Trans: wiee
Edit: Tamm
------------------------------------------
Minoa-san đẩy cánh cửa trượt. Sau khi tôi rửa mặt với xô nước đã được Oriza-san chuẩn bị, tôi nhẹ nhàng cúi người nhìn về phía cửa sổ nơi em trai mình đang đứng.
"Saryuu."
"A, Seiren-neesama."
Saryuu đang hăng say luyện tập với thanh kiếm gỗ vào buổi sáng, dừng lại cúi người và vẫy tay khi thấy tôi.
"Chào buổi sáng, đã giờ này rồi ư?"
"Chào buổi sáng, tới giờ rồi đó, em nên đi thay đồ đi."
"Dạ, em xin phép."
"Được rồi, hẹn gặp lại ở phòng ăn—"
Sau khi tiễn cậu em trai đứng chào nghiêm chỉnh rồi rời đi, tôi gật đầu.
Việc tập luyện buổi sáng của em ấy vẫn diễn ra từ lúc chúng tôi quyết định. Và có vẻ cha mẹ và những người giúp việc đều không biết điều này.
Cánh cửa phòng đã mở rộng. Có vẻ việc trở lại phòng sau khi chào hỏi tôi và chuẩn bị ăn sáng của em ấy đã thành thói quen.
Vì người giúp việc của em ấy nói lại với hầu gái của tôi, nên chắc việc tập luyện buổi sáng đã bị lộ rồi.
"Có vẻ việc này trở thành thói quen của Saryuu-sama rồi nhỉ."
Tâm trạng Oriza-san hôm nay trông khá thoải mái. Hôm nay Alica-san được nghỉ, còn Minoa-san thì đang dọn giường.
"Cũng tốt đấy chứ..., mà sao em ấy ước chừng được thời gian nếu không thấy tôi tới nhỉ?"
"Có vẻ Saryuu-sama nghe thấy tiếng gọi của người hầu đang tìm ngài ấy chăng?"
Này, này.
Cô hầu gái-san này hoàn toàn biết mọi việc Saryuu làm thật à?
Dù có là ở thế giới khác, người ta cũng cần phải dùng tới chức năng báo thức ở đồng hồ hay điện thoại đấy.
"Ở đây không có đồng hồ đeo tay mà nhỉ?"
"Vâng-. Chẳng có loại đồng hồ nào có thể đeo trên cổ tay một cách thuận tiện như ngài nói đâu, dù sao đi nữa..."
*flap flap*, Oriza-san vỗ hai tay lại gọi tâm hồn tôi trở về thế giới thực.
Cái nhỏ nhất ở đây chắc chỉ có đồng hồ để bàn có kích thước hơn chai PET 2 lít một chút.
Hơn nữa nó còn cao kinh khủng, nó gần chạm tới cả trần nhà của phòng cha tôi cơ mà.
Ngoài ra còn có loại đồng hồ ma thuật, nhưng có vẻ nó rất đắt, không phải muốn mua là mua được.
Và việc căn chỉnh giờ cũng không hề dễ dàng khi nó có thể bị ảnh hưởng bởi yếu tố môi trường, rắc rối thật.
Vậy là.
Một tuần đã trôi qua kể từ khi tôi, Shikino Seiren— à không, Shiya Seiren tới thế giới này.
Nhân tiện thì hệ thống thời gian ở đây khá giống với thế giới cũ, 1 tuần có 7 ngày, 1 năm có 364 ngày. 4 tuần bằng 28 ngày và là một tháng, tạo thành 12 tháng và 4 tuần còn lại được chia đều vào các tháng lẻ 3, 6, 9 và 12 như một tuần đặc biệt, có vẻ là vậy.
Tuy chỉ kém 1 ngày nhưng 1 năm ở đây có cảm giác ngắn hơn thế giới cũ.
Đầu tiên, thế giới này chỉ tồn tại thần Mặt trời, vì chỉ có một mình, cảm thấy cô đơn nên thần tạo nên bầu trời, trái đất và sinh vật sống. Ngày chỉ có mình thần gọi là ngày đầu tuần, hay ngày của mặt trời.[note60217]
Sau đó là, bầu trời, trái đất, đại dương, đồi núi, cơn mưa, và ngày cuối cùng khi sinh vật sống được tạo ra là ngày sự sống.
Có một cuốn lịch hoặc niên giám phù hợp, nhưng vì số ngày trong tháng và năm chia hết cho bảy nên không cần phải tính xem năm sau là ngày nào hoặc tuần sau sẽ là ngày nào... giống như thế giới cũ.
Nói cách khác, lịch này không cần phải thay mới qua mỗi năm, và mấy gia đình giàu có thường có truyền thống treo lịch nên việc này cũng khá tiện.
