Tâm tình của Mộ Tây tốt lên không được bao lâu, càng đến cuối kì sinh nở, cô càng tỏ ra thật vất vả. Mang thai sáu tháng, cô mặc một chiếc áo lông thật dày xốc lên phát hiện cái bụng trơn bóng xuất hiện một vết rạn của da.
Đêm, Lục Nhược lại muốn xoa bụng cô như thường lệ, liền bị cô cự tuyệt. Mộ Tây xoa bụng, vẻ mặt uể oải.
Phụ nữ có thai thường rất mệt mỏi, ngủ rất nhanh. Chờ cô ngủ say, Lục Nhược mở ngọn đèn ngủ đầu giường, vặn đèn mức nhỏ nhất, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, vén váy ngủ lên nhìn nhìn. Sau đó, anh nằm xuống một lần nữa ôm cô vào lòng.
Trong lúc mơ màng, cô nhíu mày tựa hồ không thực thoải mái. Uhm, một tiếng tay cô gãi gãi chỗ ngứa, làn da rất dễ mẩm ngứa, khi đi ngủ chân bị chuột rút rất đau, khi đi đại tiện lại bị táo bón… Khi những dấu hiệu này vứa xuất hiện, Lục Nhược nhẹ nắm hai tay cô: “Nhị Tây đừng lo lắng quá, ngoan!”
Khi không có mặt Mộ Tây, hiển nhiên Lục Nhược không được bình tĩnh như vậy, anh nôn nóng hỏi Aron về cách giảm bớt những triệu trứng này. Aron nhún vai tỏ vẻ bất lực: “Đây đều rất bình thường, đều là những triệu chứng phụ nữ có thai thường gặp phải, phu nhân xem ra còn có vẻ rất tốt. Trong tình trạng hiện nay phu nhân rất dễ nảy sinh tâm lí chán nản vì đơn giản thôi, phụ nữ mà, họ sợ xấu. Sợ dáng người biến dạng, sợ làn da xấu đi, lo lắng tình trạng của thai nhi. Quan trong nhất là họ quan tâm đến hình ảnh của mình trong mắt người yêu… Đợi chút, bỉ nhân đề nghị Tam đương gia hết sức chú ý cho dù tâm trạng của phu nhân rất xấu nhưng không được thể hiện ra ngoài, phải hết sức yêu thương phu nhân” Aron nói chân thành.
Lục Nhược bảo trì thái độ hoài nghi: “Ngươi cũng đâu có kinh nghiệm gì đâu!”
Aron nghiêm túc đẩy đẩy đẩy kính mắt: “Những điều bỉ nhân nói là thuần khiết rút ra từ những nghiên cứu khoa học về những phụ nữ có thai thôi. Tinh thần bệnh nhân không tốt cách tốt nhất chính là an ủi, biểu đạt tình yêu.”
Đuổi Aron đi, Lục Nhược lại vui vẻ tìm Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn vì anh hai sinh đôi thai long phượng chắc anh có nhiều kinh nghiệm. Sau khi Cố Lãng nghe xong Lục Nhược nói vỗ vỗ vai anh: “Tiểu Tam a, chú cũng nếm qua đi. Lúc trước mỗi ngày Tiểu Mạn đều theo anh khóc nháo, không biết làm hỏng bao nhiêu chuyện nữa. Phu nhân nhà chú chỉ cảm xúc bất thường một chút thôi, chú không cần phải quá lo lắng.”
“Không phải vợ anh nên anh không vội!” Lục Nhược xem biểu cảm của Lãng thật không hài lòng. “Cho em mượn chị hai mấy ngày giúp Mộ Tây nói chuyện”
Cố Lãng nhún nhún vai: “Anh cũng muốn đau lòng lắm nhưng liệu chú có để ý không?” Nói xong anh không kìm được lộ ra nụ cười rất phong vị.
Lục Nhược trừng mắt: “Anh dám! Vợ em trai anh dám động vào xem. Hứ!!”
