mấy giờ rồi nhỉ ?
Biết Lam sợ bóng tối ,dù Lam có cố gượng nhưng sự thật là từ nhỏ Lam đã sợ bóng tối nên Phương nhìn qua khe hở nhìn thấy ánh trăng ,Phương nên tiếng :
-Thôi nào cậu mạnh dạng nên đi ,tớ chắc giờ là khoảng h rồi .
Lam nghe vậy nói giọng rung rẫy :
-Tớ biết nhưng tớ ko thể cố gắng hơn nữa .
Phương nghe thấy vậy đang ngồi bên cạnh mẹ mình an ủi ,thì đứng dậy ngồi ở giữa và vỗ đầu Lam nói :
-Ko sao ,ko sao cậu hãy quên đi quá khứ đáng ghét đó đi .
Nghe vậy Lam ôm chầm Phương tiếng nức nở như mèo kêu :
-Tớ thật sự sự mà .
Giọng điệu đó cho thấy Lam dần mất đi ý thức ,nghĩ đến đây Phương bắt đầu lo lắng nói :
-Cậu đừng có ngất đi đó .
Lời nói chưa kịp Lam đã ngục trên vai Phương ,thấy vậy mẹ Phương nên tiếng :
-Có chuyện gì với Lam vậy con gái ?
Phương đễ Lam ngục trên vai quay sang nói với mẹ mình :
-Ko có gì đâu mẹ chỉ là căn bệnh cũ của Lam tái phát thôi ý mà .
Nói là nói vậy ,nhưng Phương biết nếu giờ mà cứ để như thế này thì
Lam sẽ hoảng sợ nếu tỉnh dậy mà thấy bóng tối bao trùm như thế này lần nữa thì ko biết truyện gì sẽ xãy ra cho Lam cả .
Chỉ còn cách ….. nghĩ đến đây Phương nhìn ra cánh cửa sắt rũa thầm :
”-chết tiệt nhà kho mà sử dụng cửa sắt là sao ,tức chết đi được .”
Và Phương quay sang nhìn mẹ mình nói :
-Mẹ cho Lam ngục trên vai mẹ một chút nha .
Nói xong đỡ Lam qua bên vai mẹ mình ,sau đó trước sự ngạc nhiên của mẹ mình Phương tiến lại cách cửa bất đầu xem xét ,nhưng sự thật khó mà chấp nhận khi cánh cửa ko có khe hở ,dù biết trước nhưng Phương cũng thất vọng và khẻ thở dài nói :
-Hazzz………chán quá ,kiểu này thì ko thể ra ngoài được rồi .
Sau đó Phương nhìn xung quanh và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó có thể che cho Lam nủ vì khuya bất đầu lạnh rồi .Và Phương kiếm đc mảnh vải và đi đến phủ nên người Lam rồi nói với mẹ mình :
-Mẹ đắp đi tối sẽ lạnh đó ,giờ chỉ còn trong chờ vào sáng mai thôi .
Đúng lúc đó cánh cửa được mở ra :
-két …két …
Ánh sáng tự bên ngoài chiếu vào và giọng nói vang nên :
-Ra ngoài thôi nào .
Tuy ngạc nhiên nhưng giờ phút này quan trọng nhất là Lam đang mất dần ý thức .Ra đến bên ngoài Phương là người nên tiengs đầu tiên khi thấy người mặc áo đen ,khuôn mặt đc bịt bằng khăn kín mít đang đáng nhau với đám người nhốt mình ở trong nhà kho .
Phương ngạc nhiên hỏi :
-Ngươi là ai mà giúp chúng tôi hả ?
Người áo đen đó nên tiếng :
-Tôi là ai ko quan trọng giờ hãy trốn đi ,có người sắp đến đó .
Phương nghe giọng nói của người áo đen thì ngạc nhiên khi phát hiện ra giọng này rất quen giống ai đó ,nhưng Phương ko thể suy nghĩ tiếp khi nghe xong câu đó :
-Cái gì có người đến sao ,nhưng tôi cũng muốn giúp mà .
Người áo đen nói :
-Ko đc đâu,trốn đi .
Nghe vậy Phương nhìn ra cuộc chiến và thấy những người kia đang bị người áo đen đánh đến ngất nằm trên mặt đất ,thì biết rằng người này rất giỏi võ.
Và Phương nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần và ko nói gì Phương cõng Lam và quay sang nói với mẹ :
-Tìm chỗ trốn thôi mẹ .
Còn người áo đen tuy đánh nhau nhưng vẫn dõi theo bước chân của
Phương ,sau khi thấy họ đã tìm đc chỗ trốn bắt đầu nói :
-Hừ các người mà ko thay đổi thì hôm nay các người sẽ ko thoát khỏi tay tôi đâu .
Nói xong cũng là lúc những người đó nằm ngây đơ xuống đất ,và người áo đen biết mất ko một chút dấu vết .