Editor: Quan Vuong
Chương .
Cuối cùng Ôn Uyển vẫn dẫn theo Tống Nhuệ đến sân thi đấu. Đêm nay anh định đánh nhanh thắng nhanh, nhưng phong thủy nơi này không tốt, Tống Nhuệ không nên ở lại lâu.
Trước trận đấu anh để Tống Nhuệ một mình ở lại trong phòng nghỉ ngơi, nhét một bình giữ nhiệt đựng sữa nhựa đào nóng hổi vào tay hắn, căn dặn trước khi anh quay trở lại đừng bước ra ngoài.
“Được không?”
Dù không nói ra nhưng Tống Nhuệ vẫn cảm thấy được thái độ của Ôn Uyển đối với mình có gì đó khác lạ. Giống như một giây tiếp theo sẽ lấy ra một món đồ chơi cho hắn một mình ở đây chơi một lúc để hắn không tùy tiện nói chuyện với người lạ.
Hắn gật gật đầu.
Bây giờ Ôn Uyển mới rời đi. Trên đường đi anh nghe thấy có người gọi mình, là A Phi đuổi theo đằng sau:
“Anh! Thuốc của Tống Nhuệ!” A Phi đuổi theo, đưa thuốc trên tay cho anh, cười ha ha giải thích: “Ngày hôm qua chưa đưa cho anh, lúc Tống Nhuệ không thi đấu thì hai ngày tiêm một lần”
Ôn Uyển nhìn thấy loại thuốc này thì trong lòng không vui. Nhưng anh vẫn nhận lấy nghi ngờ hỏi: “Hai ngày một lần sao?”
“À, đúng là như vậy.”
A Phi đã từng nói rằng những mũi tiêm này Tống Nhuệ dùng để “thả lỏng”. Lần trước Ôn Uyển đã thử tìm hiểu một chút về thứ thuốc này, không tìm thấy trên mạng nhưng lại tra ra được ý nghĩa của dòng tiếng nước ngoài: “Tăng ổn định, giảm đau, an thần”.
Trong suy đoán của anh, loại thuốc này sẽ gây nghiện. Đây chính là lý do tại sao tới bây giờ anh vẫn chưa đưa Tống Nhuệ đi bệnh viện. Loại thuốc này nói ra cũng chẳng phải là thứ gì tốt, tình huống của Tống Nhuệ có thể còn nặng hơn so với tưởng tượng của anh.
“Mấy ngày nay thật may mà có anh.” A Phi cười ha ha, thành thạo nịnh hót: “Không phải chứ, anh xem tên nhóc Tống Nhuệ kia bị chèn ép đến gần chết là nhờ sự quyết đoán của anh.”
Ôn Uyển nhờ hắn giữ hộ thuốc, chờ anh xong trận thì đưa lại.
Trận đấu cuối cùng vẫn còn đang được tính toán kết quả, người ở phía trước kêu ầm ĩ. Ôn Uyển đứng sau sàn thi đấu chờ một chút. Anh hỏi A Phi: “Loại thuốc này em ấy dùng được bao lâu rồi?”
A Phi vui cười hớn hở mà chẳng biết trong lòng Ôn Uyển chứa đầy vướng mắc: “Hắn dùng rất thường xuyên.”
A Phi đáp chưa được bao lâu, Ôn Uyển lại tiếp tục hỏi: “Tống Nhuệ cũng đồng ý dùng sao?”
Thật ra không cần hỏi Ôn Uyển cũng biết được sơ sơ tại sao lại như vậy. Cái gì mà đồng ý hay không đồng ý. Em trai của anh là người thành thật như vậy, lại không thể mở miệng nói chuyện thì chẳng phải ở đây chỉ có những con đỉa hút máu đó mới có tiếng nói hay sao?
“Đồng ý mà!” Lời nói của A Phi hùng hồn đầy lý lẽ.
Dù Ôn Uyển tốt tính, mỗi khi nhắc đến việc này cũng sẽ tức giận, bất bình thay cho Tống Nhuệ. Nếu em ấy có thể nói được thì tốt biết mấy.
