Từ sau khi rời nhà hàng ra nhà xe thì Lan đã chẳng nói lời nào. Cô dường như đang tập trung vào một việc gì đó, Quân ngồi bên cạnh gọi nhiều lần nhưng vẫn không làm cô thức tỉnh.
Quân có thể đoán biết được giờ Lan đang nghĩ gì. Lúc này thứ cô nghĩ đến chỉ có hai việc mà thôi đó chính là trả thù và chuyện của Lam, ngoại trừ hai việc này ra thì chẳng còn việc gì khác.
“Đừng nghĩ nữa, việc tới đâu hay tới đó, em cần gì phải nhọc tâm như thế!
Lan đưa tay chà chà cánh môi dưới, như có như không nghe Quân nói, muốn cô không bận tâm tới cũng thật khó. Cô không phải người chuyện tới mới suy nghĩ như Quân nói, lỡ như lúc đó trở tay không kịp thì biết làm sao
“Em đang lo lắng chuyện công ty sao?”
“Không!”
“Vậy là chuyện của Lam?”
Lan không do dự gật đầu, đúng là cô đang suy nghĩ chuyện của Lam. Nói đến vấn đề của bạn mình, nói thật thì việc nào cô cũng không an lòng, chuyện của Phương còn dễ giải quyết, chỉ cần một mồi thử là biết thật giả, nhưng chuyện của Lam lại liên quan đến cả một gia tộc, còn cả tự do cả đời của Lam nữa, muốn suy nghĩ đơn giản cũng không được.
Dù cho kế hoạch đã đề ra sẵn cả rồi nhưng cô nhìn tới nhìn lui đều thấy không ổn nhưng vẫn không biết có vấn đề ở chỗ nào.
“Kế hoạch chúng ta để ra chỉ để phòng trường hợp cuối cùng, nếu vẫn còn xoay chuyển được, vậy thì không nên dùng cách đó!”
Quân cũng gật đầu hưởng ứng, chỉ sợ Lan chưa tìm ra được mấu chốt vấn đề thì cậu đã tìm ra mất rồi
“Trước mắt, người tử nạn chúng ta vẫn chưa thể tìm được, nếu như sau khi hỏa hoạn xảy ra mà vẫn không thấy một thi thể cháy đen nào thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, còn nữa nếu chẳng may lúc xảy ra hỏa hoạn, ai đó phát hiện ra sớm và cứu hỏa kịp thời thì chẳng phải mọi chuyện đã trở thành công cốc sao? Quan trọng nhất vẫn là Lam và Huy có thể trốn tránh nhất thời nhưng làm sao trốn tránh cả đời được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có một ngày vô tình có người phát hiện ra Lam thì làm sao?”
Lan mở to mắt nhìn Quân, đây chính là những thứ mà cô muốn nói, cô đã cố tìm kiếm suốt thời gian qua nhưng vẫn không nghĩ ra được, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu. Lúc này bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu suy nghĩ đều bị Quân nói trúng, cảm giác khó chịu kia cũng đã biến mất không còn một mống rồi.
“Chỉ còn một tuần nữa thôi! Chúng ta không có nhiều thời gian!”
“Em chắc hẳn đã cho người điều tra về những người có liên quan, phía ông Lam không có bất kỳ chỗ hở nào để đột kích sao?”
Không cần Quân phải nhắc, cô cũng đã cho người tìm hiểu, thông tin nắm trong tay về hai gia tộc dù không thể gọi là nhiều nhưng những thứ trọng yếu đều cô đều nắm rõ, thế nhưng không có một thông tin nào có thể dùng được. Con cháu trong dòng họ kia cũng rất đàng hoàng, không thể lợi dụng bất cứ người nào, mà quan trọng nhất vẫn là quan hệ giữa Lam và người trong họ ngoài mấy chữ giống như người dưng thì không còn từ nào có thể diễn tả, vậy nên cũng chẳng có một ai có thể giúp được Lam hay đứng về phía Lam, nhìn chung mọi thứ bây giờ đều bất lợi với cô.
Quân nhìn hai hàng lông mày của Lan mỗi lúc một nhíu chặt không khỏi thở dài, áp lực trên vai cô quá nặng, mọi việc càng ngày càng nhiều làm cho áp lực nó càng lúc càng tăng. Đôi vai nhỏ bé, gầy gò này làm sao chịu nổi đây?
Quân đưa tay nhẹ nhàng vuốt hai hàng lông mày của Lan, ân cần bảo
“Em đừng nhíu mày, thật xấu! Mọi chuyện ngày mai hẳn tính, đừng làm cho không khí vui vẻ của Lâm và Phương chùn xuống chỉ vì hai chúng ta!”
Lan gật đầu, cầm lấy tay Quân, đôi bàn tay ấm áp này vẫn luôn biết cách làm cô quên đi mọi thứ. Trong lúc chờ Phương và Lâm, cô bèn dựa vào lồng ngực của Quân nghỉ ngơi một tí, buộc đầu óc mình phải thư thả không nghĩ đến bất cứ việc gì nữa.