Ở chỗ chúng tôi thì, mỗi phòng được treo 1 cuốn không quá lớn, có kích thước khoảng 1 tatami. Vì làm bằng vải nên nếu không nói đó là lịch thì khả năng sẽ chẳng ai biết. Lúc đầu tôi cũng không để ý.
Ngoài ra, còn có một cuốn lịch khổng lồ có kích thước bằng 2 tấm tatami treo trên tường bên cạnh mấy tấm bình phong ở phòng nghi lễ.
Tôi được kể rằng khi mình sinh ra, cha mẹ tôi đã đặc biệt yêu cầu các nghệ nhân dệt một sợi dây bằng vàng. Đương nhiên là khi nó hoàn thành thì tôi đã biến mất rồi.
Nói vậy, tôi vội nghĩ. Ngày 19 tháng 3, ngày của Núi có màu vàng kim.
Cũng chính xác là ngày tôi trở lại thế giới này. Thật trùng hợp là nó đều xảy ra trong cùng một ngày.
Nói cách khác, tôi đã trở lại thế giới này vào đúng năm 18 tuổi.
Nhân tiện thì sinh nhật tôi ở thế giới bên kia là ngày 1 tháng 4. Mà không biết Viện trưởng có đang tìm kiếm tôi không nhỉ?
Giờ thì.
Gửi lời cảm ơn tới Jigen-san, người đã mang cô tiểu thư đã biến mất giữa dinh thự nhà Shiya trở lại với tư cách con gái trưởng của gia tộc. Ngoại trừ việc tôi từng là con trai thì mọi việc đều ổn...
Mà nếu vậy thì họ sẽ giữ bí mật việc tôi biến mất với công chúng thế nào nhỉ?
[Sớm được chẩn đoán rằng mắc bệnh sau khi sinh ra, con gái trưởng nhà Shiya, đang hồi phục sức khỏe trong vùng núi sâu cho đến gần đây], kiểu vậy à?
Vì việc thành viên gia đình lãnh chúa bị bắt cóc sẽ sinh ra nhiều vấn đề lắm.
Mà chờ đã, cái tin đồn tôi bị bắt cóc là từ đâu ra vậy?
Mọi người ở trong dinh thự đã được lệnh giữ bí mật về việc tôi mất tích. Jigen-san đã nói "Tôi chỉ thấy họ không muốn nhắc tới việc này thôi.", lão pháp sư già thoải mái cười nói, dù tôi chẳng biết ông ấy đã làm gì.
Tôi có thể giải thích được việc "Hồi phục sức khỏe" của mình làm cái cớ để nhận nuôi Saryuu. Chắc là bởi vì họ không biết liệu cô con gái ốm yếu của mình có thể chết bất cứ lúc nào, nên họ cần nhận thêm một cậu bé khỏe mạnh để trở thành người thừa kế.
Và từ khi cô con gái- là tôi- trở về với mái nhà của cha mẹ sau khi hoàn toàn bình phục, sẽ không thể tránh khỏi việc nảy sinh những vấn đề như kế thừa ngôi vị hay hôn nhân chính trị. Mà tôi cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện này.
Trong khi cố gắng không nghĩ đến mấy vấn đề đó, tôi dành thời gian học cách viết tên mình bằng bảng chữ cái của cái thế giới này, và cố không dang rộng chân khi ngồi xuống.
Và phải xưng mình là "watashi" mỗi khi ra ngoài nữa. Hiện tại điều đó chỉ xảy ra trước mặt gia đình và những người giúp việc của tôi.
Mấy thói quen của Shikino Seiren vẫn chưa phai nhạt hẳn, ehehe...
Sau nhiều việc, tôi cùng ăn sáng với mọi người, Saryuu nhìn tôi và cảm thấy khá hạnh phúc mỗi khi nụ cười của mình được đáp lại.
Chẳng lẽ đứa em nuôi này đang có khuynh hướng siscon với tôi à? Dù tôi nghĩ mình chẳng có gì thu hút lắm...
Giữa bữa ăn, tôi và mẹ cùng nói chuyện với nhau đầy vui vẻ.
"A, phải rồi, Seiren à. Sau hôm nay, ta sẽ gửi Kaya tới đón con, không biết con có phiền qua phòng ta một lát không?"
"Dạ vâng."
Uwa, người sẽ đến đón mình là Kaya-san ư? Nghĩ vậy tôi liền hỏi lại mẹ cho chắc. Khuôn mặt tôi có lẽ không có gì kì lạ đâu nhỉ?
Tôi xin lỗi nhưng đối phó với Kaya-san khó khăn lắm, thật đấy, cô ấy cứ nhìn tôi bằng cái ánh mắt như thách thức vậy. Như đã nói, tôi nghĩ Saryuu vẫn phù hợp làm người thừa kế hơn tôi.
Dù được mẹ và những người giúp việc ưu ái, thì thực sự tôi cũng chẳng có gì để nói.