Khán giả đã bắt đầu đổ xô đến. A Phi tiếp tục cười ha ha: “Này anh trai, tôi ở dưới khán đài chờ anh.”
Ôn Uyển không lập tức lên đài. Trước đây thật ra anh đã nghĩ về vấn đề này nhưng lại ngại Tống Nhuệ nên chậm chạp chưa hỏi.
Nhưng hiện nay anh với Tống Nhuệ ở cùng nhau, có lẽ đây là cơ hội tốt để giải quyết vấn đề này.
Vấn đề này anh không nhẫn tâm hỏi trực tiếp Tống Nhuệ, đến bây giờ cũng chỉ có thể bóng gió hỏi thăm. Ôn Uyển cân nhắc từ ngữ hỏi A Phi: “Tống Nhuệ… trước đây em ấy đã từng học qua ngôn ngữ của người câm điếc bao giờ chưa?”
Anh thật sự muốn tốt cho Tống Nhuệ. Trước đây chỉ dừng ở việc cho hắn ăn no mặc ấm, nhưng hiện tại anh còn hy vọng Tống Nhuệ có thể sống cuộc đời thật hạnh phúc.
A Phi hoảng sợ nhìn anh một cái, sau đó điên cuồng lắc đầu, lắc đến nỗi muốn rớt luôn đầu xuống.
Anh ta nghĩ gì vậy? Vì sao từ ban đầu ở đây không có ai nhắc đến những từ như “tên câm”, “thằng câm”? Chẳng lẽ là vì tốt bụng, đồng cảm sao? Không, đơn giản chỉ là vì những kẻ từng nói ra từ này đều đã bị giết sạch.
Nói thật, hắn cảm thấy anh trai này suy nghĩ ngây thơ quá. Chỗ này cũng không phải tổ chức từ thiện, học thủ ngữ để làm gì. Nhắc còn không dám nhắc đến một từ chứ đừng nói đến việc học thủ ngữ.
Trợ lý nhỏ cảm thấy Ôn Uyển càng lún càng sâu, giờ lại muốn làm chủ thay Tống Nhuệ, lúc này cũng bất mãn nói: “Cậu cũng đừng có cả ngày em trai này em trai nọ, chồng của cậu đâu? Nam chính đâu? Rảnh thì liên lạc với nam chính, tiếp xúc nhiều chút, đừng có đến lúc đó ngay cả bộ dạng của người ta trông như thế này cũng không nhớ gì.”
Ôn Uyển đã có được câu trả lời. Anh xoay người đi lên sàn thi đấu, nói: “Biết rồi.”
Hôm nay Ôn Uyển đối mặt với một đối thủ có hình xăm trên cánh tay. Trước trận đấu, người bên phía đối diện đang khoa trương chạy chậm vòng quanh sân để thị uy trước trận, fan vây quanh dưới khán đài đã bắt đầu huyên náo ồn ào.
“Mà có lẽ nam chính chưa quên cậu là ai đấy chứ?” Trợ lý nhỏ thêm dầu vào lửa.
Bản thân Ôn Uyển cũng không chắc lắm: “Chắc là chưa?” Nhưng thật ra anh đã quên mất nam chính.
Sau khi trọng tài dọn dẹp sàn đấu xong thì kéo hai tuyển thủ vào giữa sàn thi đấu.
Hai người được tay của trọng tài ngăn cách. Đối thủ bên kia hướng về phía Ôn Uyển, nhe răng, chèn ép trên phương diện khí thế. Cùng so sánh, Ôn Uyển bên này một chút nước bọt cũng không có, bình tĩnh đến nỗi không giống như là đi thi đấu.
Không chỉ như thế, tuyển thủ xăm tay nhìn thấy trong ánh mắt chân thành của người đối diện thậm chí còn có ý xin lỗi.