Quân cũng cựa người, chỉnh tư thế sao cho Lan thấy thoải mái nhất rồi ôm lấy cô, cằm cậu đặt trên đỉnh đầu Lan khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Lan mắt nhìn ra dòng đường đông đúc, lại nhớ đến chuyện của Phương, tâm tình không khỏi vui sướng, người cô lo nhất đến giờ đã tìm được hạnh phúc, cô cũng đã nhẹ nhàng buông tay, bất quá cô cùng phải tìm một lúc thích hợp để dằn mặt Lâm một lần để cậu ta còn biết mà xử sự.
Cô chỉ cho phép một người duy nhất làm Phương tổn thương, nếu Lâm còn làm lịch sử lặp lại, cô nhất định không tha, có thể là giết chết rồi giấu xác cậu ta ở nơi nào đó cũng nên!
Đó cũng là một cách hay!
Khóe môi Lan đang giương cao lập tức thả xuống một cách đột ngột, sau một lúc mới nâng nhẹ khóe môi một lần nữa.
Lần này trời giúp cô rồi, mong sao mọi chuyện xảy ra giống như cô đang nghĩ!
“Quân!”
“Sao thế?”
Nghe Lan gọi, Quân lập tức mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt cô là hứng thứ, là vui vẻ Quân không khỏi giật mình, cậu đã bỏ lỡ điều gì rồi ư?
“Em muốn vào đó!”
Lan chỉ tay vào một khách sạn đề một chữ thật to “ALOHA”, Quân nhìn theo cánh tay của Lan không khỏi giật mình, cô ban ngày ban mặt lại muốn vào khách sạn là cái vấn đề gì? Quân không khỏi suy nghĩ bậy bạ, mặt thoáng chốc đã đỏ cả lên, sau đó vài giây trên gương mặt cậu liền xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý cùng ma mãnh.
Nhưng ý nghĩ vừa dâng, còn chưa kịp cất lời trêu ghẹo cô thì một cái cốc đầu thật đau không biết từ đau giáng xuống đầu cậu, sau đó mới thấy cánh tay của Lan đang từ trên đầu cậu hạ xuống, ánh mắt còn mang theo cả sự đe dọa
“Anh đang suy nghĩ bậy bạ gì đó?”
“Không muốn nghĩ cũng thật khó! Tự dưng em lại muốn vào khách sạn làm gì?”
“Ơ hay, chẳng lẽ vào khách sạn nhất định phải làm những chuyện đó?”
Lan che miệng cười xấu xa, trước đây nghe cậu kể lại mọi chuyện, gì mà từ sau khi thấy cô biến mất trong đám lửa năm trước thì thề rằng đời này không yêu ai nữa, sau đó một lòng vì cô báo thù mà quen với nhỏ Thư, tất cả đều vì cô, một lòng chung thủy, chưa hề tiếp xúc thân thể với ai.
Lúc đầu mới nghe những lời đó, cô thật sự đã rất cảm động, nhưng giờ khắc này thấy bộ mặt sói đói thèm ăn kia của cậu, cô thật không dám tin nữa! Chưa tiếp xúc thân thể với ai mà lại có bộ dạng này sao?
“Em nghi ngờ những lời anh nói trước đây à nha, hỏi lại một lần nữa, anh đã đụng qua người con nhỏ nào chưa?”
Nhìn bộ dạng muốn giết người của Lan, dù chuyện đó đã xảy ra thì chắc hẳn Quân cũng chẳng dám trả lời là có, đừng nói đến sự thật cậu chưa đụng qua ai kia. Máu ghen của phụ nữ thật đáng sợ a!
Quân cười hì hì rồi lại ôm Lan vào lòng, nhẹ giọng bảo
“Em là đang ghen ư? Bất quá em không cần tổn hao tin thần như vậy, anh chỉ yêu mình em thôi, mấy người khác có dâng đến trước mặt anh cũng chẳng muốn liếc đến một cái, đừng nói đến chuyện động vào người họ”
Lan gật đầu xem như đã tin, sau đó còn kèm theo một lời khen ngợi
“Anh biết vậy là tốt!”
Sau đó không đợi Quân nói thêm lời nào đã chủ động mở cửa bước xuống, ánh mắt vẫn không giảm đi sự hứng thú khi nhìn về cái khách sạn lớn kia
Quân thức thời cũng rời khỏi xe, mắt cũng nhìn về cái khách sạn kia, trong lòng vẫn không ngừng thắc mắc cô muốn vào đó làm gì? Nếu không phải vì chuyện đó, vậy là vì nguyên do gì?
Trùng hợp đôi lúc cũng là do duyên số ông trời a! Nếu trời đã định như thế thì sẽ không thể nào đi trái được, bất quá vẫn có một số trường hợp nghịch thiên mà đi, nhưng đó chỉ là số ít trong hàng ngàn hàng vạn trường hợp xảy ra trong cõi trời đất này.