Khi Nhận Ra Mình Đã Đến Thế Giới Khác Thì Giới Tính Của Tôi Bị Thay Đổi Rồi

chương 19: loay hoay với chiếc váy dạ hội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: wiee

Edit: Tamm

----------------------------------------------------------------

Vai tôi rung nhẹ, sau đó tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hoa Sen Xanh[note59536] , cậu đã ngủ lâu rồi đó, đến giờ thức dậy rồi."

Ừm... Viện trưởng, ngài luôn đánh thức tôi vào những giờ sớm như vầy.

Cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.

"Này, Hoa Sen Xanh, cậu không nên như vậy lúc này. Mọi người đang đợi cậu đấy."

Đợi? Ai đợi tôi cơ?

"Vô vọng thật, Dậy đi Seiren!"

"Ừm...!?"

"AHHH!!"

Tỉnh lại sau vài cử chỉ kì quặc trong vô thức, tôi nghe được một tiếng hét nhỏ.

Hử, tôi không nhìn rõ lắm, hình như là Alica-san. Tôi đoán là mình đã làm cô ấy sợ hãi.

Là mơ à? Viện trưởng thậm chí còn gọi tôi dậy ngay cả trong giấc mơ.

"Seiren-sama, ngài đã tỉnh hẳn chưa ạ?"

"...À, rồi. Tôi làm cô giật mình à, xin lỗi nhé."

"Dạ, không sao đâu ạ."

Như tôi nghĩ. Nhưng tôi lại muốn thấy cái tình huống 'giật mình' này từ Oriza-san hơn.

Chà, không ngờ cô ấy cũng có tính cách như vậy.

...Mà, chờ đã? Tôi vẫn đang nằm lười trên sofa.

Uhh, có lẽ vì ngủ hơi sâu nên giờ tôi khó cử động quá.

"Tôi đã... ngủ gục à?"

"Vâng ạ, Ngài ngủ rất ngon."

"Xin lỗi, tôi chẳng nhớ rõ nữa."

Aaargh... Có quá nhiều chuyện phải nghĩ. Chà, để xem lúc nãy đã có chuyện gì nào.

Tôi chỉ nhớ là mình có nói cần phải nghỉ ngơi trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức.

Trước đó, tôi đã tận hưởng màn massage thiên đường của Minoa-san... nên là... À không, tôi không có lý do gì để bào chữa về điều đó cả.

"Tôi trở lại rồi đây... Ồ, Seiren-sama, ngài tỉnh rồi hả?"

Ngay lúc đó, Minoa-san quay lại, mang theo trên tay bộ đồng phục cũ của tôi.

Nếu vậy thì, hẳn trong chiếc hộp bên dưới là đôi giày cũ của tôi.

Có nghĩa là, họ đã xử lí chúng sạch sẽ rồi.

"À, xin lỗi vì tôi đột nhiên ngủ quên mất."

"Thật tốt vì ngài đã tỉnh lại, ít nhất là vậy. À, tôi cũng đã làm sạch quần áo của ngài rồi, chúng đây ạ."

"Cảm ơn cô nhiều."

Tôi nhận quần áo và chiếc hộp từ Minoa-san. Ồ, chúng cũng được ủi phẳng hẳn luôn rồi.

Thật biết ơn vì được trả lại bộ quần áo này, dù có lẽ nó đã quá cỡ với tôi hiện tại.

Có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội mặc lại nữa, nhưng nó vẫn là thứ rất quan trọng với tôi.

"Có nơi nào để tôi cất thứ này không? Đâu đó sau tủ quần áo chẳng hạn?"

"Tất nhiên rồi ạ, ngài có thể cất chúng ở dưới kệ phía sau. Nó được thiết kế để giữ rất nhiều thứ nên có rất nhiều không gian cho ngài dùng."

Tôi đến nơi Alica-san nói, sau khi mở cửa, ở dưới khoảng treo quần áo có một cái kệ nhỏ ở trong góc.

Nhấn và xoay nó, tay cầm bật ra. Tôi nắm lấy tay nắm và nhấc ngăn kéo ra, nó sâu tới hơn nửa ngăn tủ. Ấn tượng thật đấy.