Đó là kiểu khiêu khích mới sao? Hắn không hiểu tí nào. Tiếng chuông dưới đài vang lên, trọng tài nhanh chóng lùi lại từ vị trí giữa hai người.
Tuyển thủ xăm mình nhảy một bước kéo dài khoảng cách, tìm được một cơ hội lóng ngóng đánh một quyền.
Một giây sau trời đất trước mắt hắn quay cuồng, đồng thời tâm trạng trầm xuống. Ngay cả thời điểm đối thủ ngáng chân mình, gã cũng không phát hiện sau khi đã đổ ập xuống thì được tiếp đón bằng những cú đấm. Đối phương ra quyền liên tục, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, cực kỳ tàn ác. Mặt của mình cũng sắp không còn, gã không thể chống cự được đến lúc bị trọng tài kéo ra, bất lực nhấc tay đầu hàng Ôn Uyển ngay lập tức lịch sự dừng tay, lùi lại.
Tình huống lần này đặc biệt. Anh thực sự cảm thấy có lỗi. Thật sự muốn xin lỗi người này nhưng hôm nay anh xong việc còn dẫn theo một đứa trẻ, thật sự không rảnh, ngày khác nhất định sẽ tái đấu.
“Trợ lý nhỏ?” Nó đã không phát ra tiếng nào được một lúc khiến cho người khác cảm thấy không quen lắm. Ôn Uyển hít thở đều trở lại, lau mồ hôi, gọi nó ra.
Ngoài dự đoán không có ai đáp lại.
Trợ lý nhỏ đã biến mất.
Bình thường trợ lý nhỏ sẽ không để anh tự hành động. Loại cảm giác này rất lạ, vừa kì lạ vừa không hay lắm. Giống như là có một chuyện xấu ngoài dự đoán sắp diễn ra.
Ôn Uyển lau mồ hôi. Anh bước nhanh hơn, đến phòng nghỉ thì thấy bên trong không một bóng người.
Không thấy Tống Nhuệ.
Ôn Uyển cảm thấy lòng nặng xuống. Chuyện xảy ra ở nơi này sẽ không có chuyện tốt. Hôm qua Tống Nhuệ mới đánh nhau bị thương, ngộ nhỡ có người muốn trả thù thì sao? Có người lợi dụng lẻn vào sao? Sắc mặt của Ôn Uyển bắt đầu thay đổi.
Toàn thân bị thương của Tống Nhuệ vào ngày hôm qua như hiện ra rõ rang trước mắt. Ôn Uyển hoang mang rối loạn chạy ra ngoài tìm Tống Nhuệ.
Ôn Uyển gấp đến mức quên mất phương hướng. Vào lúc anh như ruồi nhặng mất đầu tìm kiếm lung tung thì âm thanh quen thuộc của trợ lý nhỏ xuất hiện.
“Thực tập sinh! Tôi về rồi nè ha ha ha… Cậu đang làm gì thế?”
Bản thân Ôn Uyển một hơi cũng không thở nổi, lo lắng cầm lấy nó mà hỏi: “Cậu giúp tôi tìm Tống Nhuệ chút được không? Không nhìn thấy em ấy.”
“Cậu không có tương lai gì cả” Trợ lý nhỏ tuy bất mãn việc anh lo lắng cho Tống Nhuệ như vậy, nhưng lúc này tâm trạng của nó rất tốt nên vẫn tốt bụng giải thích: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
“Vừa rồi người của ông Thương lại đến tìm hắn.”
Ôn Uyển vừa nãy chạy gấp bây giờ bỗng nhiên dừng chân lại, đứng tại chỗ ngây người.
Trợ lý nhỏ vui vẻ nói thêm: “Không uổng công tôi ngồi xổm với hắn lâu như vậy, vơ vét túi xách ngay tại chỗ! Ha ha ha ha ha…”
Từng lời trợ lý nhỏ nói, anh đều hiểu được, nhưng có lẽ anh cần tiêu hóa thông tin này một chút.