Nam Tịch Tuyệt ngồi một bên yên lặng uống trà nắm tay thành quyền: Hai người này tuyệt đối là đang khoe mẽ trước mặt anh! Con gái anh lên bốn tuổi mới có thể biết mặt bố, người làm bố như anh thật đau lòng mà!
Tần Tiểu Mạn mang con gái, ngoái nhìn lại Mộ Tây rồi đi. Tần Tiểu Mạn lấy kinh nghiệm của người đi trước thong thả giải thích cho Mộ Tây, đây là hiện tượng bình thường.Tần Nhiễm thấy Mộ Tây mang thai hết sức ngạc nhiên, lại sờ sờ soạng soạng đến khi bị Cố Hiểu Manh lôi đi.
Mộ mẹ nghe nói con gái sức khỏe không tốt, nhanh chóng thu thập hành lý đến nhà con gái. Có mẹ mình ở cùng, Mộ Tây cũng an tâm không ít.
Mọi người đến đều lặng lẽ đi, không quấy rầy cô.
Chiều tối Lục Nhược mang theo một cái bình thủy tinh lớn về nhà: “Nhị Tây, anh mang về cho em thứ này.”
“Cái gì vậy?” Mộ Tây không hứng thú lắm, bụng của cô mỗi ngày một to, làm gì cũng phải lao lực khiến cho cô thực chán.
“Dầu ô liu của nhà Brown, tuyệt đối nguyên chất.” Lục Nhược đảo nhẹ cái chai, dầu trong chai chậm chạp sóng sánh, đặc biệt đẹp mắt. “Xoa lên bụng, nhẹ nhàng mát xa. Làm mờ vết rạn trên bụng. Bác sĩ nói, chúng ta trò chuyện với cục cưng, càng khiến cục cưng lớn khỏe.”Mộ Tây gật đầu nằm xuống, nhìn Lục Nhược động tác mềm nhẹ lại mang thêm vài phần ngây ngốc giúp cô mát xa. Dầu ô liu lạnh lạnh cùng mùi thơm thoang thoảng, rất thoải mái.
Anh thật sự thay đổi rất nhiều. Vẻ mặt ân cần này của Lục Nhược, không nghĩ có lúc anh cũng như vậy. Anh thực sự rất thành thục, điềm đạm làm cô có thể an tâm dựa vào.
Mộ Tây đang trong buồng vệ sinh sau lại giật mình đứng lên.
“Không được sao?” Lục Nhược nhìn cô có vẻ không vui lắm, ôm nhẹ cô vào lòng.
“Không có gì, uống nhiều nước, nều không làm cho bác sĩ không thông nhuận tràng được?” (đây là việc của bà bầu ta không rõ lắm =.=!)
Mộ Tây lên giường đi ngủ. Mang thai quả nhiên là chuyện vất vả, hẳn là phải vui sướng mới đúng nhưng lại khiến cô chán nản. Cảm giác lúc cùng Lục Nhược lên giường, ngốc nghếch hạ người mạnh một chút liền thương cái thân. Vẫn là Lục Nhược giúp cô mát xa lưng. Mộ Tây lại càng thêm buồn bực.
Vất vả mới đi vào được giấc ngủ, chân bỗng truyền đến cơn đau. Chân cô giật, đau từng cơn, cái thứ đau đớn này thì chỉ có người mẹ có thể nhẫn nhịn chịu đựng một mình, nhịn một lúc lâu, Mộ Tây đau quá vẫn cắn chặt răng mà bật ra tiếng khóc.
“Nhị Tây, tỉnh tỉnh, Nhị Tây!” Lục Nhược bật lại đèn, giúp cô ngồi dậy, xoa bóp chân chân cho cô, “Nhị Tây, em cử động một chút sẽ đỡ ngay thôi”
Mộ Tây thấy rất đau trong lòng thật khó chịu, lại co chân đá Lục Nhược một cước lên mặt. Mũi anh bị một đá máu mũi trào ra, từng giọt từng giọt chảy nhỏ giọt xuống sàn nhà trắng noãn, nhìn trông rất ghê người.