"Vì hôm nay thợ kim hoàn Coda sẽ đến, nên ta định mua cho con vài thứ ấy mà."
"Dạ, cho con ư?"
"Đúng rồi, ta sẽ để con tự quyết định phong cách ăn mặc vậy."
"Haa....thợ kim hoàn à..."
...Trong khoảnh khắc làm tôi trở nên choáng váng.
Thợ kim hoàn là người mang nhiều loại đá quý và trang sức phụ kiện vàng bạc trong túi và luôn thu hút khách hàng với câu mời chào "Cái này thì sao"... ấy à?
Hiểu rồi, họ bán toàn mấy thứ đắt tiền nên việc đến mấy nhà giàu thế này cũng chẳng có gì lạ.
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu họ gặp cướp trên đường đi nhỉ? Ở thế giới kiểu này chắc không có dịch vụ bảo hiểm hay gì đó đâu.
Nếu giống theo mấy câu chuyện cũ trong sách, thì thương gia sẽ chu du khắp nơi cùng vệ sĩ của mình.
"Em chắc chắn sẽ có đồ hợp với Nee-sama!"
"Ôi trời, Saryuu. Em có hiểu biết thế nào về trang sức và đá quý không?"
"À, không, em không chắc lắm..."
Tôi đang làm gì thế, anh bạn? Không, đến cả tôi cũng chưa chắc hiểu rõ về chúng nữa.
Trong phòng tôi có rất nhiều phụ kiện lẫn trang sức khác nhau. Nhưng chúng đều là do mẹ tôi chọn trước khi tôi trở về, nên bà cũng không chắc chúng có hợp với tôi hay không.
Với lại, vì là con trai ở thế giới khác nên tôi cũng không có thói quen đeo trang sức. Ừ thì, tôi vẫn ổn với chúng vì có người giúp việc cài tóc cho. Hoặc chẳng hạn như chiếc vòng cổ và chiếc nhẫn này.
"Mẹ cũng sẽ mua cho Saryuu vài chiếc trâm cài và ghim tốt. Nhưng con biết không, nếu không tự mình kiểm tra sẽ có thể mua phải hàng kém chất lượng đấy."
"...Dạ vâng, Kaa-sama."
Ahh, choáng ngợp quá.
Chà, cũng không tốt nếu ta không biết phán đoán sự việc. Dù có nói vậy thì tôi vẫn thắc mắc sao mấy bà mẹ lại có kĩ năng chọn đồ tuyệt vời thế nhỉ? Dù có là với số lượng lớn đi nữa.
Sau bữa sáng, Oriza-san và những người khác tiếp tục nghe mẹ trò chuyện. Cô nói với giọng điệu vui vẻ, "Seiren-sama, xin hãy chọn thứ gì đó dễ thương nhé.", Minoa-san cũng cười theo thích thú, phụ nữ đều thích mấy thứ dễ thương à?
Trong lúc tập viết trong phòng thì có tiếng gõ cửa, Minoa-san im lặng đứng dậy mở cửa, còn Oriza-san thì ngồi một chỗ và chăm chú nhìn xung quanh.
Sau khi nói chuyện ngoài cửa một lúc, Mino-san quay lại nhìn về phía tôi.
"Seiren-sama, Kaya-san đến đón ngài ạ."
"À, tôi biết rồi."
Nhanh thật, trong lúc băn khoăn không biết thợ kim hoàn đã đến chưa, tôi lau sạch mực trên ngòi bút, một loại bút lông chim sử dụng với mực đen mài.
Không biết họ làm ra mực kiểu gì nhỉ?
"Xin phép, theo chỉ dẫn của ngài Madame, tôi đến đây để hộ tống Ngài, thưa Seiren-sama."
"Được rồi, tôi sẽ tới ngay."
Trong khi tôi trả lời Kaya-san, Oriza-san đứng dậy đi tới trước mặt tôi, cô đưa tay giúp tôi đứng dậy.
Trong khi đó, Kaya-san nói thêm "Ah" như thể vừa nhớ ra điều gì đó, làm tôi bối rối không biết mình có quên thứ gì không.
"Seiren-sama, tôi được yêu cầu nói với Ngài hãy mang theo túi bùa hộ mệnh."
"...Bùa hộ mệnh?"
Ý là cái tôi đã đặt nhẫn lên à? Khi tôi ngủ đã để nó ở đầu giường, và đi đâu tôi cũng mang theo nó nên không vấn đề gì.
Dù thật tệ nếu không nhắc đến lời nhắn của mẹ, nhưng cảm ơn vì đã nhắc tôi.
"Tôi biết rồi, tôi có mang theo đây, giờ ta đi thôi nhỉ?"
Nghe tôi trả lời, Kaya-san yên tâm cúi đầu.