Ôn Uyển cũng không hiểu cảm giác mất mát này từ đâu xuất hiện. Anh hẳn phải tự trách bản thân mình, chưa được bao lâu anh đã quên mất tất cả, muốn chiếm Tống Nhuệ làm của riêng.
Anh đối xử với Tống Nhuệ cho đến bây giờ cũng không thể tính là người tốt.
Ôn Uyển lúc nãy căng thẳng quá mức đã chạy đến cửa sân thi đấu. Lúc này anh mới chậm chạp quay lại.
Một lát sau, anh hỏi trợ thủ nhó: “Vậy cậu định làm gì?”
Trợ thủ nhỏ: “Còn làm gì được nữa. Nam chính mất tích, thực tập sinh không được việc, nội cốt truyện thì rối tinh rối mù. Tôi lại không thể tự mình hành động, con của nam chính và người khác sẽ kêu cậu là chú.”
Không biết Ôn Uyển có nghe vào không, trạng thái lúc này của anh như đang thất thần.
“Tôi đi ghi âm.” Trợ thủ tự nhiên đắc ý nói: “Nghe lời tôi, đêm nay cậu phải tìm thời điểm gửi ghi âm cho nam chính. Biểu hiện cho tốt, nói chuyện nhiều chút, lâu chút…”
“Này cậu có nghe thấy không!”
Ôn Uyển bị nó gọi lúc này mới lên tiếng trả lời: “Tôi biết rồi.”
Khi nãy anh nghĩ Trợ lý nhỏ chắc chắn quay lại sớm hơn Tống Nhuệ. Vì vậy trước tiên Ôn Uyển quay đầu đi vào nhà vệ sinh, ở bên trong một lúc lâu mới bước ra.
Anh tính thời gian chờ đến khi Tống Nhuệ gần trở lại phòng nghỉ ngơi, Ôn Uyển mới quay lại. Nếu không lát nữa nếu gặp được Tống Nhuệ ở bên ngoài khó tránh khỏi việc khó mở lời.
Tốt nhất là nên tránh đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Có lẽ trợ lý nhỏ nói đúng. Tính tình của anh quá yếu đuối, do dự thiếu quyết đoán, lại tùy tiện quên đi thân phận của mình nên mới sinh ra chênh lệch như hiện tại. Ôn Uyển thất vọng, lại càng thất vọng với bản thân mình.
Ôn Uyển vừa đi trở về vừa miên man suy nghĩ, hoàn toàn không thấy tinh thần vụt chạy trăm mét đi cứu Tống Nhuệ lúc nãy đâu.
Ôn Uyển đi tới gần cửa, liếc mắt nhìn thấy vậy mà lại có một người đứng ở cửa phòng nghỉ.
Người này rất cao, nhưng bộ dạng lại vô cùng chật vật đứng không vững. Vẻ mặt làm cho người khác trốn tránh, biểu tình thiếu kiên nhẫn, ngầu không chịu nổi—- không phải là Tống Nhuệ của anh thì còn là ai nữa?
Ôn Uyển vốn còn đang hoài nghi, sau khi đến gần vài bước mới xác định chính là hắn.
Tống Nhuệ đứng cách đó không xa nhìn thấy anh lúc này mới đứng thẳng người.
Ôn Uyển vẫn nghi hoặc. Anh đã cho Tống Nhuệ thời gian, hắn còn đứng ở cửa làm gì?
“Tống Nhuệ?” Ôn Uyển tiến đến, anh sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, hỏi: “Sao cậu lại đứng ở chỗ này, do lúc nãy anh ra ngoài không cẩn thận khóa cửa sao?”
Tống Nhuệ nghiêng đầu sang một bên, so với anh còn không hiểu gì hơn. Chẳng phải anh bảo hắn đừng chạy lung tung hay sao?
Nếu hắn không đứng ở đây, Lúc Ôn Uyển quay lại làm sao lại biết hắn chạy lung tung.
Bởi vì ánh trăng nói không thể chạy lung tung, cho nên chỉ đợi được một lần trong phòng nghỉ.