“A.” Lục Nhược bưng kín cái mũi “Nhị Tây em bình tĩnh một chút đi!” Anh bắt lấy cái chân gây lộn xộn của cô, đem hai chân đặt tại một chỗ lại giúp cô mát xa, Mộ Tây vẫn đau đến chảy nước mắt, càng co chân lại.
“Đau quá!” Mộ Tây không cho anh chạm vào,một hồi lâu sau cơn đau mới qua đi. Một lần nữa nằm xuống nhưng không đến năm phút sau bụng của cô lại bắt bắt đầu biểu tình khiến cô xấu hổ vô cùng.
Lục Nhược chấn an sờ sờ vào bụng cô: “Đói bụng rồi hả để anh xem còn cái gì đun nóng lại cho em ăn!” Mộ Tây giữ chặt tay anh nói: “Em phải đi toilet trước đã!”
Trong phòng vệ sinh có vẻ trơn, anh giúp cô đi vào trong nhưng cô lại đuổi anh ra ngoài: “Nhị Tây để em đi một mình anh sợ em trượt chân mất. Anh với em còn cái gì mà xấu hổ nữa chứ!” Lục Nhược thấy Mộ Tây tỏ vẻ khách khí nên oán giận.
“Em không cần anh giúp!” Mộ Tây nhất quyết không chịu để anh cởi quần giúp, đuổi anh ra bên ngoài: “Em tự đi một mình được mà!” Lục Nhược không lay chuyển được cô đành phải ngậm ngùi đi ra ngoài.
Mộ Tây ngồi trên bồn cầu tâm trạng không ngừng xấu đi, sao không ai nói cho cô biết được cùng ở với người mình yêu một chỗ ngoài những lúc hạnh phúc còn có những lúc xấu hổ như vậy. Hiện tại cơ thể cô biến dạng, ăn uống không tốt lại mỗi hoạt động đều cần người giúp đỡ. Ngay cả những lúc ăn uống cũng bị anh nhìn thấy thật sự khiến cô vô cùng cảm thấy bản thân vô dụng chán ghét chính mình.
“Nhị Tây em không sao chứ?” Một lúc lâu không thấy cô đi ra Lục Nhược đẩy cửa mà đi vào, lại thấy cô ngồi mềm nhũn một bên cạnh bồn rửa, tay ôm mặt gục xuống đem người gói thành một đống tròn vo ngồi dưới sàn khóc lóc.
Anh đi đến nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, vừa mới như vậy nhất quyết đẩy anh ra bây giờ ôm chặt lấy anh: “Lục Nhược có phải em rất vô dụng rồi không?” Anh ôm lấy cô như vậy, bờ vai dày rộng mà chắc chắn, cô thật sự thấy không chịu được. “Tự nhiên giận dỗi, cái gì cũng đều làm không tốt. Còn trở nên xấu xí như vậy….”
“Sao lại nói thế?” Lục Nhược hôn lên mái tóc hỗn độn của cô, giúp cô vén lại tóc ra sau tai “Bây giờ em mang trong mình tận hai người, thật sự rất vất vả. Em nghỉ ngơi cho tốt một mình anh vẫn nuôi được cả nhà mà!” Anh thấy cô trốn trong lòng mình đem mặt cô nhìn thật kĩ. Nửa tháng trước khuôn mặt cô vẫn bầu bĩnh hồng nhuận vậy mà giờ đây cả người gầy hẳn đi, cái cằm so với trước khi mang thai còn bé hơn.
“Trông vẫn rất xinh mà!” Nghe anh nói những lời này hai mắt Mộ Tây lại đỏ lên. Lục Nhược hôn lên mắt cô một chút có chút nhanh chóng nói: “Nhị Tây, cho dù em có bị biến thành như thế nào đi chăng nữa anh vẫn chỉ yêu có mình em thôi. Đừng tạo cho mình áp lực quá lớn… Tâm tình không tốt cứ chút giận lên người anh là được rồi, dù sao bảo bối cũng là do một nửa của anh mà thành. Sinh xong bảo bối em vẫn có thể chạy bộ giảm cân vẫn có thể là Nhị Tây của ngày xưa. Anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Anh ôm cô dỗ một hồi lâu, cảm xúc của Mộ Tây mới dần dần quay trở lại. Quay trở lại giường, cô nằm im trong lòng anh: “Lục Nhược em bây giờ có phải thật yếu ớt?”