"Đúng là nơi hoàn hảo để cất giữ mấy thứ quý giá."

"Điều này giúp tôi rất nhiều đó, thật lòng cảm ơn cô."

Tôi bày tỏ sự cảm kích trong khi cẩn thận đặt bộ đồng phục và đôi giày vào trong, đặt tay vuốt lên lần cuối, thật sự rất biết ơn vì nó.

Đặt chiếc ngăn kéo về chỗ cũ, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Là bữa tiệc tối.

"Ồ, tôi vừa nhớ ra. Chẳng phải sắp đến giờ bắt đầu bữa tiệc rồi sao?"

"Dạ vâng, chúng tôi vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng."

"Dù sao tôi cũng đang định quay lại đánh thức ngài dậy."

Cuối cùng, tôi hỏi thêm Alica-san, người đang gấp lại những bộ quần áo khác và nhanh chóng xem qua các loại vải.

Ngược lại, Minoa-san thì bình thản quay lại nhìn đồng hồ. Vẫn chưa đến sáu giờ, chúng ta vẫn còn chút thời gian.

"Chúng ta còn nhiều thời gian chứ?"

"Vâng ạ."

May quá, nếu tới muộn tôi sẽ bị xem như tên ngốc mất.

Dù gì đi nữa, 6 giờ à... Xét việc tôi cần phải thay đồ thì có lẽ phải đến 6 rưỡi hoặc 7 giờ mới có thể ăn tối.

Thường bữa sáng và bữa trưa rất nhàn nhã, nên tôi cứ tưởng cũng có rất nhiều thời gian dành cho bữa tối.

"Xin hãy nhanh lên ạ, tôi sẽ đi chuẩn bị chút nước nóng. Sau khi tắm rửa xong, ngài cần thử trang phục mới và tới dự tiệc."

"Tôi hiểu rồi."

Alica-san chạy đi chuẩn bị nước nóng, và liếc nhìn[note59537] Minoa-san.

Minoa-san quay lại lấy chiếc ghế trước bàn và đặt lên bàn một tấm gương lớn.

Phải nói là sao cô ấy có thể đặt nó lên nhỉ, trong khi nó còn to hơn cả cái bàn.

"Vậy là ta phải tắm rửa trước bữa tối mỗi ngày như vậy sao?"

"Dạ vâng, đây cũng là một phần truyền thống gia tộc. Ngoài việc đối với thành viên gia tộc, điều này càng quan trọng trong những tình huống có khách đến."

"Tôi nghĩ cũng khá có lý."

"Dù gì đi nữa, cũng rất quan trọng khi cho họ thấy được việc ngài đẹp thế nào."

"Là vậy à?"

Vậy nên tôi phải tắm trước bữa tối, không phải mình đã nhận ra điều này từ trước rồi sao?

Khi còn ở trại trẻ mồ côi, luôn có yêu cầu về thời gian mọi người tắm rửa trước bữa tối.

Mấy đứa trẻ nhỏ được phép tắm trước, sau đó tới lượt mấy đứa lớn hơn như mình.

Alica-san nhanh chóng mang nước nóng trở lại. Tôi đoán đó là nước từ bình nước nóng tôi thấy tối qua trong phòng tắm.

Chỉ là, việc cơ thể tôi được người khác lau chùi cho thì thật lạ lẫm. Từ việc kì rửa đến dọn dẹp, tôi chẳng cần phải làm gì cả.

Sau khi toàn bộ cơ thể sạch sẽ, tôi ngồi lên chiếc ghế sofa.

Tôi thật sự lo lắng điều này có thể ảnh hưởng tới những chiếc đệm đắt tiền này thế nào, vì người tôi chưa hoàn toàn khô ráo.

Minoa-san ngồi xuống bên cạnh, tôi chuyển ánh nhìn vào chính mình trong gương trước mặt.

Khuôn mặt mà tôi thấy ngày hôm qua, từ một cô gái nhỏ giờ đã trở thành một người phụ nữ thực thụ mà chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Điều này có hơi khó xử... Tôi đã sống như một thằng con trai và giờ lại trở thành một cô gái như này, càng nghĩ lại thấy buồn cười.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo cho ngài rồi ạ."