Ôn Uyển đương nhiên không hề khóa cửa. Anh không biết lời nói của mình đối với Tống Nhuệ còn hiệu quả hơn xiềng xích.
“Cũng không khóa mà….” Ôn Uyển mở cửa, gọi Tống Nhuệ đi vào: “Vào đi, cậu ở bên ngoài đợi anh sao?”
Tống Nhuệ gật đầu khẳng định. Ôn Uyển cười với hắn: “Chờ lâu rồi phải không?”
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ như thể chưa xảy ra chuyện gì cả. Trợ lý nhỏ vừa cắn hạt dưa vừa cười anh: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã có kinh nghiệm rồi đấy, kết quả vẫn là như vậy.”
Tống Nhuệ còn muốn ở lại nhà hắn thêm vài ngày, cho dù hai người muốn tách ra thì cũng là chuyện sau này.
Đây không phải là chuyện trẻ con nên lo lắng.
Ôn Uyển định sau này sẽ tự mình rời đi.
Ôn Uyển rất biết cách chăm sóc cảm xúc của người khác, đặc biệt là Tống Nhuệ. Tâm trạng trầm xuống của vài phút trước được anh che dấu rất khá, để lại cho Tống Nhuệ là một Ôn Uyển dịu dàng.
Ôn Uyển rất tự nhiên thay đổi chủ đề: “Đồ anh đưa cho cậu đã uống hết chưa?”
Tống Nhuệ nhìn không hiểu, đưa bình giữ nhiệt đã sạch sẽ bày ra cho anh xem.
Ôn Uyển khích lệ hắn: “Chờ một chút, anh đi thay quần áo là có thể đi rồi.”
Tống Nhuệ không nghi ngờ anh. Sau đó hai người như thường lệ trở về nhà của Ôn Uyển.
Sau khi về nhà, Ôn Uyển trước tiên đi tắm rửa, tắm sạch cả người toàn mồ hôi bẩn rồi đưa Tống Nhuệ đi rửa vết thương. Ôn Uyển dặn dò hắn không thể dùng nước rửa, chỉ có thể lau sạch.
Sau khi nhét hắn vào phòng tắm, trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Uyển. Anh hít sâu một hơi, ở trong phòng im lặng, một mình cầm điện thoại di động đi ra ban công.
Trợ lý nhỏ phấn khởi: “Thái độ phục vụ phải tốt chút, thể hiện cho thật tốt đấy!”
Ôn Uyển chỉ đáp một tiếng.
Anh không nghe bản ghi âm đã gửi thẳng. Nếu là do trợ lý nhỏ làm thì đều sẽ là những lời Thương Hạo muốn nghe. Còn anh thì không.
Một người một trợ lý đứng ở ban công, đợi cho từng giây từng phút trôi qua. Trừ cơn gió lạnh thổi vù vù ở bên ngoài, tin nhắn gửi đi lại như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh gì
Vì thế Ôn Uyển gọi điện thoại cho đối phương.
Anh cầm điện thoại đợi một lúc, tín hiệu báo máy bận vang lên một chút rồi mới kết nối. Cách một cú điện thoại, giọng nam chính hơi kì lạ, có thể là do nên Ôn Uyển đã bỏ quên hắn lâu quá. Giọng nói của người đối diện lịch sự mà lạnh lung: “Xin chào. Ai vậy?”
Đối phương đang bận. Ôn Uyển nghe thấy bên đầu đây của hắn còn có tiếng xào xạc của giấy tờ. Đằng sau còn có giọng nữ lờ mờ đang nói gì nhưng bị lặng lẽ cắt ngang.
“Ngài Thương, là tôi.” Ôn Uyển mở miệng nói: “Tôi đã gửi cho ngài vài thứ vào tối nay.”
Âm thanh của giấy tờ vẫn còn vang lên. Mãi đến khi Thương Hạo gấp giấy tờ trong tay lại, Ôn Uyển mới nghe hắn chậm rãi nói: “Ừ.”