“Không có đâu!” Lục Nhược dịu dàng nói.
“Anh nói xem nên đẻ thường hay là mổ đẻ?”
“Mổ đẻ đi, em có thể đỡ đau hơn một chút!” Lục Nhược đã bị các vị trưởng bối bắt ép học rất nhiều kiến thức sinh sản. Trong đó Mộ mẹ có tiếng nói quan trọng nhất, bà từng sinh mấy đứa nhỏ lận nên có rất nhiều kinh nghiệm. Anh cũng không nỡ để vợ mình phải bị đau đớn.
Mộ Tây rầm rì một lát: “Lục Nhược, lúc nào sinh anh cũng phải ở bên cạnh em không?”
Lục Nhược cầm tay cô thâm tình nói: “Chỉ cần em muốn là được?”
“Vẫn là nên để thuận sản đi. Anh vẫn luôn chăm sóc em. Kỳ thật cũng chẳng phải em sợ đau lắm đâu!” Mộ Tây lầm bầm nói.
“Được.” Lục Nhược ngắm cô đang im lặng nằm ngủ trong lòng thật không biết đó là cảm giác gì. Anh vòng tay ôm lấy bảo vật trân quý nhất của mình. Lúc trước Mộ Tây như con hổ cái giương nanh múa vuốt cãi nhau với anh mà bây giờ lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nằm trong lòng của anh, cần anh an ủi. Thì ra cái cảm giác được người khác tin tưởng dựa vào lại ngọt ngào như vậy.
Mộ Nam nói: “ Phụ nữ có thai thân thể khỏe mạnh + Cảm xúc ổn định = tâm tình ngày càng tốt lên” điều này rất đúng với Mộ Tây. Đến hậu kì, Mộ Tây cũng dần dần thích ứng với những phản ứng bất tiện của việc mang thai, hơn nữa áp dụng tích cực phương pháp rèn luyện thân thể của Mộ Nam nên tình trạng ngày càng tiến triển tốt lên.
Mộ Nam cho cô tập một loạt các bài tập thể dục dành cho phụ nữ có thai có thể giảm bớt tình trạng đau lưng của phụ nữ có thai. Khi Lục Hi đến, Mộ Tây còn đang thực hiện bài tập nâng tay ngang ngực.
“Nhị Tây, thoạt nhìn trông em rất tốt!” Lục Hi cười nói.
“Chị Hi Hi.” Mộ Tây được Mộ Nam giúp đứng dậy thong thã xoay người lại.
Lục Hi đặt đồ ăn mới mua xuống: “Mẹ cùng Lục Nhược đang đi siêu thị, một lát nữa bọn họ nữa sẽ qua. Bao giờ thì đến ngày sinh?”
Trên mặt Mộ Tây có lộ chút cảm xúc vui sướng của người làm mẹ: “Vâng mấy ngày nữa.” Sau mấy tháng, tâm tình cô có vẻ sảng sủa hơn rất nhiều. Trong bụng cục cưng động đậy một chút, mỗi tối khi Lục Nhược ghé qua, đều ghé vào bụng nói chuyện với con một chút, làm Mộ Tây thấy vất vả mang thai con thật là đáng giá, hơn nữa lại còn có cảm giác rất hạnh phúc.
“Tiểu Nam em ra ngoài trước một chút có được không?” Mộ Tây sau khi rời khỏi tay Mộ Nam, do dự một chút nhưng vẫn ngồi đối diện với Lục Hi: “Chị Hi Hi, chuyện xảy ra giữa chị và Lục Nhược em đều biết cả.” Cô khẽ cắn môi: “Bây giờ chị còn thương anh ấy không? Là em nói chuyện nam nữ thương nhau đó.”
Lục Hi nhất thời có chút thương cảm, nhìn nước mắt Mộ Tây, quả nhiên cô ấy vẫn còn lưu luyến.