Vì cả người tôi đã được lau sạch, tôi mặc bộ đồ lót mới và khoác lên bộ trang phục.

Alica-san mang đến một loại váy mới, một chiếc đậm màu ngọc lục bảo.

Tôi phải mặc nó cả tối à?

Trong khi lau khô khuôn mặt một cách nhanh chóng như thói quen cũ, tôi liền bị Minoa-san quở trách "Làm ơn nhẹ nhàng hơn một chút."

Quả thật thì dùng lực thế này có chút đau.

Tôi đặt chiếc khăn lau từ cổ xuống vai rồi xuôi theo xuống dọc cánh tay, cẩn thận lau khô vùng bị che sau áo ngực.

Rồi tiếp tục tới mông và koshimawari[note59538] của mình. Tiếp đó là cặp đùi trong khi đang đứng dậy.[note59539]

Ồ, như này chẳng phải tốt hơn hôm qua sao? Và cũng giống việc Viện trưởng lau người cho tôi khi tôi bị ốm.

Nhớ lại điều đó thực sự để lại một cảm giác khá sảng khoái.[note59540]

"Ngài có còn cảm thấy đau hay nhức ở đâu không?"

"À không, tôi ổn. Chân tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Thật tốt khi nghe điều đó."

Cuối cùng tôi lau khô những ngón chân, cẩn thận một chút vì nó khá là nhột.

Tôi mặc lên bộ đồ lót cùng chiếc váy mới sau khi xong việc, sau đó chải chuốt lại mái tóc cho gọn gàng.

Chiếc váy này đủ dài để bao quanh chân tôi, trông thật thướt tha.

Tôi phải nói gì đây, trông mình thật xinh đẹp. So với khi tôi còn là con trai với mái tóc chỉ dài đến cổ.

Minoa-san hẳn phải tốn khá nhiều công sức chỉ để búi tóc của tôi xõa xuống. Sau đó cô trang trí lên một chiếc kẹp tóc, và buộc một dải ruy băng hình hoa vào.

"Trông tôi có hợp không?"

"Có rất nhiều lựa chọn, nên ngài có thể chọn bất cứ thứ gì mà thấy hợp với mình."

"...Ồ, được rồi... Cảm ơn cô."

Minoa-san trả lời một cách dứt khoát như thể thế này đã hoàn toàn ổn.

Chỉ là khi nhìn lại chính mình trong gương, tôi nghĩ rằng mình có thể đạt đến mức phù hợp với vẻ ngoài thế này... thật tuyệt vời.

"Tôi cũng đã để giày và tất cho ngài ở đây. Tôi đã chọn loại cực kì mềm mại, nhưng xin hãy cho tôi biết ngay nếu ngài cảm thấy khó chịu."

"Ồ, được rồi. Vậy là nếu cảm thấy khó chịu hay đại loại vậy. Cảm ơn cô."

Đôi tất có màu nâu sẫm cao đến đầu gối của tôi. Và đôi giày đen mà Alica-san mang tới, có vẻ như chúng được làm từ những chất liệu mềm.

Và có cả một dải ruy băng trên mắt cá như để giữ cho đôi giày không bị rơi ra.

Tôi thay đồ xong, đồng thời mang vào đôi tất và giày do Alica chọn.

Cách cô ấy chọn khá giống như Minoa-san và Oriza-san, như thể họ có chung một phong cách vậy. Tôi có chút tò mò về điều này.

"Vậy thì, chúng ta nên đi thôi, Seiren-sama."

"Ồ, được thôi."

Minoa và Alica nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi dậy.

Nhân tiện thì, tà váy dường như rung nhẹ khi tôi di chuyển.

"Trông ngài rất đẹp, Seiren-sama."

Alica-san khen ngợi với ánh mắt tràn đầy sự tự tin.

Chà, chính cô ấy là người chọn bộ trang phục này mà.

...Tuy nhiên, thật đáng sợ khi tôi có vẻ đã quen với việc được gọi là 'xinh đẹp'.

Truyện Chữ Hay