Giọng nam trầm thấp trong điện thoại dịu dàng nói với anh: “Làm tốt lắm.”
“Khoản tiền đầu tiên sẽ gửi cho cậu sau.”
Giọng nói so với lúc nãy nói “xin chào” rõ ràng đã thay đổi. Đối với gã mà nói, Ôn Uyển cũng là một phần công việc.
Ôn Uyển lại im lặng. Anh có thể nói gì đây, nói mình không muốn tiền sao?
Giằng co trong im lặng vài giây. Thương Hạo đợi một lúc, lấy di động ra nhìn sơ qua, xác nhận điện thoại vẫn chưa bị cúp máy. Tuy không biết người bên kia đang làm gì nhưng treo máy như vậy mà không nói chuyện là đang lãng phí thời gian.
“Vậy” Thương Hạo tự giác quan tâm Ôn Uyển: “Nếu không có chuyện gì thì cậu nghỉ ngơi sớm một chút.” Nghĩ nghĩ, lại cố gắng nói thêm một câu: “Chúc ngủ ngon.”
Thương Hạo liếc nhìn màn hình điện thoại đã đen lại, thu lại ánh mắt. Trong lòng gã hơi bất mãn. Trong ấn tượng của gã, Ôn Uyển không phải như vậy, cậu ta phải đối với mình nhiệt tình hơn nữa mới đúng.
Kết thúc cuộc trò chuyện, một mình Ôn Uyển đứng ở ban công một lúc, trong lòng thất vọng và mất mát.
Cửa phòng tắm mở ra, Tống Nhuệ để trần đi ra. Hắn lau tóc, Ôn Uyển từ ban công đi vào, liếc mắt nhìn thấy máu thấm ra băng gạc ướt sũng trên người hắn.
“Tống Nhuệ.” Anh không biết làm phải làm sao gọi hắn lại: “Cậu tự nhìn mình đi.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng giúp hắn xé hết băng gạc ướt trên người xuống, thay thuốc mới, sẵn tiện cho Tống Nhuệ đắp mặt nạ cùng mình. Bổ sung nước, giữ ẩm.
Khi đắp mặt nạ cho Tống Nhuệ, mặc dù ánh mắt của hắn vô cùng chống cự nhưng bị Ôn Uyển ấn một cái thì lại không động đậy nổi.
Hơn nữa, ngón tay Ôn Uyển ở trên mặt hắn thật thoải mái, chỉ có Ôn Uyển mới có thể làm hắn thoải mái như vậy. Tay Ôn Uyển rất mềm cũng rất linh hoạt. Lòng bàn tay mềm mại ấn nhẹ một bên gò má, rồi ấn lên sống mũi… Cả người Tống Nhuệ căng thẳng không nhúc nhích, sợ kinh động làm con bướm bay đi.
Ôn Uyển giúp hắn đắp xon, lùi lại thì thấy đôi mắt Tống Nhuệ đang chăm chú nhìn anh.
Anh đã quen với việc lúc nào Tống Nhuệ cũng nhìn vào mắt anh việc nhìn ánh mắt hắn mà đoán xem hắn muốn nói gì. Nhưng hôm nay tâm trạng của Ôn Uyển lại hơi khác, anh nhớ đến cuộc đối thoại với A Phi.
Anh thở ra, đồng thời hạ quyết tâm.
“Tống Nhuệ,” anh nghĩ mãi không ra câu mở đầu thích hợp, cẩn thận nói: “Anh nói với cậu một chuyện được không?”
Câu mở màn có vẻ hơi thừa. Chỉ cần anh mở miệng thì chắc chắn Tống Nhuệ sẽ im lặng nghe.
Ôn Uyển dùng giọng nhẹ nhàng nhất, nhưng việc vạch trần vết sẹo dịu dàng như thế nào cũng sẽ đau lòng. Dù Tống Nhuệ không đau, anh cũng cảm thấy rất tồi tệ.
Ôn Uyển cân nhắc nói: “Cậu có từng học qua thủ ngữ chưa?”