“Nhị Tây, lúc trước là do chị cố ý chia tay.” Lục Hi mở miệng nhưng lại thật bình tĩnh: “A Triệt là do người trong nhà giới thiệu. Chị thật rất có lỗi với anh ấy, lúc trước chị cùng A Triệt vốn là bạn tốt. Chị sợ nhịn không được lại đi tìm Lục Nhược nên mới nhờ A Triệt giúp đỡ. Đầu tiên là kết hôn giả sau diễn giả thành thật. Những năm gần đây, chị vẫn cố tình tránh nó… Chị kì thật ghen tị với em, trước khi em cùng nó kết hôn chị từng nghĩ em có thể cùng nó chẳng qua là vì không cùng chung huyết thống mà thôi. Đêm đó khi em cùng nó kết hôn chị tự nhốt mình trong phòng khóc để San San bỏ lại ngoài cửa suốt một đêm cho nên A Triệt mới tức giận như vậy. Con người ai cũng phải hướng về phía trước chị bây giờ quả thực rất yêu A Triệt.”
“Yên tâm đi.” Lục Hi nhìn Mộ Tây cười nói: “Hiện tại Lục Nhược đã trưởng thành nên không ít, ta có thể tìm được một cô gái tốt như vậy. Anh bây giờ còn sốt sắng hơn người khác nhiều lắm!”
Mộ Tây khẩu thị tâm phi: “Còn không phải vì em mang đứa nhỏ của anh ấy.” Nhíu nhíu mày: “Em cùng anh ấy kết hôn thật lâu sau anh ấy mới nói yêu em.”
Lúc trước Lục Nhược đối với cô như một món đồ chơi mà vần qua vần lại, bởi vì khó có thể chiếm được nên càng muốn có được. Lục Hì nhìn Mộ Tây ngồi trên giường trưng ra một vẻ mặt rối rắm, có thể làm cho một kẻ lông bông không dám yêu ai một cách chân tình có thể yêu như vậy có lẽ chỉ có một mình cô gái này mà thôi.
Lục Hi kể không biết bao nhiếu chuyện cũ, khúc mắc trong lòng Mộ Tây được cởi bỏ nên cô cũng thật hào phóng chỉ huy Lục Nhược đưa chị về nhà. Lục mẹ nhìn nhìn bên ngoài: “Hi Hi, không bằng để ngày mai hãy đi, thời tiết không được tốt lắm, mẹ thấy lo lo.”
“Không sao đâu mẹ, ngày mai là sinh nhật San San, con muốn ở bên cạnh nó. Lục Nhược chị tự lái xe ra sân bay được rồi, em ở lại với Mộ Tây đi!”
Lục Nhược nhìn vào đôi mắt hào phóng của vợ trên giường: “Quên đi, vẫn để tôi đưa đi thì hơn. Nhị Tây anh đi một chút rồi về.”
“Vâng anh đi đường cẩn thận một chút.”
Lục Nhược đi tới cửa, lại quay lại chạy đến bên giường hôn cô một cái: “Nhị Tây chờ anh về!”
Trong lòng Mộ Tây vui như mở hội.
Lục Nhược đi mãi không thấy về, Mộ Tây thấy trong lòng nóng như lửa đốt, nói với Lục mẹ: “Mẹ lấy giúp con cái di động được không? Sao Lục Nhược lại đi lâu như vậy chứ?”
“Nhị Tây con cứ nghỉ ngơi đi để mẹ gọi giúp con, cái này khẳng định trên đường đã gặp được ai nên mải nói chuyện quên mất đường về đây mà!”
Mộ Tây đột nhiên cảm thấy dưới bụng dội lên một trận đau thấu tận vào tim: “Mẹ bụng con đau quá!”
Lục mẹ sợ quá, ném điện thoại đi động xuống: “Nhị Tây không phải là con muốn sinh đấy chứ?!”
Mộ Tây bị một đoàn bác sĩ y tá giàu kinh nghiệm đẩy vào phòng hộ sinh, cô có chút sợ hãi: “Lục Nhược anh ấy đâu rồi? Anh ấy nói muốn ở cạnh con, gọi anh ấy đến đi!”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/chuong-37